Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời

Chương 39: Chỉ là chuyện thường tình, không đáng




Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn

Con người ai cũng rất thực tế. Chiều đến, mấy người bạn và khách hàng mà Thẩm Bị muốn gặp đều thoái thác có việc và hẹn sang ngày khác, anh hiểu mọi người đều thuận theo thời thế nên cũng không miễn cưỡng họ, sau khi quyết vài công việc xong, hiếm khi được thanh nhàn.

Tối nay là tiệc mừng dự án mua lại mà Lỗ Tu Thừa sắp xếp đã hoàn thành tốt nhiệm vụ trong giai đoạn đầu, Tiểu Kiều cũng tham gia, Thẩm Bị và mọi người đều đến chúc mừng.

Ngồi trong bàn tiệc mà tâm tư Thẩm Bị để đâu đâu. Bên phía viện kiểm sát chỉ đến hỏi vài điều, không phải nhắm vào anh. Nhưng nói dông nói dài, anh cũng đoán được tình hình đa phần là có người nói trong tay anh đang nắm giữ dự án kia.

Nói gần cuối thì Thẩm Bị mới hay bên phía viện kiểm sát có cán bộ là anh em bộ đội với anh, trước đây từng có duyên gặp mặt một lần. Lúc gần đi, người đó lại nói sâu xa với Thẩm Bị: “Nơi này phức tạp lắm, trừ bản thân thật sự trong sạch, còn phải biết móc nối quan hệ!”

Nghe câu này, Thẩm Bị biết ngay là có người đang muốn trị anh!

Là ai?

Đoán chắc sẽ không có ai nói ra. Vì dự án đó rất lớn, liên đới rất nhiều, bất kỳ động tĩnh gì cũng sẽ làm bên trên chú ý đến. Nắm không chắc là lửa bén cháy người. Tuy nhiên, kẻ dám đẩy anh vào vụ này chắc chắn phải có gan và nặng ký đây. Thẩm Bị không biết anh đã gây thù kết oán với ai, cũng không rõ người đứng sau màn này sẽ đẩy anh đến vực sâu nào, nhưng anh biết, anh không thể lại bị lần thứ hai. Nếu lần này sẩy chân rơi xuống, thì anh còn leo lên được nữa không?

Cảm giác bất lực nặng nề quấn lấy anh, giống y cảm giác bị người ta hãm hại lần đầu tiên. Nhưng, ít ra anh biết, bây giờ anh không trong sạch như ngày trước!

Anh nhớ đến quân đội, nhớ đến sự nghiệp đã từng của mình ở đấy. Khi đó, anh trong sạch, anh tự hào, rõ ràng hoàn toàn tương phản với hiện tại, nhưng sao cảm giác lại giống nhau đến thế!

Cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc ấy quấn lấy anh, nơi này và quân đội, rốt cuộc khác biệt chỗ nào? Lúc anh cho rằng quân đội là thiên đường của anh, thì anh đã rơi xuống địa ngục. Khi anh bước vào xã hội, khi cho rằng cuộc sống này chính là chơi bời thác loạn thế này thì anh lại gặp được Thảo Thảo.

Gương mặt tươi cười của cô hiện ra trước mắt anh.

Thẩm Bị che mặt, anh không muốn đối diện với gương mặt ấy!

Mấy ngày nay, lúc Thảo Thảo nằm dưới người anh rên rỉ, anh luôn khó nén được suy nghĩ có phải cô cũng từng “hưởng thụ” như thế dưới người Quan Hạo! Anh biết điều này là sai, nhưng anh không thể khống chế được nó!

Đặc biệt là lúc Thảo Thảo gặp Hoàng Phán Phán, mặc dù anh không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ: Có chuyện gì không nói qua điện thoại được mà phải gặp mặt chứ! Anh cho rằng mình có thể rộng lượng chấp nhận quá khứ của Thảo Thảo, có thể đối đãi một cách văn minh với những chuyện đã qua ấy. Nhưng sâu trong lòng anh giống như luôn tồn tại ác quỷ, liên tục nhắc nhở anh. Thảo Thảo càng thân thiết với anh thì anh càng giống như bị kim chích --- Cô cũng đã từng đối xử với Quan Hạo như thế! Thậm chí còn tốt hơn khi đối xử với anh nữa!

Tại sao anh không gặp được Thảo Thảo ngay từ đầu? Có lẽ anh sẽ không cần phải rời quân đội, vĩnh viễn không cần lo lắng mình rơi vào địa ngục!

Thậm chí Thẩm Bị bắt đầu hận Quan Hạo, hận bản thân, hận ông trời bất công! Hận Thảo Thảo quá tốt! Nếu cô ấy là một “món đồ chơi” thì anh không cần phải dằn vặt bản thân thế này!

Nhận được điện thoại của Thảo Thảo, nghe cô nói Quan Hạo muốn mời cô đi ăn, tim Thẩm Bị đập mạnh, anh chỉ có thể vờ như không có việc gì mà đồng ý. Đột nhiên nghe cô bảo “Em vẫn đang ở dưới nhà”, trong lòng Thẩm Bị khẽ thở phào, Thảo Thảo không mời Quan Hạo lên nhà, điều này có nghĩa là “cô nam quả nữ” không hề “ở cùng nhau”! Thậm chí Thẩm Bị chợt nhớ đến đêm mưa hôm đó, mình “bị” Thảo Thảo mời lên nhà như thế nào!

“Em sẽ nói với anh ta suy nghĩ của em.”

Câu này là sao?

Thẩm Bị nghĩ một đằng nói một nẻo, anh nói với Thảo Thảo anh đồng ý để cô đi ăn cùng Quan Hạo, tức là mong cô biết anh là người phóng khoáng, nhưng trong lòng thì chẳng muốn cô đi cùng anh ta. Nhưng câu trả lời của cô còn mơ hồ hơn lời anh nói nữa!

Thẩm Bị ra khỏi phòng Vip hút thuốc, gió thổi nhè nhẹ, anh cố gắng lôi mình thoát khỏi phiền não.

Bất chợt anh nhớ đến lời Quan Hạo nói, Tiểu Kiều nói với anh ta địa chỉ của Thảo Thảo, sao Tiểu Kiều biết Thảo Thảo ở đâu? Hình như anh chưa hề nói, với lại chiều nay bất cứ lúc nào anh cũng nghe điện thoại được, tại sao cô ta không nói với anh chứ?

Thẩm Bị chần chừ hồi lâu, chợt giữ đồng nghiệp đang đi trên hành lang lại, rồi nhờ anh ta kêu Tiểu Kiều ra đây. Đã đến lúc phải nói chuyện rõ ràng rồi.

“Nghe Quan Hạo nói, cô cho anh ta địa chỉ của Thảo Thảo?” Thẩm Bị đi thẳng vào vấn đề.

Tiểu Kiều nhìn vào cửa phòng Vip, nói: “Vâng, là em đưa.”

“Sao cô lại có địa chỉ của Thảo Thảo?”

“Người ta cho.”

Thẩm Bị trầm mặc một lúc rồi hỏi tiếp: “Tiểu Kiều, tôi luôn tin tưởng cô. Nhưng, cô nghĩ tôi có nên tin người đã điều tra tôi?”

Tiểu Kiều nói: “Thẩm tổng, anh hiểu lầm rồi. Em không điều tra anh.” Tiểu Kiều nhìn Thẩm Bị, “Điều tra anh là kẻ khác. Đưa địa chỉ cho em cũng là người đó.”

“Ai?”

“Hoàng Phán Phán, vợ hiện tại của Quan Hạo. Cô ta nói với em Quan Hạo là chồng trước của Thảo Thảo.”

“Cô ta bảo cô làm điều gì?”

“Khuyên anh!” Tiểu Kiều kiên định nói: “Để anh thấy rõ Đặng Thảo Thảo là người thế nào, hãy rời xa cô ta, đừng để cô ta mê hoặc.”

Thảo Thảo là người thế nào?

Thẩm Bị cười, cô gái ấy– rất đơn thuần! Không phải kiểu đơn thuần chẳng biết gì, mà là kiểu đơn thuần cái gì cũng biết nhưng lại giả vờ không biết!

Hôm ấy, sau khi về nhà, Thảo Thảo đã kể hết cho anh nghe tình hình lúc đó, kể cả chuyện ả Hoàng Phán Phán đưa tấm chi phiếu muốn cô làm tình nhân của Quan Hạo. Lúc ấy, mắt Thẩm Bị đỏ ngầu, cứ nhìn Thảo Thảo chằm chằm, không nói câu nào, chỉ siết chặt nắm tay muốn ra ngoài. Từ trước đến giờ, Thảo Thảo chưa từng thấy Thẩm Bị nhìn cô kiểu này, đầu óc cô kêu ong ong. Cô không biết mình sợ dáng vẻ hung thần ác sát của anh hay sợ gì khác, chân tay xụi lơ gần như muốn ngồi bệt xuống đất. Đến khi cô tỉnh táo lại thì anh đã xông vào thang máy, chỉ nghe tiếng bước chân chứ không thấy người đâu cả.

Thảo Thảo chẳng quan tâm gì nhiều, ấn nút thang máy như bị rút gân. Cũng may đêm khuya vắng người, không có ai đi lại giữa chừng, nên cô kịp thời chặn Thẩm Bị ở nhà xe.

“Mẹ nó, đồ tiện nhân! Mẹ nó, anh phải cho nó biết điều!”

Thẩm Bị thở hồng hộc trừng mắt nhìn Thảo Thảo, đôi mắt anh đỏ ngầu đầy phức tạp. Thảo Thảo dần dần hiểu ra những điều mà cô không muốn hiểu, cơn phẫn nộ cực đỉnh như núi lửa tức thì bộc phát! Cô nổi điên, bạt tai Thẩm Bị một cái thật mạnh! “Bốp”, trong hầm đỗ xe vang lên tiếng tát tai giòn tan rõ ràng.

“Anh mắng ai?” Thảo Thảo trừng mắt, hốc mắt ngấn lệ, nhưng không có giọt lệ nào chảy ra.

“Anh……” Thẩm Bị không đề phòng, hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác.

“Anh mắng ai hả? Ai là tiện nhân? Thẩm Bị, anh nói rõ ràng cho em. Người ngay không làm việc mờ ám, úp úp mở mở không phải đàn ông!” Thảo Thảo cắn môi, “Anh muốn đánh Quan Hạo hay đánh em? Anh đi gặp Hoàng Phán Phán là vì em với Quan Hạo dan díu với nhau à?! Thẩm Bị, anh nói rõ ràng ngay đi!” Nước mắt của cô cuối cùng lại chảy ngược vào, giọng nói khàn khàn nguội lạnh: “Anh rất tiếc vì người đàn ông đầu tiên của em không phải là anh, đúng không? Anh không thể quên được quá khứ giữa em và Quan Hạo, đúng không? Anh rất rất để ý việc em từng ngủ với Quan Hạo, đúng chứ?” Càng nói đến câu cuối, giọng Thảo Thảo lại càng nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang nằm mơ vậy: “Anh dựa vào đâu mà yêu cầu này nọ với em? Các người dựa vào đâu mà ra điều kiện với tôi?!” Thảo Thảo chất vấn từng câu từng chữ.

Chuyện giữa hai người thì hai người hiểu rõ nhất, chẳng ai giấu diếm ai cả.

“Anh……” Thẩm Bị quay đầu đi. Anh thừa nhận Thảo Thảo nói đúng.

Anh sẽ không đánh Thảo Thảo, cũng giống như anh không có cách nào không để ý đến quá khứ giữa Quan Hạo và Thảo Thảo.

Yêu càng nhiều thì càng vui vẻ và cũng càng để ý nhiều hơn. Và cuối cùng càng không thể thoát khỏi sự oán hận!

Tất cả những điều đó đều được trút ra lúc hai người lên giường, rồi lại tìm cớ để xin lỗi. Gần đây nó càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí Thẩm Bị càng lười nghĩ xem Thảo Thảo có hiểu được không!

Nhưng khi nhìn cô đứng trước mặt, Thẩm Bị biết bản thân mình không dám nghĩ đến! Anh biết rất rõ, chuyện này rõ ràng đang làm tổn thương cô, nhưng anh lại ích kỉ để mặc cho mình trút ra. Khi một người phụ nữ dịu dàng không còn nhẫn nhịn được nữa thì anh biết: Chữ “tiện nhân” đã chọc điên cô ấy!

“Làm tình với tôi, thấy lại cảm giác cũ phải không? Căm hận cảm giác cũ quay lại phải không?” Cuối cùng Thảo Thảo đã khóc, “Tìm đại một cái cớ cũ rích thì tôi sẽ tin ư? Tôi, tôi ngu vậy ư, ngay cả, ngay cả người đàn ông nằm trên người mình ghét mình mà cũng không cảm nhận được sao?” Nước mắt phút chốc tuôn rơi, Thẩm Bị luống cuống chân tay, quay đầu đi nhưng không chịu cúi đầu!

“Tôi không chỉ ly hôn một lần? Không chỉ ngủ với đàn ông khác? Thẩm Bị, anh là trai tơ ư? Thẩm Bị anh… cái của anh chưa từng cho vào chỗ đó của phụ nữ khác chắc!” Thảo Thảo nổi điên vì thái độ của Thẩm Bị, bất chấp tất cả. Những điều nên nói hay không nên nói cô đều nói toạc ra: “Anh dựa vào đâu mà hoạnh hoẹ tôi? Dựa vào đâu mà oai phong lẫm liệt? Dựa vào đâu mà ghét bỏ tôi? Ly hôn là lỗi của tôi ư? Quan Hạo quay đầu là lỗi của tôi? Hoàng Phán Phán khùng điên cũng là lỗi của tôi à? Thẩm Bị, tôi thật không ngờ anh cũng –--- cũng giống như những kẻ đó! Tôi cực kỳ thất vọng!”

“Bây giờ chúng ta nói rõ ràng đi. Tôi – Đặng Thảo Thảo từng ngủ với Quan Hạo đấy! Sau này nếu anh chia tay tôi, tôi cũng sẽ ngủ với người khác! Tôi không có nghĩa vụ phải trung trinh với bất kỳ người nào trong các người, mẹ kiếp, đừng ai nói với tôi mấy thứ vớ vấn đó! Các người thích cũng được, không thích cũng được, chẳng ai xứng đáng khua tay múa chân với tôi cả!”

“Chậc, em nói bậy bạ gì thế! Anh, anh tức Hoàng Phán Phán thôi, em nói lảng đi đâu thế!” Thẩm Bị lắc đầu, cuối cùng ôm lấy cô. Không thể không thừa nhận, người phụ nữ này chính là dằm trong tim anh, cây dằm này càng ngày càng cắm sâu, không có cách nào nhổ nó ra được.

Thẩm Bị muốn lau nước mắt cho Thảo Thảo, nhưng cô đẩy anh ra, tự mình lau lấy. Thảo Thảo ngẩng đầu ưỡn ngực, vóc người nhỏ nhắn đứng thẳng, đôi mắt được nước mắt rửa qua càng thêm sáng rỡ: “Anh đừng tưởng lấp liếm che giấu là xong chuyện. Anh muốn đánh chửi cũng được, giết người cũng được, chẳng liên quan đến tôi. Hoàng Phán Phán không đáng nhắc đến, quá khứ của tôi không thay đổi được, anh tự nghĩ rõ ràng đi!”

Một tiếng sau, Thẩm Bị rón rén về nhà. Trong phòng không mở đèn, Thảo Thảo đã ngủ rồi, nhưng anh biết cô không ngủ được.

Nệm khẽ vang lên tiếng động nhỏ, Thẩm Bị ngồi bên giường, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi. Một lúc sau, anh mới nói khẽ: “Sao anh ghét em được chứ?... Không đâu, vĩnh viễn sẽ không.” Thẩm Bị vuốt ve vai Thảo Thảo, bờ vai thon thả lành lạnh, “Có lúc anh nghĩ, bất kể nguyên nhân gì, bất kể là lỗi của ai, nếu lần này em muốn bỏ anh…” Đột nhiên Thẩm Bị siết chặt tay, vai Thảo Thảo đau nhói, cô hít một hơi, Thẩm Bị mới lỏng tay, “Anh tuyệt đối sẽ không… tuyệt đối sẽ không….” Anh lặp lại hai lần, nhưng câu sau lại không nói thành lời. Sẽ không thế nào? Buông tay? Hay là không buông tay?

Anh có thể giải thoát được không?

Có trời mới biết!

Trong bóng đêm, tiếng hít thở của hai người càng rõ ràng.

Qua hồi lâu, Thẩm Bị mới nói: “Cho anh thời gian.”

Dường như anh đã dùng hết sức mình.

Thảo Thảo nằm ngửa ra, cơ thể cứng đờ. Vừa nghe anh nói câu này thì vẫn cứng như cũ, làn da mát lạnh dưới bàn tay anh lạnh đông lại giống như lớp băng ngàn năm, anh cũng không dám làm ấm nó.

“Thẩm Bị, anh đang sỉ nhục em. Nhưng…” Thảo Thảo thều thào nói, “Em có thể làm gì đây?”

Thẩm Bị mặc nguyên quần áo nằm xuống giường ôm lấy Thảo Thảo, mặt kề mặt.

Chất lỏng lạnh buốt từ mặt cô trượt xuống, đọng trên mặt Thẩm Bị, trong tim anh.

Nỗi khổ của anh, sự bất lực của anh, ai hiểu cho anh đây?

“Tại sao anh không gặp em ngay từ đầu cơ chứ?” Đêm nay, Thẩm Bị lẩm bẩm với chính mình.

Suy nghĩ này thi thoảng xuất hiện giày vò anh, gần như ngăn anh không thể suy nghĩ theo lẽ thường được. Thẩm Bị ép mình dẹp ngay suy nghĩ ấy, tỉ mỉ ngẫm lại lời Tiểu Kiều. Tóm lại đó là ý của Hoàng Phán Phán hay của Quan Hạo?

Trong lòng Thảo Thảo chắc chắn có Quan Hạo, nếu không cô sẽ không đi gặp Hoàng Phán Phán. Nhưng, Hoàng Phán Phán làm như thế rốt cuộc vì cái gì? Quan Hạo đóng vai trò gì trong chuyện này? Thảo Thảo…

Thẩm Bị không có cách nào khống chế bản thân thôi nghi ngờ. Anh thật sự không xác định được rốt cuộc mình chiếm mấy phần trong lòng Thảo Thảo?

Nhưng, ít nhất cũng có thể hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhớ đến đây, Thẩm Bị liền hỏi Tiểu Kiều: “À, vậy sao? Họ nói gì với cô?”

Tiểu Kiều dù sao cũng vẫn còn trẻ, nên kích động trả lời: “Hoàng Phán Phán nói, lúc đầu đúng là Quan Hạo có quan hệ với thư kí của anh ta, nhưng đã thật lòng xin lỗi và hối cải. Nhưng Đặng Thảo Thảo lại nắm lấy cơ hội này để ép Quan tổng phải đưa hai phần ba số tài sản, quá đáng nhất là còn lợi dụng chuyện nuôi nấng con cái, âm mưu chiếm lấy một phần ba số tài sản còn lại của anh ta làm của riêng! Hơn nữa, tất cả nợ nần đều do Quan tổng gánh lấy.”

Thẩm Bị trừng mắt há mồm, không ngờ Hoàng Phán Phán lại có thể “giải thích” hôn nhân của người khác như thế!

Dáng vẻ kinh ngạc của Thẩm Bị làm Tiểu Kiều hiểu lầm, cô ta tưởng anh vẫn chưa biết những “tình tiết” này của Thảo Thảo, nên càng thật lòng khuyên lơn Thẩm Bị: “Đúng là cô Đặng có nỗi đau mất con, nhưng anh có biết vì sao con cô ta lại gặp chuyện bất hạnh không? Lúc đó, Đặng Thảo Thảo vì muốn đạt được mục đích lợi dụng con cái uy hiếp Quan tổng của mình mà đã khống chế đứa trẻ không từ thủ đoạn. Quan tổng không còn cách nào, vì an toàn và sức khỏe của đứa bé nên đành phải gửi nó cho bà mẹ già của mình, dẫn đứa bé về quê để trốn thoát cơn điên của Đặng Thảo Thảo. Chuyện vợ chồng phải giới hạn giữa vợ và chồng, một người phụ nữ chỉ biết lợi dụng con cái mình vốn không xứng với anh! Đứa trẻ gặp bất hạnh hoàn toàn là do chính tay cô ta gây ra! Thẩm Bị, anh không hiểu gì về cô ta cả! Với cô ta mà nói thì anh là Quan Hạo thứ hai, là máy rút tiền của cô ta mà thôi! Quan tổng là người nhã nhặn, anh ta đã thật lòng hối cải. Ai mà chưa từng sai lầm? Tình cảm nhiều năm, nói bỏ là có thể bỏ được sao? Điều này chứng tỏ, cô Đặng vốn không hề nặng tình như những gì cô ta thể hiện! Và ngược lại, nếu xét về khía cạnh gia đình và con cái, cô ta nên tiếp nhận một Quan Hạo thật lòng muốn quay đầu! Tại sao cô ta lại kiên quyết cự tuyệt, lại còn đưa ra nhiều yêu cầu hơn cả lúc trước?! Điều này nói lên rằng cô ta là người thông minh, ích kỉ và rất giỏi lợi dụng tình cảm của người khác! Cô ta chỉ xem trọng tiền của đàn ông, ngay cả con mình cũng chẳng hề quan tâm!”

Lời Tiểu Kiều nói giống như thủy triều đổ vào tai Thẩm Bị, anh nhớ đến dáng vẻ khẽ cười mỉm của Thảo Thảo, nhớ đến bộ dạng đau đớn tận cùng của cô lúc ở hầm đỗ xe ngày ấy. Trong lời trách mắng như bắn pháo của Tiểu Kiều, tất cả những điều này đọng lại thành sự bất lực sâu sắc trút vào ấn đường của người phụ nữ đó.

Nhưng em có thể làm gì đây?” Lời than vãn nhẹ như gió thoảng của Thảo Thảo khẽ vang bên tai Thẩm Bị.

“Thẩm Bị, anh đang sỉ nhục em.”…

“Nhưng, em có thể làm gì?”

Có thể làm gì đây?



Trái tim Thẩm Bị như bị thứ gì đó bóp chặt! Lúc nghe người giới thiệu bảo rằng Thảo Thảo từng ly hôn, anh đã nghĩ thế nào? Chẳng phải anh đã vui mừng vì có thể làm càn, có thể không cần chịu trách nhiệm à? Tại sao lại vui mừng? Là vì cô đã từng ly hôn ư?

Phụ nữ từng ly hôn có thể không cần tôn trọng, có thể không cần nâng niu, có thể bao dưỡng, cũng có thể làm đồ chơi!

Tại sao?

Vì những người đó vốn có tội.

Như lời Tiểu Kiều đã nói: Nếu cô là cô gái tốt, nghĩ đến gia đình, nghĩ đến con cái, nghĩ đến tình cảm nhiều năm thì sẽ không ly hôn! Còn ngược lại thì là tùy tiện, là xem như trò đùa! Đó chính là gái hư, là người có tội!

Thẩm Bị luôn bảo mình rất văn minh, đến giờ anh mới biết anh cũng như bao người khác, luôn đánh giá Thảo Thảo bằng ánh mắt thành kiến. Nỗi đau khổ của anh chẳng qua chỉ là thứ tình cảm bố thí, là sự khinh thường của bề trên.

“Anh dựa vào đâu mà yêu cầu tôi? Các người dựa vào đâu mà yêu cầu tôi!” Sự phẫn nộ và bất bình của Thảo Thảo như cây roi quất thẳng vào sự tự phụ của Thẩm Bị.

“Em có thể làm gì đây?” Lời than vãn bất lực, sự uất ức nặng nề không cách nào thoát khỏi, không cách nào giải thích, biến suy nghĩ không cam lòng của Thẩm Bị thành tro bụi, từ từ tiêu tán.

Tiểu Kiều còn nói tiếp: “Những điều này hẳn Đặng Thảo Thảo đã nói với anh rồi nhỉ? Người như cô ta thể nào cũng sẽ tìm cớ cho mình, người mà ngay cả con mình cũng không quan tâm thì còn quan tâm đến cái gì!

Lời vừa nói ra, âm thanh quanh quẩn. Vầng trán trắng tuyết lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi, giọng điệu lạnh lùng tỏ rõ thái độ khinh bỉ của cô ta, đó là biểu cảm của người đại diện cho lẽ phải.

Thẩm Bị vẫn không nói gì, lúc anh mở miệng thì hơi ngẩn ngơ, như đang hỏi Tiểu Kiều, lại như đang hỏi chính mình: “Vì những điều kiện mà cô ấy đưa ra lúc ly hôn nên cô nhận định như thế? Phải chăng Quan Hạo ngoại tình thì chỉ cần hối cải là Thảo Thảo phải đón nhận? Nếu không đón nhận là không yêu anh ta? Chính là yêu tiền như mạng? Là… không đáng được yêu?”

Tiểu Kiều thấy giọng điệu Thẩm Bị hơi lạ, bèn thầm dò xét vẻ mặt của anh, cúi đầu lo lắng. Nghĩ hồi lâu mới lấy can đảm nói tiếp: “Người con gái tốt sẽ trân trọng và giữ gìn gia đình của mình, sẽ chịu đựng tất cả những chuyện bất ngờ không hay, hơn nữa ly hôn sẽ không tốt cho con cái, điều này ai cũng biết cả, có rất rất nhiều nhân tố, nhưng Quan tổng vẫn yêu cô ta, tại sao cô ta vẫn ly hôn?”

Lý lẽ chính nghĩa của Tiểu Kiều làm Thẩm Bị không nói gì được.

Anh nhớ đến Tiểu Quân. Ngày ấy, Tiểu Quân nói: “Sớm biết thế này, ban đầu nói gì em cũng sẽ không ly hôn!” Anh chỉ biết đó là do tên kia lật lọng, giờ nhìn lại, e rằng câu này là lời chỉ trích chính nghĩa quấn quanh người cô tầng tầng lớp lớp, là ánh mắt lạnh lùng chế giễu!

Con người đều có quyền lựa chọn, và đương nhiên được hưởng quyền được lựa chọn và được tôn trọng.

Ngay giây phút này, Thẩm Bị chưa từng nhận thức rõ ràng ý nghĩa tuyệt vời phía sau câu nói ấy như thế. Nụ cười tang thương tuyệt vọng của Tiểu Quân, nước mắt đau khổ vô vọng của Thảo Thảo, đã hoàn toàn mở mang tầm mắt của anh.

Anh đã nhảy thoát ra và nhìn lại chính mình.

Anh không nói gì được.