Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Chương 74




Edit: Ngân Nhi

Cố Tư Ức ngơ luôn, sao tự dưng lại chuyển chủ đề lên hai người họ vậy?

cô ngượng ngùng cúi đầu nói: “Đừng làm loạn nữa…”

Hạ Chi Tuyển cũng không thích việc rêu rao ở nơi công cộng, thản nhiên nói: “Thôi, bạn Cố Tư Ức xấu hổ rồi.”

Học thần đã lên tiếng, mọi người lập tức yên lặng.

Chờ mọi người đến đông đủ thì bữa tiệc mới được bắt đầu.

Các bạn học đi mời rượu nhau, đến lượt cụng ly với Cố Tư Ức thì ai cũng nói: “Chúc cậu với học thần trăm năm hạnh phúc nhé.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Tư Ức ửng hồng, mím môi cười.

đã qua ba lượt rượu, độ hào hứng cũng được dâng cao, thầy dạy Lý nhớ tới mộtchuyện, liền kéo Hạ Chi Tuyển đến một góc thảo luận, nói được một lúc lại thấy trong này quá ồn nên lại bảo cậu ra ngoài.

Hạ Chi Tuyển không có ở đây nên những bạn nam đến mời rượu Cố Tư Ức bỗng trở nên nhiều hơn hẳn.

Có người mượn men rượu mạnh dạn cầm ly chạy tới trước mặt Cố Tư Ức: “Cố Tư Ức, có câu này tôi đã nhịn suốt ba năm rồi…Tôi, tôi thích cậu!”

Mọi người đồng loạt hô hào.

“Được đó, can đảm quá nhỉ!”

“Cậu tranh thủ lúc học thần ra ngoài để tới trêu chọc người ta đấy à?”

“Lượng Lượng sáng nhất đêm nay rồi!!!”

Cậu nam sinh vẫn nhìn chằm chằm Cố Tư Ức, mặt đỏ lên: “Tôi, tôi không có ý gì khác cả, chỉ sợ nếu tối nay không nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa thôi.” nóixong, cậu ấy ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu.

Cố Tư Ức nhẹ nhàng cười nói: “Cảm ơn cậu.” Sau đó cũng uống cạn ly.

“Tôi…Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều!” Cậu nam sinh kích động quá mức đến nỗi nóikhông mạch lạc, xoay người đi sang bàn khác để bình tĩnh lại.

Có Trương Lượng đi đầu, những cậu nam sinh khác yêu thầm Cố Tư Ức cũng nhịnkhông nổi mà muốn tới tỏ tình, cô gái xinh đẹp rạng rỡ kia, đã từng là ánh trăng sáng trong lòng biết bao nam sinh, nhưng bên cạnh cô ấy đã có một kỵ sĩ hoàn mỹ rồi, mấy cậu nhìn mà tự ti, chỉ có thể thích thầm mà thôi.

Hôm nay là cơ hội cuối cùng rồi, tương lai chẳng biết có thể gặp lại hay không, nói ra được thì sẽ không có gì phải tiếc nuối nữa.

“Cố Tư Ức, tôi thích cậu!”

Cố Tư Ức uống liên tục mấy ly rượu, sắp không trụ nổi nữa rồi…

Nhưng các bạn nam đã nói thích cô rồi, nếu ngay cả một ly rượu tạm biệt cũng khônguống thì lòng cô sẽ rất áy náy.

đang định ngửa đầu uống tiếp thì ly rượu đã bị lấy đi, các ngón tay thon dài xuất hiệntrong tầm mắt.

Hạ Chi Tuyển uống thay cô, mấy bạn học nam thấy vậy liền xấu hổ gượng cười rồi quay đi.

Sau khi Hạ Chi Tuyển về, nhóm nam sinh vốn còn đang xếp hàng mời rượu Cố Tư Ức lúc này đã lặng lẽ rút lui, chính chủ ngồi ngay kia, vẫn nên thôi đi thì hơn, bọn họ thậtsự không có can đảm chống lại cặp mắt lạnh như băng của cậu ấy đâu.

Hạ Chi Tuyển ôm eo Cố Tư Ức, nói nhỏ bên tai cô: “Mới không để ý một tí thôi mà đám hổ sói đã vây quanh em thế đấy à?”

“…” Cố Tư Ức hơi choáng, đầu óc không phản ứng nhanh được, nghe anh nói mà cũngkhông biết phải cãi lại thế nào.

anh nhẹ nhàng bấu eo cô một cái, cô khẽ kêu lên, giận dỗi lườm anh.

Gương mặt cô ửng hồng, mắt long lanh ngập nước, khiến lòng anh không tài nào bình tĩnh nổi.

Hạ Chi Tuyển khàn giọng nói: “Em uống nhiều quá rồi, vào nhà vệ sinh rửa mặt đi.”

“Vâng…” cô yếu ớt đáp.

“anh đỡ em đi.” Hạ Chi Tuyển dắt tay cô ra ngoài.

Mọi người đưa mắt nhìn hai người họ, có người nhỏ giọng cười trộm: “Có phải học thần muốn kéo vợ ra ngoài để thi hành gia pháp không đó?”

Mấy cô gái vui vẻ cười nói: “Học thần ghen rồi, muốn tuyên bố chủ quyền đấy…”

Hạ Chi Tuyển dẫn Cố Tư Ức tới chỗ hành lang, cô vì đang chóng mặt nên chỉ biết đitheo anh.

Đến lúc nhận ra xung quanh không có ai, cô mới hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

Hạ Chi Tuyển xoay người, Cố Tư Ức tiện đà lui về sau, dựa lưng vào tường.

cô dùng ánh mắt mơ màng nhìn anh, trong mắt còn có hơi nước, dáng vẻ vô tội, gương mặt xinh đẹp quyến rũ vô cùng, bộ ngực mềm mại nhẹ nhàng phập phồng theo từng nhịp thở.

Hạ Chi Tuyển lúc này mới nhận ra, cô gái của anh trưởng thành rồi, mới ngày nào còn đáng yêu bước vào lớp mười, hôm nay đã lột xác thành yêu tinh mê hoặc lòng người, chỉ một ánh mắt là có thể khơi dậy những khát vọng của đàn ông…

anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Cố Tư Ức mở to mắt, không đúng…cô tưởng là đi đến nhà vệ sinh rửa mặt mà, sao tự nhiên lại hôn cô thế này…

Nơi này có rất nhiều thầy cô và bạn học…Sao anh lại dám làm loạn thế chứ…

cô vẫn còn đang choáng váng đầu óc, vẫn ám ảnh bởi lần bị phát hiện yêu sớm, rất sợ bị người khác trông thấy cảnh hai người đang thân mật.

cô quay đầu đi muốn trốn tránh, nhưng Hạ Chi Tuyển lại ôm chặt mặt cô, mạnh mẽ mút lấy môi cô.

“Ưm…” cô yếu ớt phát ra âm thanh kháng nghị, tay vẫn cố đẩy anh ra.

Hạ Chi Tuyển chẳng những không buông ra, ngược lại còn nắm cằm cô, bắt đầu tìm tòi sâu hơn.

Hạt mầm anh đã nuôi nấng chăm sóc suốt ba năm, nay đã từ nụ hoa biến thành mộtbông hoa nở rộ xinh đẹp làm say lòng người, khiến cho anh thần hồn điên đảo…

một giây anh cũng không muốn đợi nữa, anh muốn thưởng thức ngay nguồn suối ngọt ngào mà anh vẫn luôn không dám đòi hỏi này.

Hạ Chi Tuyển mạnh mẽ lại bá đạo, vững vàng khống chế được cô, Cố Tư Ức đã uống say giống như cá nằm trên thớt, hoàn toàn không có sức chống cự.

Khi đầu lưỡi hai người chạm nhau, tựa như có một dòng điện xẹt qua, truyền thẳng xuống lòng bàn chân rồi lại xông lên trán.

Hạ Chi Tuyển chưa từng được trải nghiệm cảm giác kích thích đến vậy, lý trí của anhđã trở nên điên cuồng, say mê mù quáng mút lấy lưỡi cô.

Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, lại hơi thô bạo, mang theo một tình cảm nồng cháy, vì dùng sức quá mạnh nên làm miệng cô vừa cứng vừa đau, cô đã cố dùng hết sức để đẩy anh ra nhưng anh vẫn bất động, giống như một ngọn núi đang đứng trước mặt côvậy.

Cố Tư Ức vừa cuống vừa sợ, nước mắt cứ thế trào ra, miệng khóc nức nở.

Hạ Chi Tuyển ôm chặt cô trong ngực, toàn thân dán lên cơ thể mềm mại của cô, tựa như con cá được thả về đại dương, như chú chim ưng được bay lên bầu trời, hưng phấn không kiểm soát được.

“…” Có các bạn học nữ lơ đãng nhìn qua, vốn còn đang hăng hái đứng xem trộm, kết quả mới ba giây tim đã đập loạn, mặt đỏ bừng quay người chạy đi.

không đầy một lát sau, trên bàn rượu đã bắt đầu chuyện trò sôi nổi.

“Nghe nói học thần ép Cố Tư Ức vào một góc để hôn đấy…Mà hôn mãnh liệt lắm, người ta khóc rồi cũng không chịu buông ra…”

“Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng nhìn thấy!”

“Trời ơi kích thích quá đi…Tôi nhìn mà chịu không nổi luôn…”

“thì ra học thần không hề thanh cao lạnh lùng như người ta đồn…”

“Có cái rắm ý, lúc hôn Cố Tư Ức trông cậu ấy say mê lắm…Như là hận không thể ăn luôn người ta vào bụng ấy…”

“Má ơi, học thần không chỉ học giỏi mà ngay cả cách yêu cũng nhiệt tình quá…”

“Công nhận, thế là hoa khôi của trường đã bị cậu ấy nhét vào túi rồi.”

“Học thần đúng là học thần, làm cái gì cũng giỏi.”

Chu Kiêu không tham gia vào cuộc nói chuyện, chỉ yên lặng nghe mọi người nói.

Cậu chậm rãi ngồi ăn và uống rượu, dù sao cũng là người bị đút cẩu lương suốt ba năm nay, tâm thái đã trở nên rất bình thản.

Cũng may là trong màn kích thích nhất cậu đã không có mặt ở đó để chứng kiến.

Ở bên kia, Hạ Chi Tuyển thỏa lòng mong ước buông Cố Tư Ức ra, thấy cô khóc thì liền vội vàng lau nước mắt cho cô.

“…anh làm em đau à?” anh hỏi.

“Vâng…” Cố Tư Ức yếu đuối đáp, cô vẫn còn đang thở gấp, dáng vẻ vừa vô tội vừa quyến rũ.

Lửa trong người Hạ Chi Tuyển lại bùng lên, anh vội vàng quay mặt đi, cố gắng kiềm chế bản thân, ổn định lại tâm trạng.

một lát sau, anh quay đầu lại, nâng mặt Cố Tư Ức lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, lần này lại rất dịu dàng.

“Thôi, đang ở bên ngoài đấy…” cô nói nhỏ.

Giọng Hạ Chi Tuyển khản đặc: “anh nhịn sắp điên luôn rồi…”

Khát vọng trong người cứ ngày một nhiều hơn theo thời gian yêu cô, vì sợ làm ảnh hưởng đến cô, sợ sẽ dọa cô sợ, nên anh cứ luôn phải đè nén, kiên nhẫn ở bên cô, kiên nhẫn chờ đợi.

Cả đêm cứ suy nghĩ lung tung, nhưng chẳng dám nói với cô, tất cả nỗi khát khao của tuổi trưởng thành đều được cậu cất giấu trong những giấc mộng.

Hạ Chi Tuyển hít sâu một hơi rồi buông cô ra, dắt cô đến trước cửa toilet nữ, còn mìnhthì đi sang toilet nam.

Lúc hai người đi ra, Hạ Chi Tuyển đã tỉnh táo hơn nhiều, Cố Tư Ức tuy đã rửa mặt nhưng mặt vẫn chưa bớt đỏ.

Cơm nước xong, cả bọn rủ nhau đi hát, Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển là hai nhân vật tỏa sáng nhất nên tất nhiên là không thể thiếu.

Trong phòng hát, Hạ Chi Tuyển ngồi cạnh Cố Tư Ức, không chút e dè mà ôm vai cô, công khai tuyên bố chủ quyền.

Di động trong túi quần kêu lên, là bạn đại học gọi điện tới, anh mới nhìn cũng biết là chuyện bài tập nhóm.

anh đi nghe điện thoại, còn cẩn thận lôi Chu Kiêu đến ngồi gần Cố Tư Ức, nói: “Cậu trông chừng Tư Ức giúp tôi, đừng để cho đám ong bướm kia có cơ hội tiếp cận.”

Chu Kiêu: “…??”

Có làm quá không vậy, cậu nghĩ người trong thiên hạ này ai cũng muốn cướp vợ cậu đấy à?

“…” Cố Tư Ức có phần ngượng ngùng nhìn Chu Kiêu.

Chu Kiêu nhìn gương mặt ửng hồng và đôi mắt long lanh của cô, yên lặng quay đầu đichỗ khác, tiếp tục uống rượu.

…Đúng là nên lo lắng thật, má lúm nhỏ trưởng thành rồi, càng ngày càng có hương vị của phụ nữ.

Hạ Chi Tuyển đứng ngoài nghe điện thoại, vốn đang có việc chưa làm xong, nhưng vì hôm nay là tiệc tốt nghiệp của Cố Tư Ức nên anh đã quay về ở bên cô.

anh đã coi cô là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, nên trong những thời khắc quan trọng của cô, anh luôn muốn được cùng cô trải qua hết.

Kết thúc một cuộc nói chuyện dài, Hạ Chi Tuyển mới quay đầu thì trông thấy Trương Nhân.

cô ấy đã đứng đó nhìn bóng lưng anh một lúc lâu rồi.

Hạ Chi Tuyển chỉ liếc qua một cái, ánh mắt và nét mặt không có chút thay đổi nào, như thể chỉ đang nhìn vào không khí, tiếp tục bước vào trong.

Trương Nhân đi đến bên cạnh anh, dũng cảm nói ra: “Cậu ghét mình như vậy là vì chuyện của hai bên gia đình sao?”

Hạ Chi Tuyển làm như không nghe thấy, hai tay đút túi quần, chân vẫn bước đi.

“Đó là quyết định của người lớn, không có liên quan gì đến mình hết, mình cũng đâu có muốn làm vị hôn thê của cậu chứ!” Trương Nhân to tiếng, nói ra những lời đã đè nén trong lòng bấy lâu khiến cho cô không kiểm soát được âm lượng của mình, khác biệt hẳn với một cô gái ngày thường luôn ăn nói rất nhẹ nhàng.

Hạ Chi Tuyển lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn cô, nói: “Rồi sao?”

“…” Trương Nhân nghẹn họng, rồi sao cái gì? Cầu xin anh đừng ghét mình nữa sao?

cô cắn môi, khẽ nói: “Mình thích cậu…”

Có một bạn học đi qua, nghe thấy câu này thì trợn tròn mắt, lập tức quay người đi vào phòng hát.

“Mình cũng thích Cố Tư Ức, thích Trịnh Bồi Bồi và các bạn khác, mình thật sự muốn làm bạn của các cậu, xin cậu đấy, đừng đặt mình ở vị trí đối địch nữa, được không?”

“Cậu nghĩ thế nào là việc của cậu, tôi làm thế nào là việc của tôi, bạn học Trương, cậukhông có quyền yêu cầu tôi phải làm gì.”

“Nếu hai bên gia đình vẫn chưa thay đổi suy nghĩ thì tôi nghĩ chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách đi, tránh cho người lớn lại hiểu lầm, tôi nghĩ đó là cách giải quyết tốt nhất rồi.” Hạ Chi Tuyển nhìn thẳng vào mắt Trương Nhân, ánh mắt không chứa đựng bất cứ tình cảm gì, chỉ có sự lạnh lùng và xa cách, “nói thật thì đúng là tôi rất ghét cậu, xin cậu đừng có thích tôi.”

Dứt lời, anh liền quay người rời đi.

Trương Nhân sững sờ nhìn theo bóng lưng anh…

cô còn tưởng nói được ra hết là sẽ ổn, ít nhất vẫn còn có thể làm bạn.

Nhưng hóa ra cô đã mơ mộng hão huyền rồi, trong thế giới của người ấy, không bao giờ chừa cho người ta một chút hi vọng nào cả.