Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời

Chương 50: Hạnh phúc (end)




Dịch: Phạm Thu Vân - Beta: Ngọc Nguyễn

Quan Hạo nói ngày mốt đi nước ngoài, Phùng Thượng Hương nói Hoàng Phán Phán cũng đi cùng Quan Hạo, không biết còn quay về nước nữa không. Có lẽ, Hoàng Phán Phán thật sự yêu anh ta, yêu đến nỗi có thể để anh ta thỏa sức ngoại tình, chỉ cần không rung động? Bất kể ra sao thì công ty hiện tại của Thẩm Bị lại bắt đầu một cuộc đàm phán mới, thu mua công ty Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ. Người đàm phán chính của đôi bên trong lần này là Phùng Thượng Hương do Hoàng Phán Phán ủy thác, bên còn lại là Lỗ Tu Thừa.

Thẩm Bị đã bị ra lệnh bắt buộc từ chức.

Phùng Thượng Hương bí mật nói với Thảo Thảo, Hoàng Phán Phán không phải cổ đông lớn của công ty Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ, mà cổ đông này là người khác, là một công ty nước ngoài. Nhưng không tra ra công ty này đã gia nhập vào lúc nào. Vì ghi chép hiển thị rất sớm, nhưng trước giờ chưa có ai hỏi đến. Hoàng Phán Phán đã làm rất nhiều chuyện… Lỗ Tu Thừa muốn mua đứt cổ phần của công ty này, vì thế phải bỏ ra một số tiền rất lớn – đây là trọng điểm trong vụ đàm phán.

Thảo Thảo nhớ Phùng Thượng Hương từng nói, ông chủ của công ty này là Tiểu Trương, nhưng Phùng Thượng Hương không nhắc đến người này nữa. Thảo Thảo nghi ngờ công ty này có liên quan tới Thẩm Bị. Nhưng đây là chuyện của Thẩm Bị. Thảo Thảo vẫn dè dặt duy trì giới hạn giữa hai người, công việc của anh là của anh, giống như công việc của cô cũng chưa từng phiền đến anh.

Thẩm Bị mồ hôi ướt rượt mới đi ra ngoài về, dáng vẻ nhàn nhã tự tại, “Hôm nay anh đi xem trang trí nhà, bên đó không khí không tốt, em đừng có đi.”

Thảo Thảo gật đầu, lo lắng nhìn anh, “Mấy hôm nay anh không đi làm à?”

“Ừ, không đi nữa. Chờ giải quyết.” Giọng điệu Thẩm Bị nhẹ nhõm, húp cháo rồn rột, húp xong còn vỗ bụng, “Ôi chao, em nhìn nè, mới có bao lâu đâu mà đã to rồi nè.” Dáng vẻ này là bắt chước Thảo Thảo!

Thảo Thảo bực mình ném bánh bao vào anh, Thẩm Bị phản ứng rất nhanh, chụp lấy ngay tức khắc. Thảo Thảo nói: “Đồ đáng ghét! Không đàng hoàng gì hết.” Thảo Thảo rất muốn hỏi tình hình công việc của anh, nhưng thấy Thẩm Bị điềm nhiên như không là biết anh không muốn nhắc tới, nên cô lại kìm xuống, “Thế thì anh đi coi trang trí đi. Em ở nhà dọn dẹp. Phải rồi, chủ nhà muốn bán căn nhà này, em rất thích nó nên đã hỏi mua với bà ta rồi.”

Thẩm Bị nói: “Ờ, được đó. Bao nhiêu tiền, để anh coi thử tài khoản đủ không đã.”

Thảo Thảo nói: “Không cần anh đồng ý. Do hai ngày trước anh bận quá, mà chủ nhà lại gấp gáp qua nước ngoài nên em đã thanh toán toàn bộ rồi, bây giờ bên môi giới đang giúp em làm thủ tục.”

Thẩm Bị híp mắt: “Cũng tốt, anh thấy khu vực này sớm muộn gì cũng sẽ phát triển. Nhà cửa bây giờ chỉ có kiếm nhiều kiếm ít, chứ không lỗ. Em xem, trên tivi ngày nào cũng kêu gào điều tiết kinh tế vĩ mô, nhưng đâu có chính sách nào kiểm soát được. Vẫn là để chữ “lợi” đứng đầu, một đám quỵ lụy!” Thẩm Bị hơi tức giận, ngừng một lúc mới nói: “Vụ thu mua công ty Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ đã hoàn thành rồi, với lại…” Anh nhìn Thảo Thảo, “Hôm qua mới nhận được thông báo, báo cáo từ chức của anh đã được duyệt rồi. Bắt đầu từ hôm nay, anh không còn là cán bộ nhà nước nữa.”

Thẩm Bị nhìn Thảo Thảo, ánh mắt như có chút nuối tiếc.

Thảo Thảo bảo: “Em đi ăn máng khác, nếu không tìm được công việc tốt thì ra khỏi công ty coi như thất nghiệp, cảm giác rất khó chịu. Chẳng qua em chưa từng là cán bộ nhà nước, nên không biết cảm giác mất đi thân phận này là gì.”

Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất rọi thẳng đến bên bàn ăn. Lấy sống mũi cao của Thẩm Bị là đường ranh giới, một bên thì tắm trong ánh nắng mặt trời, còn một bên thì chìm trong bóng tối, nhưng vẫn nhìn thấy khóe môi đang giương lên và hàm răng trắng như tuyết của anh.

“Gi hả? Xoi mói anh à?” Thẩm Bị giơ tay nhéo má Thảo Thảo, “Yên tâm đi, chồng em không đến mức không có việc làm đâu. Chỉ có điều, coi như nửa đời làm lính, gắng sức vì quốc gia lâu đến thế, giờ thoát khỏi quan hệ thế này, trong lòng… chậc!” Anh lắc đầu, thở dài.

Thảo Thảo nói: “Danh dự hả? Thật ra anh đóng thuế cũng là cống hiến cho đất nước mà, với lại chỉ là thoát khỏi một quan hệ nào đó thôi, đúng không? Anh vẫn là người của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đấy thôi! Chỉ cần anh không phản quốc theo địch, thì đều là cống hiến hết.”

“Sinh con có tính không?” Đột nhiên Thẩm Bị không nghiêm túc, hỏi lưu manh.

Thảo Thảo đánh vào tay anh, “Đừng dùng sức, nhẹ thôi! Đáng ghét, nói cái gì cũng chẳng ra đâu vào đâu hết.”

Thẩm Bị cười hí hí, bắt đầu giao lưu với thằng nhóc con chưa biết mặt. Thảo Thảo liếc anh, bó tay với sự khẩn thiết của anh.

Hóa ra, sau khi hợp đồng thu mua được ký, có một công ty nước ngoài đột nhiên nhảy ra, kiện công ty sở tại của Thẩm Bị ở Singapore, yêu cầu chia lợi ích của công ty Thẩm Bị năm đó, chứng cứ chính là bản hợp đồng đã “mất” kia.

Thật ra mục đích cũng không lớn, đối phương cũng có ý hòa giải. Trên thương trường nói chuyện thương trường, tóm lại đều vì chữ lợi cho riêng mình. Nhưng, vừa nghe công ty nước ngoài đâm đơn kiện, lại có liên quan đến việc thu mua sáp nhập, có vài người, kể cả truyền thông hình như cũng bị kích thích. Trên mạng cũng có không ít lời đàm tiếu, gì mà ăn chia tài sản nhà nước, nào là tham ô hối lộ, thậm chí còn có người đề cập tới vấn đề kì thị Trung Hoa. Ầm ĩ không dứt. Bên Bộ thấy tin xấu này, bèn bày trận sẵn sàng, ra lệnh bắt buộc đình chức điều tra Thẩm Bị, Lỗ Tu Thừa thay thế quản lý toàn bộ nghiệp vụ của công ty.

Cũng không biết điều tra thế nào, dù sao cuối cùng là kết thúc bằng chuyện Thẩm Bị từ chức, tổ điều tra làm sáng tỏ không có bất kỳ tài sản quốc gia nào bị ăn chia cùng vấn đề tham ô hối lộ. Có điều, có tin hành lang bảo rằng, doanh nghiệp cung ứng nào đó nợ công ty hình như cấu kết với quản lý tài vụ của công ty, có giao dịch gì đó. Cái tên quản lý họ Đào đã bị cách chức, mà từ đầu tới cuối vẫn không biết doanh nghiệp cung ứng kia là ai? Với lại, cuối cùng không có lập án. Nhưng vụ thu mua công ty Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ là sự thật không cần bàn cãi, Quan Hạo và Hoàng Phán Phán đi rất vội, vội đến nỗi khiến người ta nghi ngờ.

Sau khi Thẩm Bị từ chức, cũng là ngày mà anh bàn với Thảo Thảo đi coi trang trí nhà, bên Bộ bổ nhiệm Lỗ Tu Thừa làm tổng giám đốc với tốc độ nhanh cực kỳ hiếm thấy, Kiều Tiểu Nhuế là phó tổng giám đốc, nhưng cô ấy đã đệ đơn xin từ chức, chuẩn bị du học ở Mỹ.

Tiểu Trương đã từ chức từ lâu. Phùng Thượng Hương nói: Sau khi cậu ta rời khỏi đã đi tới công ty kia. Không chịu nói thêm những chuyện khác. Nhưng nửa năm sau, Tiểu Trương đã xuất hiện bên cạnh Thẩm Bị, người ta đã trở thành giám đốc văn phòng công ty bất động sản. Thi thoảng cậu ta cũng đến nhà Thảo Thảo làm khách, Thảo Thảo cũng ngại hỏi chuyện giữa cậu ta với Phùng Thượng Hương.

Vụ kiện cáo đó đã tới giai đoạn đàm phán điều kiện hòa giải cụ thể, có điều đã không còn liên quan tới Thẩm Bị nữa.

Lúc Tiểu Kiều tìm được Thẩm Bị thì anh đang bày trí vật dụng trong nhà.

“Anh định làm thế nào?” Tiểu Kiều nhìn căn nhà mới rực rỡ, lên tiếng hỏi.

Thẩm Bị nói: “Không biết.”

“Bây giờ có nhiều lời đàm tiếu, anh không ra mặt giải thích sao?” Trong câu hỏi của Tiểu Kiều hơi có chút khiêu khích.

“Không cần, cây ngay không sợ chết đứng, không có gì phải giải thích.” Thẩm Bị mất kiên nhẫn xua tay.

“Em có thể giúp anh.” Tiểu Kiều nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nói.

Thẩm Bị đang xới đất trong chậu hoa, nghe câu này thì đứng thẳng dậy: “Là bản hợp đồng đó à? Dù mọi người biết Lỗ Tu Thừa giấu thì thế nào? Làm việc sai sót thôi.”

Tiểu Kiều nhìn Thẩm Bị, dường như muốn biết điều anh nói là thật hay giả.

“Cô có biết ông nội Lỗ Tu Thừa là ai không?” Thẩm Bị cúi đầu, tháo bao tay.

Tiểu Kiều nhìn Thẩm Bị, từ từ gật đầu, “Hóa ra anh cũng biết.”

“Biết lâu rồi.” Thẩm Bị ngồi xuống, châm thuốc lá, tiện tay đưa cho Tiểu Kiều: “Hút không?”

“Cám ơn.” Tiểu Kiều lấy điếu thuốc của mình ra, bật lửa, rất thành thạo. Thẩm Bị thất thần nhìn động tác của cô ấy, anh nhớ đến một người khác, chẳng qua bây giờ người đó đã không còn dính tới rượu và thuốc nữa.

“Mặc dù biết, nhưng cũng đã nuôi lớn con hổ, muộn rồi.” Thẩm Bị bùi ngùi, “Tôi tin mới đầu cậu ta cũng rất chân thành muốn hợp tác với chúng ta, nhưng quan điểm khác biệt, cậu ta không phải người bằng lòng ở dưới trướng người khác, cho nên sớm muộn gì ngày này cũng đến.”

“Anh biết từ khi nào?”

“Khi phát hiện hợp đồng bị mất không lâu.”

“Cô ta… tra giúp anh?”

“Không. Chuyện này không cần liên lụy đến cô ấy. Huống chi cô ấy với ba của Tu Thừa là đồng nghiệp, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, thì một trợ lý cầm lương và tiền thưởng của một luật sư cao cấp đã là sự bồi thường mà bọn họ dành cho tôi rồi.” Thẩm Bị quay sang cười với Tiểu Kiều, giống như đã giải thoát, cũng giống như xúc động, thay đổi trong cuộc sống càng thêm nặng nề.

“Nghe nói số tiền thu mua công Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ tương đối thỏa đáng?” Tiểu Kiều hỏi.

Cuối cùng Thẩm Bị cũng dừng tay, “Sao cô biết?”

Tiểu Kiều không vội: “Cổ đông lớn của Ức Nghệ là một công ty vốn đầu tư nước ngoài thần bí, mới đầu Lỗ tổng bám chặt không tha, hình như anh vừa từ chức thì khoản tiền thu mua cũng đồng thời đạt thành thỏa thuận. Điều này ai cũng đoán ra.”

Thẩm Bị nói: “Thế à? Tôi không hỏi quá nhiều việc của người khác. Tôi nhớ chả phải cô sắp đi nước ngoài sao?”

Tiểu Kiều không màng đến câu hỏi của anh: “Em luôn tò mò, chuyện Quan Hạo lợi dụng công ty Bách Mộ chiếm lấy tài sản của công ty là anh sắp xếp hay Hoàng Phán Phán sắp xếp? Tại sao lần nào cô ta cũng xuất hiện vào những lúc cần nhất?”

“Cô nói xem?”

“Em không biết. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ngay phía sau, thật ra chúng ta vĩnh viễn cũng không biết được mình là bọ ngựa hay chim sẻ, hay chỉ là con ve kia? Thẩm Bị, phần lễ mà anh tặng cho Hoàng Phán Phán không thể nói là nhẹ. Em luôn rất tò mò, Hoàng Phán Phán sẽ đáp lễ anh như thế nào? Bây giờ xem ra, bà Quan đương nhiệm này thật sự không đơn giản. Không những báo đáp anh, mà còn làm Lỗ Tu Thừa ăn một vố nặng. Quan trọng hơn là Quan Hạo đã trở thành con khỉ trong tay cô ta, vĩnh viễn không rời không bỏ.” Tiểu Kiều chế giễu.

Bây giờ cô ấy đã có thể cười nhạo sự điên cuồng của Hoàng Phán Phán, nhưng cô ấy cũng từng điên cuồng như thế. Ba chìm bảy nổi, chẳng ai biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. Hoa tàn hoa nở, không ai biết một năm sau sẽ thay đổi ra sao.

Thẩm Bị cười, không khẳng định cũng không phủ định. Đây là nguyên tắc của anh, chuyện của đàn ông không cần phụ nữ nhúng tay vào. Ai bằng lòng nói rõ, nói rõ ra sao, anh không quan tâm, nhưng đừng mong anh nói gì.

Hầu như Tiểu Kiều vĩnh viễn cũng không làm được điều này.

Phụ nữ quá thông minh luôn muốn chứng minh bản thân mình đúng, và không phải lúc nào đàn ông cũng thán phục!

“Cô định ở đó bao lâu?” Thẩm Bị đổi chủ đề.

Tiểu Kiều nói: “Không biết, dù sao cũng phải học xong đã. Làm việc lâu quá rồi, đúng lúc giải thoát một thời gian, nạp điện lại, mong rằng lúc về vẫn còn cơ hội.”

Thẩm Bị nói: “Chắc có. Sau khi về, cô đã không còn là cô của hôm nay! E là tới lúc đó tôi còn phải đi cầu cạnh cô.”

Tiểu Kiều cười gượng: “Nói thẳng ra thì anh vẫn luôn cầu cạnh em đấy thôi.”

Thẩm Bị sửng sốt, hơi bẽ mặt.

Tiểu Kiều nhìn phòng khách rộng rãi, nói: “Không tồi, xem ra đã trang trí được kha khá rồi. Thông gió khử mùi thì tết là có thể dọn vào ở được rồi nhỉ?”

Thẩm Bị như thoát khỏi gánh nặng: “Ừ, cũng tương đối rồi. Có điều Thảo Thảo muốn kéo dài hơn, dù sao bên kia cũng đủ ở, không gấp.”

“Cũng đúng, anh với cô ấy cũng không phải người có yêu cầu quá cao. Sau này làm kinh doanh bất động sản rồi, nhà cửa sẽ có một đống.” Tiểu Kiều quay lại nhìn anh: “Thẩm Bị, bây giờ em phải thừa nhận, anh… thật sự…”

Thật sự gì? Cô ta không nói tiếp, nhưng Thẩm Bị rất rõ, anh thật sự đã hòa nhập vào xã hội này rồi. Không đen cũng không trắng, đã học được cách đưa lý tưởng vào hiện thực, tìm lý tưởng trong hiện thực. Ít nhất…. ít nhất của ít nhất, anh đã thoát ra khỏi những xúc động phẫn nộ không cần thiết, bước đi trên con đường của mình.

Cửa đóng lại ầm ầm, cửa sắt nặng nề giống như thanh kiếm sắt nặng trịch dũa ngọc mài kim, ngay cả những thứ vô hình cũng hơi đứt đoạn. Thẩm Bị ngơ ngác đứng giữa phòng, im lặng hồi lâu.

Một tháng sau, Thẩm Bị đến công ty bàn giao công việc. Tiểu Kiều nộp đơn xin từ chức. Lỗ Tu Thừa bảo anh ta vẫn chưa bàn giao công việc xong, những chuyện nhân sự này hiện vẫn do Thẩm Bị quản lý. Tiểu Kiều không nói nhiều mà xoay người đi luôn.

Lỗ Tu Thừa hỏi: “Thật sự phải đi à? Có thể ở lại không?”

Tiểu Kiều không quay đầu lại nhưng lắc đầu rất kiên quyết: “Nếu anh có thể quang minh chính đại thắng được công ty này, thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc ở lại.”

“Chẳng lẽ cô không hiểu doanh nhân xảo trá?!” Lỗ Tu Thừa lớn tiếng biện hộ cho mình, “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa nhất cho anh ta rồi!”

Tiểu Kiều lắc đầu, “Phủ định không đồng nghĩa với chuyện khẳng định anh ấy, các người sẽ không hiểu được.”

Tiểu Kiều để mặc Lỗ Tu Thừa mờ mịt, bước thẳng vào phòng làm việc của Thẩm Bị.

Đơn xin từ chức này hẳn là văn bản cuối cùng mà Thẩm Bị ký, “Cô không thể cho tôi làm người tốt à?” Thẩm Bị nhìn đơn từ chức, vẻ mặt buồn rầu.

Tiểu Kiểu hơi vui, lắc đầu, “Có mở đầu và kết thúc là một chuyện tốt.”

“Tiểu Lỗ luôn đối xử tốt với cô.”

“Có duyên không phận, không thành gì cả.”

“Được rồi, tôi ký!” Thẩm Bị ký tên mình vào, rồi gấp văn bản lại, đứng dậy nói: “Tôi cũng phải đi rồi!” Anh hơi lưu luyến nhìn xung quanh.

“Có dự định gì không?” Tiểu Kiều hỏi.

Thẩm Bị cười bảo: “Dự định? Rất nhiều. Chờ con trai ra đời, chờ công việc mới, chờ uống rượu mừng của cô.”

Anh nhìn Tiểu Kiều, đôi mắt lấp lánh, quang minh chính đại.

Tiểu Kiều chỉ có thể cười gượng đáp lại.

Cuộc sống vẫn tiếp tục. Sau một năm nghỉ ngơi, Thẩm Bị nhận được sự hỗ trợ từ vốn nước ngoài, thành lập công ty của riêng mình và đang bận rộn cho cuộc khởi công công trình bất động sản đầu tiên. Nghe đồn, vốn dĩ chẳng có công ty đầu tư nước ngoài nào cả, mà đó là giao dịch mà anh và Lỗ Tu Thừa đã thỏa thuận. Lỗ Tu Thừa cầm một khoản tiền đưa cho Thẩm Bị với hình thức hỗ trợ đầu tư làm điều kiện thoái lui. Nhưng không có ai điều tra chuyện này, vì trong chuyện này, hình như… chẳng có ai chịu thiệt cả. Đương nhiên phản ứng trong công ty Luật chỗ Thảo Thảo thì khác, mọi người đều nói thầm rằng nếu có chuyện này thì Lỗ Tu Thừa và Thẩm Bị ăn chia tài sản quốc gia. Bọn họ không có ý giấu Thảo Thảo, Thảo Thảo lòng đầy căm phẫn giống họ, dường như Thẩm Bị này chỉ là người trùng tên với chồng cô thôi.

Phùng Thượng Hương - cô gái hùng hổ như gió lại rời khỏi như bão, cô ấy nói là đi du lịch vòng quanh thế giới. Trước khi đi đã tiến cử Thảo Thảo vừa mới sinh con xong thành cố vấn pháp luật cho một ngân hàng. Cũng may công việc không nhiều, Thảo Thảo có thể làm hai nơi cùng lúc. Phùng Thượng Hương và cô vẫn giữ liên lạc với nhau, một người độc lập mạnh mẽ, còn một người thì yên tĩnh và hơi ỷ lại, thế mà hai cô gái đã thật sự trở thành bạn bè.

Ngoài đi làm, rồi tan làm, Thảo Thảo vẫn giống ngày xưa, ôm quyển sách ôn tập cho kỳ thi Tư pháp. Lần này không chỉ có chồng bầu bạn với cô, mà còn có cái bụng ngày càng to, bên trong còn có bé nhỏ thi thoảng đá cô. Thảo Thảo nghĩ, đây chính là duyên phận. Con cô luôn thích lợi dụng thời gian này chạy đến quấy rầy cô. Đêm khuya thanh vắng, Thảo Thảo rỉ tai với Thẩm Bị rằng có lẽ nên đặt tên cho đứa bé này là Thẩm Tư? Thẩm Bị nheo mắt, không biết đang nghĩ gì…

Quan Hạo vẫn bặt vô âm tính. Trước khi bọn họ đi, Hoàng Phán Phán đã gọi cho Thảo Thảo cú điện thoại cuối cùng, cô ta nói: “Sau này tôi sẽ nuôi anh ấy, anh ấy chỉ cần ru rú trong nhà là được.” Thảo Thảo kinh ngạc, hình như câu này nghe quen quen. Cô suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, Quan Hạo đã từng nói câu đó với cô. Vật đổi sao dời, cơn gió được cô mặc nhận là bình thản, đến chỗ Quan Hạo có phải sẽ biến thành gió lốc không? Tóm lại là đã không có tin tức gì về vợ chồng họ nữa.

Đã từng yêu, đã từng hận, đối với họ mà nói thì tất cả đều đã thành một đoạn văn.

Vẫn là câu nói cũ, cuộc sống vẫn tiếp tục. Không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi chúng ta biết xảy ra chuyện thì mọi thứ đã không thể thay đổi. Có người hối hận, có người may mắn, có kẻ học tập, có kẻ quên hết, thời gian đẩy bước chân của con người, vội vàng hối hả, không dừng một giây…

- -----END-----