Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời

Chương 16: “THIÊN ĐƯỜNG, HAY CUNG ĐIỆN PHA LÊ Gì ĐÓ, EM CŨNG KHÔNG RÕ”




Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn

Tiểu Kiều mượn cớ tìm khăn lau, đi vào phòng ngủ, vừa vào đã thấy rèm cửa mới thay.

Cô ngớ người---

Trừ cô ra, đã có người bước vào phòng ngủ của Thẩm Bị. Loại rèm cửa hoa tinh tế này không thể do Thẩm Bị tự mình chọn được!

Trực giác của phụ nữ rất chuẩn! Và cũng mang lại cho mình nỗi đau khổ!

Tâm tư biến đổi liên tục, Tiểu Kiều đứng im ở cửa phòng không nhúc nhích.

“Gì thế?” Tiếng của Thẩm Bị từ sau lưng vọng đến.

Thẩm Bị đi đến bên cạnh Tiểu Kiều, cười ha ha hỏi.

Tiểu Kiều quay đầu lại, Thẩm Bị vẫn cười híp mắt, gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng không biết từ lúc nào giữa hai người đã có sự xa cách. Tiểu Kiều nghĩ mình không nhìn thấu được anh!

“Em… em tìm khăn lau.” Trong phút chốc, Tiểu Kiều đã lấy lại tinh thần, “Em nhớ trong túi y tế ở đầu giường có bông y tế.”

Thẩm Bị thấy Tiểu Kiều đi vào phòng ngủ thì bất giác đi theo. Trước đây, cô cũng từng vào phòng ngủ của anh, hơn nữa phòng ngủ này cơ bản đều do Tiểu Kiều cẩn thận bày trí, vốn chẳng có gì cả. Nhưng hiện giờ, Thẩm Bị có chút không thích, cũng không muốn cho cô vào đó.

Chẳng cần nghi ngờ cũng biết Tiểu Kiều là cô gái rất có sức hấp dẫn. Cô ấy giúp anh vượt qua thời kì thích ứng khó khăn nhất, cho anh một không gian phát triển trong xã hội. Có thể nói nếu không có Tiểu Kiều trợ giúp, anh không thể tưởng tượng mình sẽ biến thành dạng gì nữa. Cho nên, Tiểu Kiều là chiến hữu, là đồng nghiệp, là em gái tốt của anh. Thậm chí, anh đã từng nghĩ qua cô là một người vợ tốt.

Nhưng, giống như sút bóng lệch khỏi khung thành. Thẩm Bị đã 36 tuổi rồi, anh hiểu chuyện giữa nam và nữ, có lúc anh nghĩ Tiểu Kiều như một người vợ nằm bên cạnh anh, lúc đó không hiểu sao anh lại có cảm giác tội lỗi. Mặt khác, anh quá rõ sự chán ghét giữa nam và nữ đến mức độ nào. Nếu có một ngày, Tiểu Kiều cũng ghét anh như Tiểu Quân, trở mặt thành thù, Thẩm Bị sẽ cảm thấy đáng tiếc. Thà anh tìm ấm áp ở một phụ nữ khác cũng không muốn dễ dàng từ bỏ một trợ thủ đắc lực như Tiểu Kiều.

“Con thỏ ngàn vạn lần đừng ăn cỏ gần hang, nếu không sẽ bị đói chết!” Quan Hạo từng rùng mình nghĩ lại, lúc uống rượu anh ta thường nhắc đến câu này.

Thẩm Bị cười ha ha bảo: “Có không ta? Lâu rồi tôi không thấy nữa?” Vừa nói vừa theo Tiểu Kiều vào phòng ngủ, “Ui chà, ở đây không giống trong quân đội, có nhiều thứ không dùng được.”

Tiểu Kiều đồng ý với anh, rõ ràng tâm tư cô không ở đây, lấy túi y tế, quả nhiên trong đó có bông băng.

Thẩm Bị nơm nớp lo sợ, hình như Tiểu Kiều không vui. Không phải kiểu không vui tủi tủi, mà là, … haizz, phụ nữ đúng là phiền phức. Mặt mày thay đổi tức thì, không quan tâm đến ai nữa. Có hỏi chi bằng không hỏi, vì vốn dĩ cô sẽ không đáp.

Thẩm Bị hơi đen mặt, anh đã sớm biết, dỗ dành con gái còn khó hơn tấn công Bộ Tư lệnh bên địch nữa.

Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn rèm cửa sổ, lơ đễnh hỏi: “Ủa, đổi rồi à? Nhìn đẹp lắm.”

hẩm Bị nhìn theo, cười cười: “Ừ, cũng được. Cản sáng, ngủ thỏa thích.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, Tiểu Kiều nghe Thẩm Bị nói thế thì bất giác dừng bước: “Ờ ha. Phải rồi, cái cũ đâu? Nếu đã đổi thì cũng nên giặt nó chứ.”

“À, đã đưa đến tiệm giặt ủi dưới lầu rồi, nhanh gọn.” Thẩm Bị trả lời, giơ tay chỉ ra ngoài, làm thế mời.

Tiểu Kiều cất bước: “Nó mắc lắm, sau khi giặt xong đưa cho em nha.”

Ừ, Thẩm Bị đồng ý, hai người ra khỏi phòng ngủ.

Lỗ Tu Thừa vẫn còn bận rộn trong bếp, thấy Tiểu Kiều đi đến thì vuốt mồ hôi bảo: “Trời, cuối cùng cô cũng quay lại rồi. Bảo bối à, cô có biết tôi và đống rau dưa này nhớ đao pháp tuyệt diệu của cô lắm không?”

Tiểu Kiều vừa lúng túng vừa bực bội, vô thức nhìn về phía Thẩm Bị, Thẩm Bị đã ngồi trên sofa thoải mái đọc báo.

Trước đây, Tiểu Kiều thấy Thẩm Bị rất men, mà hiện giờ, cô cảm thấy có chút bạc bẽo.

Thẩm Bị đi rồi, Thảo Thảo thở dài, ngã xuống sofa. Cô ngây người cả buổi, đứng thẳng như cá chép đi đến ban công. Cô nhìn màn cửa đã kéo lên, nghĩ một chút rồi chui vào phòng lục lọi cả ngày, lúc đi ra, trong tay cầm kính viễn vọng của quân đội đã mua khi đi du lịch. Cô cẩn thận vén góc màn, loay hoay đặt kính viễn vọng nhìn sang lầu đối diện.

Cuối tuần, mọi nhà đa phần vẫn treo màn cửa dày. Một người phụ nữ đang xào rau trong bếp, bên cạnh lấp ló nửa cái đầu, chắc là đứa con. Cũng có đàn ông ở nhà khác, ở trần, đang nhìn sang bên này.

Thảo Thảo a một tiếng rồi rụt cổ. Cô ngập ngừng, nhưng lại không cam lòng, nên bèn lén lút đi qua, tên kia không chỉ nhìn sang bên này, mà còn nhìn khắp nơi, lát sau bỗng biến mất dưới bệ cửa sổ. Chắc là đang thụt xì dầu, trong tay cầm cái mâm, cũng chả biết trong miệng đang ngậm cái gì.

Thảo Thảo thầm mắng mình nhiều chuyện, phần lớn chuyện mỗi người quan tâm cũng chỉ là lông gà vỏ tỏi trong mắt mình mà thôi, ai mà đi để ý cái cửa sổ giống chuồng gà đối diện này chứ?

Cô nhìn mấy nhà khác, chẳng có động tĩnh gì, thế là bực bội dẹp kính viễn vọng, dựa vào cửa sổ từ từ trượt xuống. “Nhàm chán!” Cô tự cười mình.

Vùi đầu vào đầu gối, vai run run, tiếng khóc lại vang lên. Tâm tình bi thương, không phải muốn né tránh là có thể né tránh được. Ngoài việc chờ nỗi bi thương đó kết vảy thì cô còn cách nào đây.

Thảo Thảo vừa khóc vừa cười, khóc hết buổi sáng. Cũng may trong nhà chẳng có ai, đến trưa thì mệt mỏi rã rời, cô liền đi tắm. Sau đó, chuyên tâm làm mặt nạ tẩy tế bào chết dưỡng ẩm làm trắng da, nguyên liệu toàn là thiên nhiên, lấy mật ong, hạt ý dĩ, trứng gà trộn đều, sau đó đắp lên mặt rồi đi ngủ.

Biết mình sẽ bị nghẹt mũi nên Thảo Thảo chuẩn bị sẵn khăn giấy. Cô đắc ý nghĩ, khóc thì khóc, mọi thứ cô cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi!

Khóc cũng mất sức, Thảo Thảo nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trong mộng tối đen, chẳng có thứ gì.

Sau đó, có một người đàn ông bước đến, khỏa thân ôm lấy cô, rất ấm áp. Thảo Thảo hơi lúng túng nhưng không trốn…

Hơn 4 giờ chiều, Thẩm Bị lê tấm thân mỏi mệt về khu Thiên Thông Uyển.

Ăn cơm xong, anh vốn muốn về rồi, nhưng đột nhiên Lỗ Tu Thừa rủ đi đánh bóng quần (*). Lúc về đến tiểu khu thì tay chân run rẩy trói gà không chặt, cái trò đánh golf cao quý làm Thẩm Bị thấy ngột ngạt khó chịu.

(*) Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng. Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.

Nghe Lỗ Tu Thừa rủ đi đánh bóng quần, Thẩm Bị sáng mắt vội vã đi ngay.

Lỗ Tu Thừa là một tên đánh bóng giỏi, Thẩm Bị học rất nhanh, sức tay chân, lực khống chế bóng đều không chê vào đâu được. Nếu Tu Thừa mà không có kĩ thuật điêu luyện thì chẳng thể làm đối thủ của anh.

Họ chơi liên tục ba tiếng đồng hồ, trong lúc chơi, Lỗ Tu Thừa nghỉ xả hơi vài lần, Thẩm Bị tự đánh, giống như chạy việt dã vậy. Thẩm Bị cảm thấy mồ hôi tuôn ra như suối. Đánh đến khi tay chân rã rời mới chịu nghỉ.

Vừa vào nhà, thấy giày Thảo Thảo đặt đó, xem ra cô không ra ngoài.

“Thảo Thảo?”

Thẩm Bị lớn tiếng gọi, trong phòng không có tiếng người đáp lại. Lát sau mới có tiếng bước chân bình bịch chạy ra, Thảo Thảo dụi mắt bước ra, “Anh về rồi à?”

Thẩm Bị thay giày, đưa đồ cho cô, rồi rót cho mình một ly nước: “Ai cha, hôm nay thật sảng khoái. Không ngờ Lỗ Tu Thừa đánh bóng cừ ghê!”

Thảo Thảo ngửi thấy mùi trên quần áo anh tỏa ra, đã tắm rồi. Bèn đưa áo ba lỗ mới cho anh mặc: “Anh mới vận động xong, gió máy điều hòa thổi thế này, anh mặc vào đi kẻo lạnh.”

“Không lạnh!” Thẩm Bị muốn đẩy ra, nhưng nhìn thấy mắt Thảo Thảo thì vội cười hi hi mặc vào: “Được rồi, được rồi, mặc thì mặc.” Anh nghĩ hôm nay tâm trạng Thảo Thảo không tốt, không được đôi co với cô.

Thảo Thảo cười cười, mắt vẫn còn sưng, lại còn nhập nhèm như mới vừa ngủ dậy. Thẩm Bị cong tay, gồng chuột cho Thảo Thảo xem rồi nói: “Em nhìn nè, lợi hại không? Lỗ Tu Thừa trẻ hơn anh cũng không được như anh đâu!”

Thảo Thảo nhớ đến giấc mộng xuân vừa rồi, lại nhìn anh trắng trợn khoe khoang, thì đỏ mặt. Cảm giác lúc này với cảm giác trong mộng vừa rồi rất giống, lẽ nào người đàn ông đó là Thẩm Bị?

Thẩm Bị thấy Thảo Thảo đỏ mặt không đáp thì cười he he, xách dụng cụ pha trà từ cửa vào nhà, ngồi xuống sofa, bày từng cái ra, sau đó bỏ lá trà vào trong, chuẩn bị pha trà.

“Anh thích uống trà hả?” Thảo Thảo nhẹ nhàng hỏi, rồi kéo thảm ôm gối tựa ngồi đối diện Thẩm Bị.

Thẩm Bị cười cười nhìn cô, đưa ấm trà điện cho cô. Thảo Thảo cầm lấy vào phòng bếp rót nước, đặt xuống đế, nghiên cứu một hồi mới bật công tắc.

Hơn 4 giờ chiều, trời vẫn sáng, căn phòng này ở phía Đông, nên không có nắng chiều chiếu vào. Nhìn trời mây quang đãng qua lớp kính cửa sổ thủy tinh, Thẩm Bị nhìn góc cửa sổ rồi hỏi: “Sao em có thứ đồ chơi này?”

Thảo Thảo nhìn sang, là kính viễn vọng quân đội cô quên cất: “À, mua đấy.” Cô cầm lấy đưa cho Thẩm Bị, “Có giống cái anh dùng không?”

Thẩm Bị nhìn thử, lại giơ lên điều chỉnh nhìn ra xa, xì mũi giễu cợt: “Cái thứ này để lừa người thôi. Em mua nó làm gì?”

Thảo Thảo chống cằm, nhàn nhạt đáp: “Nhìn lầu bên!”

Thẩm Bị đang tập trung phân trà, vừa nghe Thảo Thảo nói thì tay run cầm cập: “Nhìn lén à?”

Thảo Thảo đứng dậy lấy bịch hạt hướng dương, mở ra đổ vào lọ thủy tinh: “Gần thế đấy. Anh nhìn sang hướng hai giờ ở lầu đối diện chúng ta, có một thằng sáng nay lén ăn gì đó, bị em nhìn thấy.”

Thẩm Bị dở khóc dở cười: “Hướng hai giờ? Em cũng biết cái này sao?”

Thảo Thảo lắc đầu, sợi tóc phe phẩy: “Trong sách nói. Đội thủy quân lục chiến đều dùng nó đúng không?”

Thẩm Bị cúi đầu cười gượng. Thảo Thảo tò mò nhìn anh, hình như Thẩm Bị không muốn nói sâu về nó, không biết đã xảy ra chuyện gì?

“Ting…” Nước sôi rồi, Thẩm Bị thuần thục tráng trà, hãm trà, rót trà, nhìn không chê vào đâu được.

Thảo Thảo uống một ngụm, ừm, mùi vị không tệ.

Uống được vài ly, Thẩm Bị chợt hỏi: “Tối qua em đi đâu?”

Giọng điệu như thẩm vấn phạm nhân, Thảo Thảo khinh khỉnh, quyết định không so đo với đại binh: “Đi ra ngoài!”

“Chậc, anh biết em đi ra ngoài, mà đi đâu mới được?” Thẩm Bị hơi sốt ruột.

Thảo Thảo nói lòng vòng: “Anh nói em biết tại sao anh đến đây, em sẽ nói anh biết em đi đâu!”

Thẩm Bị hừ một tiếng, á khẩu, Thảo Thảo đắc ý lấy trà thay rượu kính Thẩm Bị.

Thẩm Bị híp mắt, tự châm trà thưởng thức, trong tiếng nước chảy tách tách lại có giọng nói trêu đùa: “Anh nhớ em nên đến. Không được sao?”

Thảo Thảo không ngờ có thể nghe thấy câu này từ anh, liền lúng ta lúng túng cúi đầu uống trà. Thẩm Bị nhếch môi như muốn nói: Nhóc con muốn đấu với anh à!

Thế nhưng, khoảnh khắc ấy đều bị Thảo Thảo thấy hết, lửa giận phừng phừng trong lòng, quên mất câu hỏi phiền phức này là do cô đề ra.

Thấy Thảo Thảo chẳng nói gì, Thẩm Bị biết cứ thế này không phải là cách hay, liền bày ra thái độ chân thành, “À, với lại anh gọi điện cho em không được, em ở một mình không an toàn đâu.”

“À, em mất điện thoại rồi.” Thảo Thảo đáp, tình huống không khoan nhượng vừa rồi tạm dừng lại, “Em gọi cho tổng đài hủy sim rồi. Ngày mai đi mua sim mới, tiện thể mua điện thoại luôn.”

“Ừ, vậy đi cùng đi. Mua điện thoại trước rồi làm sim sau.”

Thảo Thảo gật đầu, bóc hạt hướng dương ra nhưng không ăn, mà đặt hết vào trong lọ. Thẩm Bị có tâm sự nên cũng chẳng có tâm trạng thưởng trà, chẳng qua làm thế này chỉ để tìm cớ nói chuyện với cô mà thôi. Trà uống vào cũng chẳng cảm nhận được vị, bèn bỏ hạt hướng dương vào miệng nhai nhai.

Nhất thời, hai người chẳng ai lên tiếng, một người thì chăm chỉ bóc hạt hướng dương, một kẻ thì tập trung nhai; người rót trà, kẻ thong thả uống. Trong nhà yên tĩnh, ráng chiều lặng lẽ chiếu vào tường, làm mờ ranh giới giữa hai người.

“Thảo Thảo.” Đắn đo hồi lâu, Thẩm Bị quyết định hỏi thẳng.

Anh từng nghe nói có nhiều phụ nữ ly hôn vì muốn tái giá nên lúc ly hôn đành bỏ con lại. Nếu Thảo Thảo cũng có con, mình phải tỏ thái độ rõ ràng.

Thảo Thảo ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đã bớt đi ánh long lanh của ngày thường, trông khô khốc tiêu điều như giếng cạn, khí lạnh xuyên thấu vào tim.

Thẩm Bị hít sâu nói: “Ba Ba? Là tên người đúng không? Con của em à? Giờ nó ở đâu?”

Thảo Thảo chớp mắt, cúi đầu nghiêng sang hướng khác, chẳng nói câu nào dừng tay lại, chống khuỷu tay lên đầu gối, đan tay vào nhau, khớp xương gồ lên, gân xanh hiện ra.

Khi Thẩm Bị giữ lấy tay Thảo Thảo, khi giữ lấy nắm tay nhỏ nhỏ đó anh mới phát hiện nó cứng như sắt!

“Em đừng vội, nghe anh nói đã.” Thẩm Bị cố gắng nhẹ giọng, “Anh không có con, nếu em có, cho dù con theo em hay theo… chồng cũ, lúc nào em cũng có thể đi thăm nó. Nếu… nếu con theo em, em nên dẫn con về, nói thế nào thì em cũng là mẹ nó mà! À, nếu em thấy anh đến không tiện, thì em có thể tự sắp xếp. Hơn nữa, đừng lại về trễ giống tối qua nữa, còn uống say bí tỉ, không tốt cho sức khỏe đâu, cũng nguy hiểm lắm.”

Đang nói thì Thẩm Bị vào vai luôn, điệu bộ như Thủ trưởng tâm sự, dù không hợp, nhưng những lời dạy bảo thấm thía ân cần anh nói rất trôi chảy.

Tay Thảo Thảo lạnh như băng, Thẩm Bị xoa xoa một hồi rồi buông ra.

Thảo Thảo rụt tay lại, ngẩng đầu che mặt, thở dài, giọng ngột ngạt: “Vâng…, cám ơn anh. Anh… thật là người tốt!” Thảo Thảo im lặng, không bỏ tay ra, mà lắc đầu, cười giễu. “Bác Bác chắc chắn sẽ thích anh.

Nó chắc chắn sẽ thích anh.” Giọng đầy nghẹn ngào.

Thẩm Bị không chịu nổi thái độ này của cô, bứt rứt: “Hả, thật không? Nếu có thể… à à…” Thẩm Bị vội cười.

“Anh gặp nó được không? Đúng rồi, là trai hay gái vậy?”

Với tuổi của Thảo Thảo thì chắc con cũng không lớn, Thẩm Bị mong chờ.

Thảo Thảo luồn tay vào mái tóc dài, thoáng vuốt: “Nó đi rồi, là con trai, đi rồi.”

“Đi rồi? Đi đâu?”

“Thiên đường, hay cung điện pha lê gì đó, em cũng không rõ.” Giọng Thảo Thảo khô khan, chẳng có tiếng khóc nghẹn ngào. Chỉ có tiếng hít sâu, cùng tiếng ngắt quãng.

Thẩm Bị ngây người, chết rồi?!