Beta: Minh Hạ
Đùng đùng… Rào!
Trời sầm sì cả một ngày, sấm chớp đùng đùng, cuối cùng mưa cũng kéo đến.
Thẩm Bị mệt mỏi vươn vai, đứng dậy chuẩn bị về nhà. Nghe tiếng mưa lốp bốp đập vào cửa kính, anh hít sâu thở dài, trong lòng thư thái hơn nhiều. Văn phòng của anh nằm gần đường Bách Tử Loan, dọc theo đường vành đai ba đến cầu vượt gần đó, rất tiện, nơi anh ở là khu Vạn Quốc Thành MOMA.
Căn nhà này do Kiều Tiểu Nhuế lấy danh nghĩa công ty để mua, nhưng tên chủ hộ lại ghi là Thẩm Bị. Thẩm Bị khăng khăng từ chối, cuối cùng ghi dưới tên công ty, coi như Thẩm Bị là người thuê. Nhưng, tiền thuê ở khu vực đó lại rất cao, huống hồ căn nhà lại rộng 140m2, có ba phòng ngủ và hai phòng khách. Thẩm Bị luôn cảm thấy bất an. Tiểu Nhuế dứt khoát soạn một bộ hồ sơ trong công ty, đưa chi phí thuê nhà của các lãnh đạo độc thân vào diện phúc lợi, như vậy mỗi tháng Thẩm Bị đều dùng số tiền gọi là “phí phúc lợi” để chi trả tiền thuê nhà cao ngất ngưởng. Thẩm Bị chần chừ hồi lâu, cuối cùng không phản đối nữa. Trong lòng anh hiểu rõ, nhà cửa xe cộ mình dùng đều là của công ty, anh có thể giữ hạn độ, nếu tính trên danh nghĩa thì chẳng có lý do gì anh phải thanh cao quá mức làm gì. Chẳng phải có câu: “Nước quá trong thì không có cá, người xét nét quá thì không có bạn" sao?
Thời tiết mùa hè nóng nực gay gắt, trận mưa rào trong chốc lát vốn dĩ không xoa dịu được cảm giác oi bức, ngược lại càng thêm ẩm ướt! Thẩm Bị thích tự lái xe, tài xế Tiểu Vương đã tan ca từ lâu. Anh ngồi trong xe bật máy lạnh, cần gạt nước cạch cạch quét làn hơi trên kính chắn gió. Thẩm Bị chớp mắt, nhớ ra hôm nay phải đi lấy bộ váy đã giặt của Thảo Thảo.
Hôm đó khi mang bộ váy về nhà, Thẩm Bị đã mở nó ra xem thử, xem xong mặt càng đỏ tai càng hồng thêm. Khi đó, anh đã nghĩ rồi. Nếu Thảo Thảo từ chối gặp lại, anh sẽ mượn cớ trả đồ để gặp. Anh nghĩ về cô quá nhiều, đến nỗi Thẩm Bị nghi ngờ liệu mình có bệnh gì chăng? May mà hai ngày cuối tuần bận nhiều việc, lại tăng cường tập thể hình nên không có thời gian mộng xuân.
Tiệm giặt ủi 11 giờ đóng cửa, đường cũng gần, Thẩm Bị tăng tốc mặc kệ đường mưa trơn trượt khó đi, lướt nhanh trong màn mưa. Thời gian như quay trở lại hồi còn ở trong quân đội, khi anh vẫn còn là đại đội trưởng dẫn đội viên băng qua rừng.
“Két!”, Thẩm Bị phanh gấp lại, hoảng hồn, người vã đầy mồ hôi lạnh. Ven đường, trước mặt là trạm xe bus, có người băng ngang qua đường, suýt nữa thì tông phải! Cũng may kĩ thuật lái xe của Thẩm Bị cao siêu, phản ứng nhanh nhạy nên kịp thời đạp phanh, người đó sợ đến mức ngã bệt xuống đất.
Gió thét mưa gào, khí trời oi bức vốn dĩ đã bị mưa xua tan, vẫn còn hơi lạnh. Thẩm Bị hít sâu, mở cửa xuống xe kiểm tra tình hình. Đó là một phụ nữ trung niên, đang nằm trong vũng bùn, vẫn còn đang ngây người. Có người đứng gần đó nhìn thấy, bèn tốt bụng gọi điện báo cảnh sát, Thẩm Bị giơ tay đỡ bà ta lên, bà ta lại vung tay “đánh “bộp” một cái vào tay anh.
“Tôi nói cho cậu biết, chưa xong đâu! Đừng nghĩ có mấy đồng tiền thối thì bắt nạt được người khác! Không biết lái xe hả, không thấy người ta đang qua đường à...@#¥#¥%”
Mưa to tạt vào mặt làm Thẩm Bị không mở mắt nổi, cứ như đứng dưới thác nước, mưa xối từ đầu đến vai, ướt đẫm cả người. Thẩm Bị vuốt mặt, nghĩ người đàn bà này sao khoẻ thế, đứng dưới mưa to mà còn chửi liên hồi!
Đang nghĩ ngợi thì chợt có người từ đằng trước bước đến, vừa khéo đứng bên cạnh anh, cây dù nhựa trong suốt nghiêng nghiêng, toàn bộ nước mưa trên cây dù như thác Niagara xối thẳng từ trên đầu vào trong cổ. Vừa há mồm, nước liền chui thẳng vào dạ dày!
Bình thường Thảo Thảo đều đi tàu điện, nhưng hôm nay cô ra ngoài làm việc ở gần đây. Nếu muốn đi tàu điện về nhà thì phải đón hai tuyến ở bến xe này. Mặc dù có mang theo dù nhưng mưa lớn thế này, đứng dưới mái hiên cùng đám người chen chen lấn lấn cũng thấy phiền. Thấy chiếc xe buýt mình muốn đi đang từ từ chạy đến, nhưng bị trận tranh chấp giữa bà "chằn" và ông “hắt” cản ở phía trước không thể tiến vào trạm, vì vậy bực bội trong lòng.
Lần đầu tiên bị xe của Thẩm Bị làm dơ bộ váy, lần thứ hai lại bị xe của anh ta cản trước bến xe, sao mà mình với xe của anh ta xung đột dữ vậy?
Thảo Thảo đã sớm nhận ra Thẩm Bị, cũng tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra. Rõ ràng người đàn bà đó muốn đi đường tắt nên mới trèo qua lan can sang đây, hơn nữa chiếc xe cách bà ta cũng khá xa. Mới đầu, Thảo Thảo không muốn để ý, tốt nhất cứ để cảnh sát tóm cổ Thẩm Bị, nghiêm hình tra tấn, lần lượt hầu hạ anh ta mười tám kiểu cực hình tra tấn bức cung đời Mãn Thanh, sống dở chết dở rồi quăng ra ngoài trời mưa gió. Ai bảo trời mưa to còn lái xe nhanh làm gì, xảy ra chuyện là đáng đời lắm! Nhưng, thấy xe buýt không vào bến được, cảnh sát cũng chẳng thấy đâu, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi tối rồi!
Thảo Thảo đành thở dài, bung cây dù trong suốt kiểu Hàn bước vào trong mưa. Đến bên cạnh người đàn bà đó. Cúi người lớn tiếng nói: “Bác ơi, bác trèo qua lan can, cảnh sát sẽ không bắt anh ấy đâu, nhiều người đều nhìn thấy cả. Nếu không làm sao thì mau đứng lên đi!”
Mưa nặng hạt, Thảo Thảo lại căng giọng hét với Thẩm Bị: “Anh ơi, anh mau đưa bác ấy đến bệnh viện kiểm tra đi, đừng đứng ngây ra đó. Lỡ bị cảm thì phiền phức lắm!”
Những người đứng đợi xe bên đường gấp gáp lên tiếng: “Đúng đấy, không sao là được rồi! Mau đi đi!”
Thẩm Bị nghe giọng nói quen tai, nhưng cây dù của người này vừa vặn che đúng ngay đầu anh. Mưa rất to, lại thêm nước mưa chảy lộp bộp lên cây dù, Thẩm Bị gần như không thể mở mắt ra được.
Anh vừa lùi ra sau vài bước vừa lấy ví tiền, vừa mở ví ra, tiền đã ướt hết. Hơn nữa chỉ còn có 200 tệ!
Cắn răng, tiền tháng này đều bị Thảo Thảo lừa hết rồi. Nhưng anh không muốn dẫn bà thím này đến bệnh viện. Móc 100 tệ ra, bà ta do dự một chút, không cam lòng cầm lấy. Phủi quần áo, lầm bầm lầu bầu: “Giặt quần áo cũng tốn tiền mà!” Sau đó bước đi.
Thẩm Bị thở phào, quay đầu định nói lời cảm ơn với người giúp đỡ mình, vừa nhìn thì lời lên đến miệng bỗng biến thành: “Đứng lại!” Nói rồi tiến lên tóm lấy cánh tay người nọ: “Sao lại là cô?”
Thảo Thảo vốn định nhẹ nhàng chuồn êm, không ngờ Thẩm Bị phản ứng nhanh hơn người thường, nháy mắt đã bắt kịp mình, giữ chặt không buông.
Thảo Thảo ra sức trợn mắt nhìn hàng xe phía sau, nói: “Ôi trời, anh mau đi đi, đằng sau bị kẹt cứng rồi kìa!”
“Lên xe, đi theo tôi!” Thẩm Bị tóm chặt cánh tay cô, bước hai bước đã lôi cô đến chỗ ghế phụ, mở cửa đẩy Thảo Thảo vào trong rồi tiện tay khoá chốt.
Xung quanh có người xì xào, anh mặc kệ, chạy về ghế lái, lái xe đi mất. Thảo Thảo đỡ hơn anh một chút, những cũng nhếch nhác không kém. Tay đặt lên nắm cửa, nửa muốn xuống nửa không.
Thẩm Bị thầm nghĩ: “Xem kìa, rõ ràng là loại đàn bà thích hưởng thụ, ham hư vinh, lại chê người ta hư hỏng! Kiểu gì tôi cũng phải dạy dỗ cô!”
Đạp chân ga, tiếng nước “xì xì” vang lên, Thảo Thảo nhìn ghế lái được bọc da thật, nước mưa thấm đẫm trên người Thẩm Bị sắp chảy thành sông đến nơi, cố nén cười, quay đầu sang hướng khác. Nói thật, Thảo Thảo không cảm thấy Thẩm Bị là người xấu. Chỉ là ấn tượng ban đầu không được tốt lắm, nên nhìn không vừa mắt mà thôi.
Lén liếc nhìn đôi mắt anh, dưới ánh đèn mông lung, cô phát hiện sườn mặt góc cạnh của anh, không phải dạng góc cạnh tuấn tú mà khá thu hút ánh nhìn, với những đường nét khoẻ khoắn kéo dài đến cổ, vai, lưng và ngực.
Thảo Thảo cụp mắt, khẽ khép mi, mặt ửng đỏ, không dám nhìn nữa.
Thẩm Bị gần như thô bạo đẩy Thảo Thảo lên xe, ngồi vào xe rồi lại không biết nên làm gì tiếp nữa! Anh vừa nhìn thấy cô mới hiểu lúc nãy trong đầu mình tràn ngập cái gì. Lại thêm bài dạy dỗ của ông cựu lãnh đạo, rồi ví tiền xẹp lép, gần như không nghĩ ngợi gì mà kéo cô lại.
Đó không phải phong cách của anh. Phải nói rằng anh đã từng là thằng nhóc nông nổi kích động. Nhưng bây giờ anh đã xuất ngũ, tốt xấu gì cũng đã trải nghiệm qua, tuy không tính đã nhìn thấu cuộc đời, song ít nhất nói năng cũng có suy nghĩ. Nhưng hôm nay, quả thực từ lúc nhìn thấy Thảo Thảo, hành động của anh luôn nhanh hơn não!
Bây giờ, anh đang phát sầu vì chẳng biết nói gì, chỉ dám lén liếc nhìn Thảo Thảo một cái, chứ không dám nhìn thẳng mặt cô, sợ chạm mắt. Hơi run run lén nhìn xuống,, anh vội vàng thu tầm mắt về, tập trung lái xe. Đầu óc bây giờ phẳng lì như kính chắn gió…
Lúc này, Thảo Thảo chợt nhớ ra một chuyện: “À, tôi ở Thiên Thông Uyển, cảm ơn.”
Thẩm Bị ừ một tiếng, không nói gì tiếp. Thảo Thảo thấy anh mím chặt môi, cơ gân quai hàm phồng lên thì nghĩ hẳn anh đang tức giận. Nhìn hai bên đường tối thui, cô hoảng sợ: “Anh, anh muốn làm gì?”
Vẻ mặt sợ hãi của Thảo Thảo làm tâm trạng Thẩm Bị đỡ hơn một chút, thì ra cô ta cũng biết sợ cơ đấy!
“Đi lấy quần áo cho cô!” Thẩm Bị đáp vài từ ngắn gọn súc tích, rồi lại ngậm miệng.
Thảo Thảo thở phào, ngập ngừng xoay sang cảm ơn: “Cảm ơn, quả thật tôi không nghĩ tới anh lại giúp tôi giặt quần áo.” Câu nói chân thành này nghe vào giống đang đá xéo người ta vậy.
Thẩm Bị trừng mắt liếc Thảo Thảo, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, chưa kịp phóng điện, thì Thẩm Bị cứ như ngồi trên cầu trượt, ánh mắt bất giác lia xuống dưới. Tuy anh đưa mắt về rất nhanh nhưng Thảo Thảo đã thuận theo tầm mắt anh mà nhìn xuống trước ngực mình. Áo sơ mi trắng ướt nhẹp, hình dáng màu sắc áo ngực lồ lộ. Đáng ghét nhất là mấy ngày nay cô đều mặc áo ngực loại cotton không mút cho thoải mái. Khi bị ướt thì hai đầu ngực dựng đứng lên dán chặt vào áo nhô ra ngoài, làm sao cũng không che được.
Cô ho nhẹ một cái, ôm túi xách đã ướt sũng lên che lại, phừng một tiếng, cả người nóng bừng như ngọn lửa!
Đèn pha hắt xuống mặt đường, nước trắng xoá tụ thành một mảng như vóc dáng cô gái trắng phau in bóng lên kính chắn gió. Thẩm Bị nghĩ: Chết tiệt, không nghi ngờ gì nữa, ắt hẳn đã bị kích động bởi những tâm tư dành cho Tiểu Nhuế rồi. Nếu không thì sao lại có chuyện vừa nhìn thấy Thảo Thảo ngu ngốc thì đầu óc đã đặc quánh lại thế này?
Vốn dĩ sau khi bị ông cựu lãnh đạo thuyết giáo, anh đã buông bỏ tâm tư nuôi tình nhân rồi. Thẩm Bị hoàn toàn muốn hối cải để làm người lương thiện, thậm chí không bài xích khả năng đón nhận Tiểu Nhuế. Thế nhưng, trận mưa to lại đem Thảo Thảo đến trước mặt anh, lại còn gần như trần trụi thế này!
Thẩm Bị đang đấu tranh tư tưởng thì đã đến tiệm giặt là: “Ngồi im, tôi đi lấy đồ cho cô!”
Thảo Thảo ngoan ngoãn gật đầu, tiện tay mở radio, chỉnh đến kênh giao thông, câu được câu mất nghe tình hình đường xá.
Người Thẩm Bị vừa mới hong khô lại bị ướt sũng, còn bộ váy đã được giặt sạch rồi bọc nilon cẩn thận. Vừa lên xe liền nhét vào người Thảo Thảo, vuốt mặt rồi khởi động xe, không nói tiếng nào chạy về hướng Thiên Thông Uyển.
Tiệm giặt ủi cũng gần khu MOMA, chỉ cách Thiên Thông Uyển một quãng, đến khi tới nơi thì mưa đã ngớt dần, ngoài trời tối đen như mực, không phân biệt được phương hướng.
“Đến rồi.” Thẩm Bị thích lái xe lượn vòng quanh Bắc Kinh, nên tìm nơi lớn như Thiên Thông Uyển cũng chẳng khó, “Toà số mấy?”
“À, đi thẳng qua hai ngã tư rẽ trái, sau đó đến ngã tư thứ nhất rẽ phải, đến cổng toà nhà đầu tiên dừng xe là được.”
“Toà số mấy?”Thẩm Bị nhướng mày hỏi lại lần nữa.
Nói thật lòng thì gương mặt đen đen này nhìn rất uy nghiêm, Thảo Thảo rụt người cúi đầu: “Không nhớ.”
Cô! Thẩm Bị câm nín, đành đi theo con đường rẽ ngoằn ngoèo Thảo Thảo chỉ, may mà không chỉ sai. Nhưng cảm giác không khống chế được này thật khó chịu, anh thầm so sánh Thảo Thảo với Kiều Tiểu Nhuế. Đều là phụ nữ, sao Tiểu Nhuế vừa rành mạch, vừa lý trí lại thông minh đến thế? Điều này chỉ có thể chứng minh một điều: Thảo Thảo là đồ ngực to não phẳng!
Thảo Thảo cảm nhận được Thẩm Bị đang bực dọc, không dám hó hé, gật đầu định xuống xe.
“Theo tin nhận được về tình hình giao thông lúc này thì tại khu Thiên Thông Uyển do có con đường đang thi công nên bị ngập nước nghiêm trọng, xe cộ không thể lưu thông. Mời các bác tài chọn đường khác. Xin nhắc lại…”
Thảo Thảo nhìn Thẩm Bị, đoạn đường đó ở ngay cửa khu Thiên Thông Uyển, chắc Thẩm Bị không thể ra ngoài được. Mà cô có thể làm gì đây? Mời anh ta lên nhà ư? Thảo Thảo tự ngẫm mình không có cái gan đó, bèn ôm bộ váy nhảy xuống xe.
Thẩm Bị thở phào, Thảo Thảo ngồi cạnh cứ như lò lửa cháy phừng phừng làm cả người anh khó chịu, có mở máy lạnh ở nhiệt độ thấp cũng vô ích. Thảo Thảo vừa đi ra thì một làn gió lạnh chợt thổi vù vào xe, làm đầu óc anh tỉnh táo tức thì, đúng lúc này mới nghe được đoạn tin về tình hình giao thông đang lặp đi lặp lại kia.
Nhưng anh chẳng rõ đoạn đường này là khúc nào nữa, nhìn Thảo Thảo bước vào toà nhà, Thẩm Bị mới khởi động xe chạy đi.
Về đến nhà Thảo Thảo liền đi tắm ngay, sảng khoái ra khỏi phòng tắm thì lương tâm cũng trỗi dậy. Thấy bên ngoài từ mưa to đã chuyển sang mưa vừa, hạt mưa thưa thớt rơi tí tách, không biết Thẩm Bị có qua được chỗ chặn đường không?
Cô nghĩ hay là mình cầm dù đi xuống lầu xem thử, nếu gặp được Thẩm Bị thì mời anh lên nhà, còn nếu không, chỉ trách anh ta xui xẻo thôi.
Thẩm Bị trầy trật lái xe quay lại, cũng may anh còn tỉnh táo, bằng không chiếc xe đã bị ngập nước từ lâu rồi. Đoạn đường này là đường cụt, hơn nữa lại đúng ngay cửa khu nhà. Dựa vào bản lĩnh cùng kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã của mình, chạy qua đoạn đường đó không khó với anh. Nhưng, anh nhớ rõ xe này là xe công ty, tóm lại không thể làm hỏng. Thong thả quay xe lại tiểu khu, mãi đến lần thứ ba lượn quanh toà nhà Thảo Thảo ở, Thẩm Bị mới phát hiện mình rất muốn lên đó. Ngửa đầu nhìn lên, chẳng biết đồ ngốc đó ở tầng mấy nhỉ?
Thảo Thảo vừa bước xuống bậc thang là thấy ngay chiếc Audi của Thẩm Bị. Không rõ là vui hay buồn, cô hơi thất vọng lại hơi phấn khởi, cảm giác giống như hồi bé làm chuyện xấu. Tay cầm dù, tay gõ vào cửa xe.
Khi Thảo Thảo cầm dù đi xuống thì Thẩm Bị đã nhìn thấy cô ngay, nhưng anh lại cho rằng có lẽ mình đang nằm mơ. Khuya rồi, còn ai đi ra ngoài nữa chứ? Chẳng lẽ là yêu tinh!
Thảo Thảo vừa tắm xong, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ điển form rộng, bên ngoài là váy hai dây dài (slip dress) hơi nhăn nhúm,
vì thế đã khiến Thẩm Bị cho rằng cô mới vừa ngủ dậy. Chiếc váy hơi ngắn, để hở đầu gối tròn tròn cùng đôi chân trắng muốt, viền váy màu đỏ lay động trong màn mưa. Thẩm Bị cảm thấy cổ họng hơi khô, cứ ngơ ngẩn nhìn Thảo Thảo bước đến cạnh xe, giơ tay gõ nhẹ lên cửa.
Anh vĩnh viễn không thể quên được gương mặt Thảo Thảo đứng ngoài cửa sổ xe hôm đó, dưới ánh đèn đường, gương mặt cô trong màn mưa càng thêm dịu dàng yêu kiều, đôi mắt đen lúng liếng như mèo con nhìn anh, đôi môi hồng thắm khẽ mấp máy.
Không hề do dự, anh mở cửa xe theo Thảo Thảo lên lầu.
Sau lưng là màn đêm mịt mù và tiếng mưa rơi kỳ lạ. Đôi nam nữ cùng sánh vai, lại tựa như xa cách. Như chàng thư sinh và Tiểu Thiến cùng nhau về chùa, như Tiết Đào dẫn Nguyên Chẩn (*) vào khuê phòng…
(*) Thư Sinh và Tiểu Thiến: Hai nhân vật trong truyện Thiện nữ u hồn trong Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
Tiết Đào là nữ thi nhân đời Đường. Nguyên Chẩn là nhà thơ, nhà văn và nhà chính trị nổi tiếng đời Đường. Hai người có mối tình ngọt ngào gắn bó, Nguyên Chẩn nhỏ hơn Tiết Đào 11 tuổi, khi ông về kinh thành đã phụ bạc Tiết Đào.
Không biết ai là người chủ động trước, nhưng khi Thẩm Bị ôm cơ thể mềm mại của Thảo Thảo thì suy nghĩ đầu tiên chính là: Anh chưa mời cô làm tình nhân của mình. Có lẽ anh không nên làm thế này? Trong lúc anh đang hơi do dự thì cánh tay trắng mềm của Thảo Thảo đã vòng lên ôm lấy cổ anh, mắt hơi nhướng lên…
Chính ánh mắt này đã khiến toàn bộ suy nghĩ của Thẩm Bị bỗng chốc tan biến hết.
“Ưm…” Thảo Thảo khẽ rên một tiếng, hơi uốn éo trong vòng ôm của anh. Sự ma sát nho nhỏ này tựa như một đốm lửa nhỏ, làm cơ thể mẫn cảm của Thẩm Bị như cỏ khô bén lửa cháy phừng phừng.
Thẩm Bị thoả chí thực hiện giấc mơ của mình, vùi đầu vào ngực cô. Nghiêng người ngã xuống giường lớn kẻ ô trắng hồng của Thảo Thảo. Bầu ngực trần của cô run rẩy lồ lộ lắc lư. Thẩm Bị vươn bàn tay to ra nắm lấy, đầu ngực cương cứng nằm trong lòng bàn tay anh, dục vọng kìm nén đã lâu phun trào, bàn tay ra sức nắn bóp, hai cơ thể càng dính chặt vào nhau.
Không phải ta mơ màng mà là phụ nữ thay đổi rất nhanh! Chìm trong dục vọng không chỉ có đàn ông, mà còn có đàn bà nữa!
Đương lúc dục vọng tăng cao, đột nhiên Thảo Thảo đẩy vai anh ra, nghiêm túc hỏi: “Anh có bệnh không?”
Thẩm Bị chưng hửng, Thảo Thảo thừa cơ kéo tủ đầu giường lấy ra một cái bao cao su: “Dùng cái này đi.”
Thẩm Bị liếm môi thấy lạ. Một người phụ nữ độc thân mà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn bao cao su, có thể thấy cô ta lão luyện đến mức nào! Suy nghĩ này khiến anh hơi chán ghét, ham muốn mới vừa cháy lên bỗng bị dập tắt, bèn xoay người ngồi dậy.
Thảo Thảo nằm trên giường kéo chăn che người, im lặng nhìn anh.
Một lúc sau, Thẩm Bị mới nói: “Chuẩn bị… đầy đủ quá nhỉ!”
Thảo Thảo gật đầu, thành thật đáp: “Ừ, đề phòng bất ngờ!”
Thẩm Bị muốn hút thuốc, tiếp lời: “Xã hội giờ loạn quá.”
“Có còn hơn không.”
“Nói trắng ra, lỡ mắc bệnh thì phiền phức lắm.”
“Đúng thế.”
“Có thuốc lá không?” Thẩm Bị gấp gáp muốn làm một điếu.
Thảo Thảo lại nghiêng người lục tìm trong tủ. Tấm chăn vốn dĩ che trước ngực, cô vừa nghiêng người thì phần lưng trắng như tuyết lộ ra hoàn toàn, mông hơi vểnh lên, hiện ra đường cong đầy đặn.
Thẩm Bị nhớ đến lần đầu gặp mặt, khi đó đã nhìn thấy vùng eo phía sau của Thảo Thảo, cũng trắng phau, cũng nhẵn mịn thế này. Đường cong khiến anh mơ màng không dứt giờ đang hiện ra trước mắt…
Lửa nóng dưới thân lại được khêu lên, kệ mẹ nó đi! Anh xoay người đè cô xuống, tay sờ tới sờ lui lên vùng trắng ngần ấy. Đã hai năm, gần như anh đã quên mất mùi vị đàn bà rồi!
Khi Thảo Thảo tìm được bao thuốc mình thường hút thì chợt cảm thấy tê tê ở eo như bị điện giật, đang muốn lật người, thì bỗng có một cơ thể nặng nề đè lên lưng cô, âm điệu trầm thấp vang bên tai: “Đừng động, để yên vậy đi.”
Thẩm Bị mân mê người cô, làn da nhẵn mịn như sứ đem lại cho anh khoái cảm chết người. Anh khao khát vận hết sức lực toàn thân đâm vào nơi nhỏ phía dưới ấy, thô lỗ vuốt ve làm Thảo Thảo rên lên vì đau đớn, bèn xoay người muốn tránh. Một tay anh giữ chặt tay cô, như giam cầm khoá chặt trên đỉnh đầu,đè lên mái tóc của Thảo Thảo. Thảo Thảo cố gắng xoay đầu, Thẩm Bị nhìn hàng mi dày cong cong của cô, khoé mắt mơ hồ lộ ra nét sợ hãi. Anh cúi đầu xuống cắn vào vành tai cô, sau đó chầm chậm lướt xuống cổ, xương quai xanh xinh đẹp hõm xuống. Một tay khác thì lướt dọc theo cánh tay trắng ngần của Thảo Thảo, vòng qua nách luồn vào trong.
Đôi mắt Thảo Thảo long lanh, môi hơi hé, hàm răng trắng đều như hạt bắp. Cô khẽ thốt ra tiếng rên vì đau. Tay Thẩm Bị bị Thảo Thảo đè lên, anh gấp gáp đổi vị trí, buông bàn tay phải vốn đang giữ chặt hai tay Thảo Thảo ra, từ vai phải luồn xuống cổ Thảo Thảo rồi vòng sang vai trái, khẽ nâng người cô lên, Thảo Thảo không thể không ưỡn người. Bầu ngực trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra dưới người Thẩm Bị, ung dung giữa không trung.
Thảo Thảo không chịu được đau, vô thức uốn éo người theo tư thế rắn hổ mang, cô uốn lưng, chỉ làm vậy mới thoải mái hơn chút, cơ thể nhấp nhô theo động tác nhào nặn của Thẩm Bị...
Đêm đã khuya, mưa đã ngừng rơi, ánh đèn trên tầng 20 đã tắt. Ánh đèn chớp lên tia sáng cuối cùng lướt qua bao cao su màu trắng đã sử dụng, được vứt trong thùng rác, cứ như nụ cười mỉa mai dành cho kí ức cuối cùng của đêm thâu.