Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời

Chương 32: Không tin vào tương lai ít nhất cũng nên tin hiện tại




Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn

Thức ăn đã nấu xong, bốn người quây quần quanh bàn ăn, Thảo Thảo ngượng ngùng cúi đầu nhìn thoáng qua Thẩm Bị, lặng lẽ nhích ghế. Thẩm Bị tỉnh bơ, nhích ghế qua ngồi sát Thảo Thảo. Cô ngồi cạnh bà cụ, nếu nhích nữa sẽ ép bà ngồi co ro mất.

Bà cụ rất nhiệt tình gắp thức ăn cho Thảo Thảo. Thảo Thảo cầm đũa lên thì vô tình đụng phải chén rượu. Lão thủ trưởng lớn tiếng: “Thẩm Bị, qua đây ngồi, sao lại chen chúc thế hả, bên này rộng lắm!”

Thảo Thảo cắn đũa, cố nén cười. Thẩm Bị tái mặt, ậm ừ vâng dạ, nhưng không nhúc nhích.

Bà cụ đẩy ông: “Sao ông không nhích qua đây!”

Ông cụ sửng sốt, nói lớn: “Nhích thì nhích, bà đá tôi làm gì! Bà già này, càng già càng ăn hiếp người ta!” Ông lầm bầm than thở rồi tự đổi chỗ ngồi.

Mọi người dịch chuyển, Thảo Thảo ngượng ngùng nhích qua, chân Thẩm Bị áp sát vào chân cô, nóng hừng hực. Không biết là vô tình hay cố ý, lúc gắp rau, Thẩm Bị cứ cọ cọ vào cô. Bữa cơm này làm Thảo Thảo bấn loạn: Anh ấy làm gì thế trời? Sao lại ngả ngớn thế?

Dưới gầm bàn nổi sóng, còn trên bàn thì bình lặng như nước. Thẩm Bị vừa uống rượu với ông cụ vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Từ những chuyện lớn như diễn tập quân sự của đất nước, so sánh quân lực giữa các nước đến chuyện nhỏ như quản lý liên đội, điều động nhân sự. Sau cùng, có lẽ Thẩm Bị uống quá chén nên nói mấy từ thô tục. Thảo Thảo nghe kỹ, thì ra đang chửi người nào đó.

Thảo Thảo quay sang nhìn bà cụ, bà nháy mắt nhìn cô cười, Thảo Thảo khẽ nói: “Để con dọn dẹp phụ dì nhé?”

Bà cụ càng cười tươi hơn, kêu Thảo Thảo dọn chén đũa cùng mình. Thẩm Bị và lão thủ trưởng đến phòng khách tiếp tục ngồi càu nhàu. Phòng bếp là khoảng trời của phụ nữ mà.

Trong nhà có người giúp việc, nhưng bà cụ thích tự làm hơn, chuyện gì khó lắm mới nhờ người khác.

“Haha, bọn đàn ông ấy, ở ngoài không nói được nên về nhà nói với chúng ta, nhưng chúng ta chẳng hiểu, khó trách họ gặp nhau lại làu bà làu bàu, cằn nhằn liên tục.”

Thảo Thảo đeo bao tay, mở nước nóng, từ từ rửa chén. Nghe bà cụ nói vậy thì gật đầu họa theo: “Dạ, mình không hiểu chuyện trong quân đội, nên chẳng có cách nào đối đáp với họ cả.”

“Thảo Thảo, dì hỏi cái này, nếu con thấy ngại thì coi như dì chưa nói nha.” Bà chầm chậm hỏi, “Dì nghe nói con từng có con?”

Thảo Thảo dừng tay, gật đầu.

“Tiểu Văn bảo là mẹ chồng con không chăm sóc nó cẩn thận.”

Thảo Thảo lắc đầu, nói: “Dạ không phải đâu ạ. Khi đó ầm ĩ mất lý trí, mẹ chồng con sợ ảnh hưởng đến con cái, nên đã dẫn nó đi." Thảo Thảo hít sâu, hoặc sợ tòa án phán đứa bé theo cô cho nên mới dẫn nó đi trước? Lúc đó cô không hề hay biết. Khi tỉnh ngộ ra thì con đã không còn nữa. Cô có thể làm gì được đây? Chỉ có thể đi tìm Quan Hạo làm ầm ĩ, về quê anh ta tìm cũng chẳng thấy, Quan Hạo bỏ tiền để mẹ anh ta dẫn đứa con nhỏ đi du lịch, sao cô tìm thấy được chứ. Đến khi gặp lại con thì đã âm dương cách biệt rồi.

Mẹ chồng nói: Vì cô không hiểu chuyện, không hiếu kính người già, không yêu thương con cái, không chăm sóc chồng, quậy tan nhà nát cửa, làm bà già này phải mang đứa nhỏ bôn ba khắp nơi, cuối cùng liên lụy đến nó.

Thảo Thảo từng thanh minh, cũng từng nói rõ với những người khác. Nhưng mỗi người mỗi phản ứng khác nhau, cô chỉ nói ba lần thì biết ngay, trong chuyện này, dẫu thế nào thì con cô cũng đã chết, cho dù động cơ ban đầu ra sao, cho dù ai đúng ai sai, người mẹ như cô vĩnh viễn bị định tội vô trách nhiệm, độc ác,... Họ không nể tình mà phán tội cô. Chẳng ai giúp được cô cả!

Thảo Thảo thở dài, cúi đầu rửa chén. Bà cụ nói: “Thôi, con đừng để ý. Dì hiểu được tâm trạng của con. Hồi đó, do dì bất cẩn nên đứa con đầu lòng của dì với lão Chu phát sốt rồi mất.” Nói đến đây, vành mắt bà đỏ hồng, “Sau đó, có thêm hai ba đứa nữa, nhưng dì vẫn luôn nhớ đến nó. Dì rất hiểu tâm trạng của con. Dì hỏi con chuyện này thật ra chỉ muốn nói cho con biết, hồi đó Thẩm Bị và Tiểu Quân cũng do con cái cả.”

Thảo Thảo tắt nước, cởi bao tay, lấy khăn lau chén cẩn thận, nghe bà cụ nói: “Khi đó, Thẩm Bị ít về nhà. Tiểu Quân đến đơn vị thăm nó, dì khuyên bọn nó nên sinh con đi. Thứ nhất, vợ chồng phải để ý đến việc này. Thứ hai, cũng có người ở cạnh Tiểu Quân. Thẩm Bị không có ý kiến, nhưng Tiểu Quân lại mong nó giải ngũ. Con cũng biết tính khí Thẩm Bị rồi đó, hai đứa cãi nhau vì chuyện này không biết bao nhiêu lần. Sau đó Tiểu Quân dứt khoát nhắc đến con cái, bảo nếu Thẩm Bị không giải ngũ thì không con cái gì hết. Giằng co qua lại rồi ly hôn.” Bà cụ thuận tay úp chén đũa, “Thẩm Bị rất thích con nít, các con có dự định gì chưa?”

Nhớ lại dáng vẻ của mình khi cầu xin Thẩm Bị hôm đó, Thảo Thảo hơi xấu hổ, rồi nghĩ, “Nếu Thẩm Bị đã muốn có con từ lâu, vậy còn đợi mình nói gì nữa! Chẳng lẽ anh ấy... không muốn có con với mình?” Cô nhớ sau khi về nhà, Thẩm Bị từ chối làm tình với cô thì trong lòng càng khó chịu.

Thảo Thảo cảnh cáo bản thân, thật ra Thẩm Bị muốn có con với ai chẳng liên quan gì đến cô cả, quan trọng là cô phải có một đứa con! Thẩm Bị, hừ, mặc kệ anh ấy vậy! Thảo Thảo nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, khóe mắt hơi cay cay. Kì vọng cô dành cho Thẩm Bị luôn vượt xa điều cô dự tính. Bây giờ, trong lòng Thảo Thảo rối bời, lo được lo mất, nên không có cách nào trả lời.

Bà cụ nói: “Haizzz, dì hỏi vậy thôi. Chuyện của bọn trẻ các con thì tự các con giải quyết đi!”

Đám đàn ông một khi đã tám thì quên cả trời đất, bà cụ dẫn Thảo Thảo ra nói xen vào, cắt ngang oán giận càng ngày càng tăng cao của họ. Hai người đàn ông thấy phụ nữ có mặt thì liền nói sang chủ đề khác hoặc tự động im lặng.

Nghĩ đến thái độ của Thẩm Bị, Thảo Thảo không có tâm tư nói chuyện, ngược lại bà cụ và ông cụ thì hỏi qua đáp lại, cãi nhau liên hồi. Thẩm Bị thấy sắc mặt của Thảo Thảo hơi kém, tưởng cô không thoải mái, vì vậy ngồi một lát thì đứng dậy cáo từ ra về.

Ngồi trong xe, Thảo Thảo muốn hỏi chuyện Thẩm Bị nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Tuy Thẩm Bị nói muốn qua lại với cô, hơn nữa biểu hiện cũng ổn, nhưng không có nghĩa Thẩm Bị yêu cô! Sao cô biết được mình có phải là người độc nhất vô nhị trong lòng Thẩm Bị hay không? Lời Thẩm Bị nói rất thành khẩn, cũng rất thực tế, họ chỉ muốn sống với nhau qua ngày mà thôi, đổi thành ông A bà B đều được. Đặng Thảo Thảo chỉ đúng lúc gặp phải mà thôi! Nghĩ đến đây, Thảo Thảo nản lòng thở dài. Cô không nghĩ nữa, đối với cô, chẳng phải Thẩm Bị cũng chỉ là "đúng lúc” thôi sao?

Thẩm Bị thấy Thảo Thảo ủ rũ buồn chán thì hơi khó hiểu. Anh cảm thấy tốt lắm mà!

“Không sao chứ Thảo Thảo?”

Thảo Thảo lắc đầu, tinh thần chẳng phấn chấn nổi. Thẩm Bị không hiểu gì cả, song lại không dám đoán bừa. Đành im lặng lái xe.

Điện thoại Thảo Thảo vang lên, là số lạ, cô bắt máy, nói: “Xin chào, tôi là Đặng Thảo Thảo, xin hỏi ai thế?”

Thẩm Bị nghe được bên kia là giọng phụ nữ. Nói ngắn gọn mấy câu, mặt mày Thảo Thảo trắng bệch, sau đó cúi đầu nói: “Được rồi!”

Đằng trước là đèn đỏ, Thẩm Bị dừng xe, lo lắng hỏi: “Sao thế?”

Thảo Thảo xoa thái dương, gượng cười: “Vợ của chồng cũ hẹn gặp em.”

Trong lòng Thẩm Bị chua chua, lại cảm thấy quái lạ: “Cô ta hẹn gặp em làm gì?”

Thảo Thảo lắc đầu: “Sau khi ly hôn em cũng chưa gặp lại Quan Hạo, mấy ngày trước tình cờ gặp trên đường, nhưng đã mấy ngày không liên lạc rồi. Ai biết vợ anh ta muốn làm gì?”

Thẩm Bị cứng họng: “Từ từ, em nói... chồng cũ của em tên gì?”

Thảo Thảo khó hiểu nhìn anh: “Quan Hạo!”

“Quan Hạo nào?”

“Trước kia anh ta làm bên sản phẩm điện tử, sau khi ly hôn nghe nói bán công ty rồi, em không biết bây giờ anh ta làm gì.”

“Có phải là Quan trong Quan Công, Hạo trong cương trực ngay thẳng không?”

“Ừm, đúng vậy!”

Thẩm Bị nhìn nhìn xung quanh, trời xanh mây trắng, nắng chang chang, rồi lại nhìn Thảo Thảo, đôi mắt như vẽ, dịu dàng đáng yêu. Anh nghĩ: Là Quan Hạo mà anh biết sao?

“Sao vậy?” Thảo Thảo thấy Thẩm Bị khác thường, cô không nhớ mình từng nói đến tên Quan Hạo hay chưa, sao Thẩm Bị lại biết rõ thế?

“Hai người biết nhau à?”

Thẩm Bị từ tốn đáp: “Ừ, biết! Nhà cung ứng của bọn anh có người tên này. Quan Hạo, chủ tịch công ty kĩ thuật Ức Nghệ.”

“Ức Nghệ?” Thảo Thảo kinh ngạc, vô thức che miệng lại.

Thẩm Bị hỏi: “Sao vậy, em nghe rồi à?”

Thảo Thảo ấp úng nói: “Có thể, có thể là trùng hợp.”

“Trùng hợp cái gì?”

Thảo Thảo im lặng một hồi mới nói: “Lúc chưa ly hôn, có lần em hỏi Quan Hạo, nếu em chết trước anh ta, anh ta sẽ quên em chứ? Anh ta nói sẽ không. Anh ta đổi tên công ty mà anh ta quan tâm nhất, mỗi ngày không thể rời xa thành Ức Nghệ, Nghệ nghĩa là cỏ nhỏ, Ức Nghệ chính là nhớ cỏ nhỏ. Anh ta nói mỗi ngày đều sẽ nhớ em.” Thảo Thảo nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bây giờ nghe lại những lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển ấy đúng là vừa vớ vẩn vừa hơi thương cảm, hơn nữa hiện thực giống như đã từng quen biết, lại có sự chua xót không nói thành lời, như vị chua trong dạ dày, đắng cay chua chát ghê tởm trong cổ họng.

Thẩm Bị biết, chuyện này đúng như anh nghĩ. Quan Hạo anh biết chính là Quan Hạo mà Thảo Thảo nói, không sai chút nào!

Thảo Thảo mở điện thoại lên, ấn vào dãy số hồi nãy: “Xin chào, tôi là Đặng Thảo Thảo. Ừ... Hôm nay chồng tôi không khỏe, không đi được, hẹn cô hôm khác!... Đúng vậy, tôi đính hôn rồi... Tôi không biết, chưa từng gặp anh ta... Ừ, được, ngày khác đi!”

Thẩm Bị lắng nghe, hình như đổi ngày hẹn rồi. Thảo Thảo làm thế khiến anh thoải mái hơn, nếu anh không thích, Thảo Thảo sẽ từ chối đi gặp tên Quan Hạo “mỗi ngày đều nghĩ đến cô” đó đúng không?

“Sao lại từ chối?” Thẩm Bị rất muốn hỏi câu đó, nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành, “Bây giờ đi đâu?”

“Về nhà đi. Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”

Thẩm Bị đã biết quá khứ giữa Thảo Thảo và Quan Hạo từ lâu, nhưng chưa từng nghĩ thằng đàn ông đó có quan hệ gì với mình!

Quan hệ giữa Thẩm Bị và Quan Hạo cũng không được xem là tốt, nhưng anh rất tán thưởng cách đối nhân xử thế của Quan Hạo, là đối tác hợp cạ ăn ý trong công việc. Quan Hạo giúp anh xử lý rất nhiều quan hệ phiền phức, luôn khiêm tốn nho nhã, tất cả những người từng tiếp xúc với anh ta đều thích anh ta. Nhất thời Thẩm Bị vẫn không thể xem cái tên không hiểu lẽ phải, vô trách nhiệm mà Thảo Thảo nói kia là Quan Hạo được.

“Quan Hạo... Sao lại làm thế?” Chần chừ một chút, Thẩm Bị hỏi.

Thảo Thảo đặt ấm trà lên bếp, nhìn đèn đỏ bật sáng, ngồi xuống ghế tròn cạnh bàn trà, nói: “Không biết. Có lẽ do em có vấn đề?” Cô gượng cười, “Tất cả những người quen biết Quan Hạo cũng không tin anh ta sẽ đối xử với em như vậy. Họ đều cho rằng anh ta ngoại tình là nông nỗi nhất thời, chỉ cần em cho anh ta cơ hội thì có thể làm lại từ đầu. Ngay cả chính em cũng nghĩ thế.”

“Vậy em......”

Thảo Thảo lắc đầu: “Cho nên, em nghĩ có thể là em sai. Em yêu cầu quá cao, không thể chịu được mùi phụ nữ khác trên người anh ta. Hễ nghĩ đến nó là em thấy ghê tởm! Cứ dằn vặt nhau như thế thì chia tay cho rồi. Anh ta không đồng ý, vậy không còn cách nào khác! Bọn em rất kiêu ngạo, gây thêm đủ thứ chuyện, so tài cao thấp, quậy long trời lở đất, chẳng còn gì cả.”

“Anh không ngờ... không ngờ anh ta lại vô lý đến thế. Thật ra, hết duyên thì chia tay cũng là chuyện tốt… ” Thẩm Bị nghẹn họng không nói tiếp được. Anh nghĩ về mình, nếu lúc trước anh đồng ý ly hôn thì Tiểu Quân có hãm hại anh không? Tiểu Quân sẽ quay lại chứ? Có lẽ bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa?

Anh cúi đầu, hơi hiểu ra, dễ hợp dễ tan quả thật rất khó làm. Trừ phi bạn quyết định gánh vác tất cả tổn thương và hối hận, nếu không sẽ chẳng có ai dũng cảm đồng ý.

Thảo Thảo lắc đầu. Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng nước róc rách rót vào ly.

Thời gian từ từ trôi qua, hai người đều có tâm sự riêng.

Thảo Thảo phát hiện những lời sắp nói ra cần phải có dũng khí rất lớn, mãi đến khi uống cạn ba ly nước, cô mới nói: “Lúc nhỏ em từng nghe câu ‘vợ bạn không thể đụng vào’. Quan Hạo là bạn của anh, em là vợ cũ của Quan Hạo, trước kia chúng ta không biết, nhưng hiện tại đã biết rồi… vậy anh tính sao đây?”

Lòng Thẩm Bị rối bời, anh không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến thế. Anh muốn kết hôn với Thảo Thảo, sau đó sinh con sống qua ngày. Nhưng bây giờ, đột nhiên chồng cũ của Thảo Thảo xuất hiện, lại còn là đối tác làm ăn với anh!

“Em thì sao?” Thẩm Bị hỏi lại Thảo Thảo.

Bây giờ Thảo Thảo suy nghĩ rất cẩn thận, cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất: “Nếu anh muốn đi, em sẽ không ngăn cản, cũng không trách anh. Tựa như anh nói dễ hợp dễ tan vậy. Nhưng mà, em có một yêu cầu…” Cô dừng lại nhìn Thẩm Bị.

Thẩm Bị hỏi: “Yêu cầu gì?”

“Đứa con! Em muốn anh cho em một đứa con!” Thảo Thảo kiên quyết dứt khoát, “Trước khi gặp anh, bất kể em nhớ con thế nào cũng không nằm mơ thấy con. Mấy ngày trước, mấy lần liên tục em đều mơ thấy con muốn về nhà. Mỗi lần đều là lúc anh… cùng với em…” Thảo Thảo quay đầu đi, “Mặc dù trong thời gian này bên cạnh em chỉ có anh, có thể là ngày nghĩ đêm mơ, nhưng em tin, dù là mê tín hay trùng hợp cũng được, em tin, anh và con có quan hệ. Nếu anh muốn đi, em sẽ không ngăn cản. Chỉ hy vọng anh nể tình chúng ta ở bên nhau lâu như thế mà cho em một đứa con. Tiền hay gì đó anh cứ việc lấy đi.”

Mùa thu, trời tối rất nhanh. Thẩm Bị mượn cớ đi bật đèn để kiềm chế tâm trạng đang nhốn nháo.

Thẩm Bị lại ngồi xuống, nheo mắt nhìn. Anh có thể không quan tâm những lời đó, nhưng nó làm anh khó chịu, vấn đề cơ bản phải trái rõ ràng, anh phải hỏi rõ điều mơ hồ này: “Em muốn nói... chúng ta có con rồi sẽ xua đuổi người làm cha như anh sao?”

Thảo Thảo không ngờ anh lại nghĩ như thế, nghe xong liền sửng sốt: “Vậy phải làm sao? Tình cảm giữa chúng ta thật sự đã tới bước có thể kết hôn ư? Anh chỉ muốn có một người phụ nữ để lập gia đình, người này có thể là em và cũng có thể là người khác. Bây giờ, rõ ràng em không thích hợp, anh nên tìm một người đơn giản hơn.”

Thẩm Bị phì cười, hơi giận, cảm thấy người phụ nữ này ngốc vô cùng: “Em nói bậy bạ gì đó! Nói đổi là đổi sao! Đặng Thảo Thảo, anh hỏi em, có phải Thẩm Bị anh đối với em cũng nói đổi là đổi không?”

Thảo Thảo luôn lảng tránh vấn đề này, Thẩm Bị đột nhiên hỏi thẳng, cô nhún vai, nhìn sang nơi khác nói: “Đương nhiên không phải rồi!” Thẩm Bị thở phào, nghe Thảo Thảo nói tiếp: “Con đã lựa chọn anh!”

“Em ---------” Thẩm Bị thật muốn cốc đầu người phụ nữ này, “Đặng Thảo Thảo, nói thích anh khó đến vậy sao? Anh không tin chỉ ly hôn một lần mà em thật sự không thích ai được nữa, không biết phân biệt người ta đối xử tốt hay xấu với em!”

Thảo Thảo ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Bị nổi giận đùng đùng. Sau khi nói ra lời đó, hai người đều sửng sốt. Có lẽ họ đã từng gặp phải người không thuộc về mình, nhưng không có nghĩa họ mất đi khả năng phán đoán! Người trước mặt này là tốt hay xấu, đối xử với cô/anh thật tâm hay giả vờ, họ hiểu rất rõ. Thứ họ lo sợ là tương lai, nhưng còn hiện tại thì sao?

Cho dù không tin vào tương lai, ít nhất cũng nên tin hiện tại!

Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về nơi khác, Thẩm Bị đã nghĩ rõ ràng nên nói liền một hơi, hơi nhếch miệng lên. Không sợ gì cả, cũng chẳng tranh đua hơn thua gì, quá khứ đã qua, cần phải quý trọng hiện tại. Anh gặp Thảo Thảo, cô gái ngốc nghếch này có thể là người hợp với anh nhất, mà anh cũng thật sự thích cô. Vậy thì tốt rồi!

Thảo Thảo không phải Thẩm Bị, tình yêu của Quan Hạo dành cho cô không ít hơn Thẩm Bị -- ít nhất biểu hiện rất đầy đủ. Nhưng kết quả thì sao?

Trước đây cô đối xử với Quan Hạo thế nào, bây giờ cũng đối xử với Thẩm Bị như vậy, dựa vào đâu Quan Hạo thay lòng đổi dạ, còn Thẩm Bị nhất định sẽ chung tình?

Thảo Thảo không tin điều đó, mà cô cũng không biết có nên tin hay không.

Ấm nước đun kêu mấy lần liên tục, Thảo Thảo nhấc xuống, cẩn thận rót nước vào ấm sứ. Nhẹ nhàng nghiêng tay, dòng nước ấm chảy vào tách trà, màu trà dần đổi.

Thẩm Bị kiên nhẫn chờ, làm xong Thảo Thảo mới thong thả nói: “Cho dù em biết bây giờ anh là người tốt, nhưng tốt với em thì có ích gì? Sau này cuối cùng cũng thay đổi. Thay vì đến lúc đó đau khổ, khó chịu, thì thà chấm dứt từ bây giờ, dù sao cũng sẽ không khó chịu nhiều!”

Thẩm Bị dở khóc dở cười, anh không biết trong mắt Thảo Thảo mình là kiểu người thay đổi thất thường!

“Đặng Thảo Thảo”, Thẩm Bị ngồi xổm trước mặt Thảo Thảo, nắm lấy vai cô, “Bây giờ anh nói cho em biết, mặc kệ chồng cũ của em là Quan Hạo hay Quan Vũ, tất cả đều không liên quan đến anh. Anh muốn kết hôn với em! Sau đó hợp pháp sinh một đứa con! Với lại, bây giờ em đã là của anh rồi, cho nên không cần em đồng ý!”

Hả? Thảo Thảo ngẩng lên, sao Thẩm Bị lại phong kiến thế nhỉ! Dù là trinh tiết cũng không tới phiên anh ấy nói!

“Em...”

Thẩm Bị bịt chặt miệng cô: “Bây giờ đầu óc em đang hỗn loạn nên suy nghĩ không rõ ràng, anh sẽ không nói chuyện với người mơ hồ. Ừm, anh đói bụng rồi, em vào bếp nấu cơm đi, ăn no rồi chúng ta bàn tiếp! Nói bao lâu, nói ở đâu cũng ok hết, bây giờ cho anh ăn no trước đã!”