Năm Tháng Huy Hoàng

Chương 82: Chương 82: Lời thề thứ hai (2)




Phía trước đặt một bức bình phong gấp cao hơn người, chia căn phòng thành hai gian trong và ngoài. A Diệu xoay bình phong qua, chàng nhìn thấy trên đế đèn làm bằng đồng thau có ngọn nến đỏ to bằng cánh tay trẻ con đang cháy sáng rực và chiếu sáng chiếc giường được chạm khắc tinh xảo kia. Hiến Dung thì đang ngồi thất thần bên cạnh bàn.

Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ, tóc chỉ búi đơn giản, trên mái tóc có chèn thêm một cặp lược hình con dê chạm khắc từ ngọc bích được cắm vào tóc theo chiều xiên. Đôi mắt vốn linh động của nàng giờ đây chỉ còn lại sự mơ màng, nàng cứ nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang chảy từng giọt sáp, chiếc váy đỏ này càng làm cho chiếc cổ thon dài của nàng thêm trắng hồng, cùng với ánh sáng của ngọn nến đã phác họa nên góc nghiêng thanh tú xinh đẹp của nàng.

Chợt thấy A Diệu, Hiến Dung cuống quít đứng lên, ống tay áo quơ trúng chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống thảm làm ướt một mảng lớn. Nàng không quan tâm đến việc nước bắn vào người mà chỉ mở to mắt nhìn chàng. Trong lòng A Diệu dâng trào cảm xúc, chàng sải bước đi về phía Hiến Dung, ngàn lời muốn nói đã vọt tới bên miệng, nhưng còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy Hiến Dung hét lớn: "Người đâu rồi, có trộm--"

Lời còn chưa dứt, Hiến Dung đã bị bịt chặt miệng, A Diệu thì thầm bên tai nàng: "Là ta mà!"

Hiến Dung bất chấp cả hình tượng, nàng dùng tay đấm chân đá, vừa nghẹn ngào nức nở vừa cố gắng hét lên. Sức lực của nàng cũng chỉ như sợi bông rơi trên người A Diệu, đương nhiên không đau đớn gì, song A Diệu cũng hiểu ra rằng, nàng không muốn gặp mình. Thấy Hiến Dung thật sự ầm ĩ kịch liệt như vậy, mà chàng lại không có thời gian giải thích chậm rãi, A Diệu dứt khoát lấy một mảnh lụa đỏ từ trên giường quấn quanh miệng nàng. Sau đó chàng rút dây thắt lưng trói tay chân nàng, cuối cùng mới khiến nàng bình tĩnh lại.

Tay chân Hiến Dung không thể cử động được nữa, trong miệng cũng không thể phát ra tiếng, nàng chỉ có thể vặn vẹo người như một con nhộng, hết lần này đến lần khác nàng dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào A Diệu. Ánh mắt như dao găm này rất nhanh biến thành hoảng sợ, trong miệng nàng lúc này chỉ phát ra được tiếng ôh ôh. A Diệu thực sự dám cởi y phục trước mặt nàng, chàng ném từng thứ xuống đất, chẳng mấy chốc chỉ còn lại bộ đồ mặc bên trong màu trắng. Hiến Dung nhìn thấy thân thể của A Diệu cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng chưa bao giờ nàng trải qua nỗi kinh hoàng như lúc này.

Làm sao hắn dám làm càn ở đây chứ?!

A Diệu không chút do dự, nhanh chóng cởi luôn áo trong. Những múi cơ căng cứng xuất hiện trên thân hình tam giác ngược hoàn mỹ, vết thương trên vai chàng đã lành từ lâu, chỉ để lại một vết sẹo màu hồng nhạt. Hiến Dung không dám nhìn xuống tiếp nữa, nàng nhắm chặt mắt và cố hết sức cuộn tròn người lại giống như có thể biến thành một con nhím và chống lại mọi sự xâm nhập từ bên ngoài.

Giọng nói gấp gáp của A Diệu truyền đến bên tai Hiến Dung: "Nàng đừng nghĩ nhiều, ta cho nàng xem thứ này!"

Hiến Dung thử hé mắt, sau đó nàng sững sờ, rồi đột nhiên mở to hai mắt. Điều làm nàng kinh ngạc chính là tấm lưng dày rộng của nam nhân trước mặt nàng đây, trên làn da màu đồng nhẵn bóng ấy có rất nhiều vết sẹo, nơi dễ thấy nhất chính là ở giữa phần lưng dưới của chàng, có một vết sẹo lấm tấm như mụn thịt mọc trên lưng rất dữ tợn, là dấu ấn rất rõ ràng của chữ -- "Nô lệ"!

A Diệu cố gắng đưa chữ "Nô lệ" này đến giữa tầm mắt của Hiến Dung, chàng vội hỏi: "Còn nhớ thứ này không?"

A Diệu lục lọi y phục vừa cởi ra và lấy ra một chiếc túi gấm. Hiến Dung nhìn thoáng qua và nhận ra, đây là thứ mà chàng coi như bảo vật và luôn mang theo bên mình. Nàng đã từng rất tò mò về nó và muốn biết bên trong có những gì, nhưng ngay lúc này, A Diệu đã cho nàng câu trả lời. Bên trong là một mảnh vải màu xanh biếc của một góc y phục, những mảnh vải này được xé thành từng dải và có những vết máu đã rỉ sét trên những dải vải đó.

Hiến Dung im lặng ngay lập tức, nàng nhìn chằm chằm vào những dải vải ấy rồi cứ thế ngẩn ngơ. A Diệu trông thấy vẻ mặt này của nàng thì chắc chắn không phải là nàng không biết gì và chàng càng chắc chắn rằng đó là nàng. A Diệu xoay người đưa lưng về phía Hiến Dung một lần nữa, rồi lấy tay chỉ vào vết sẹo bên eo trái của mình, trong giọng nói chứa đầy sự phấn khích: "Còn có ở đây, nàng biết vết sẹo này làm sao mà có không?

A Diệu cởi trói cho Hiến Dung, chàng vô cùng mong đợi xem phản ứng của nàng, nhưng không ngờ Hiến Dung lại có biểu cảm rất kỳ lạ: "A Lạc không nói với ngươi sao?"

A Diệu ngạc nhiên: "A Lạc? Huynh ấy đã sớm biết rồi sao?" Chàng nhìn thấy Hiến Dung hoàn toàn không có biểu hiện kinh ngạc gì như chàng mong đợi, trong lòng chàng không khỏi có chút hỗn loạn, "Nàng đã sớm biết ta là ai ư?"

"Ta vẫn luôn hối hận, nếu như năm năm trước ta không cứu ngươi, thì Dương gia bây giờ đã có thể tránh khỏi đại nạn này." Hiến Dung nhìn chằm chằm A Diệu với đôi mắt đỏ ngầu, từng chữ từng chữ nàng thốt ra bi thương đến tột cùng, "Ta đã hi sinh một bên mắt để cứu giúp người hãm hại cả gia tộc mình, chẳng ngờ ta lại trở thành một Đông Quách tiên sinh*. Có nực cười không? Có đáng thương không?"

Hiến Dung ngẩng đầu lên cười to, nàng vừa cười vừa lau nước mắt, nhưng dù như thế nào cũng không cầm được những giọt nước mắt chết tiệt này.

Mắt, năm năm trước, A Diệu càng khẳng định đó là nàng. Lẽ ra chàng nên vui mừng mới phải, thế nhưng trái tim chàng giờ đây chỉ còn lại sự nặng trĩu tựa như một thỏi sắt rơi xuống. A Diệu lặng lẽ nhặt y phục trên mặt đất mặc vào, thấp giọng nói: "Ta đã lập lời thề trước mặt mẫu thân, đời này của ta nhất định sẽ cứu nàng, xin nàng hãy tin tưởng ta!"

Hiền Dung cười lạnh: "Ai là mẫu thân của huynh?"

"Mẫu thân của ta......" Chàng ngẩng đầu nhìn Hiến Dung, thanh âm nghẹn ngào, "Cũng là mẫu thân của nàng."

Đến lượt Hiến Dung sững sờ.

A Diệu đau buồn thở dài: "Bà ấy không phải là đích nữ của nhà họ Tôn ở Sơn Đông. Tên thật của bà ấy là Thẩm Cẩm Tú, bà ấy sinh ra trong một gia đình làm nghề thầy thuốc ở Tấn Dương......"

A Diệu nói với Hiến Dung tất cả những gì chàng biết và không giấu giếm nàng điều gì. Khi nhắc đến cuộc sống lênh đênh trôi dạt nửa đời người của Thẩm Cẩm Tú, Hiến Dung cũng đau lòng không ngớt. Rồi khi chàng nói đến việc Thẩm Cẩm Tú làm thế nào bị Dương Huyền Chi thay hình đổi dạng thành Tôn phu nhân, Hiến Dung khó mà tin nổi. Song, nàng chợt nghĩ đến một ngôi mộ nằm đơn độc trong rừng trúc bên ngoài am Quảng Hóa, vào mỗi dịp lễ hay vào ngày sinh thần của nàng, cha mẹ đều đưa nàng đến đây để bái lạy. Họ không hề nói đó là phần mộ của ai, nhưng đã yêu cầu nàng nhất định phải nhớ kỹ: Cho dù sau này cha mẹ có qua đời, nàng cũng phải đến đây bái lạy phần mộ này. Hóa ra, ngôi mộ mà nàng luôn cúng bái chính là mẫu thân ruột thịt của nàng, người đã đánh đổi mạng sống mình để nàng được sống trên cõi đời này!

Hiến Dung đau đớn không thể tả, nàng thực sự không muốn tin vào những quá khứ phức tạp ấy. Nhưng nàng hiểu rõ, những gì A Diệu nói đều là sự thật, vì mỗi một điểm, mỗi một giọt đều tương ứng với quỹ đạo cuộc đời nàng.

Nàng vẫn muốn chính miệng mẫu thân xác nhận lại sự thật nên vội hỏi: "Mẫu thân hiện giờ ở đâu?"

A Diệu không trả lời, vẻ mặt ngưng trọng, từ trong ngực chàng lấy ra phong thư đưa cho nàng. Hiến Dung vội vàng mở thư ra, quả nhiên là nét chữ đẹp đẽ của mẫu thân.

Đầu tiên, mẫu thân kể về cảnh đời của mình, điều này giống hệt như những gì A Diệu đã nói. Sau đó, bà gỡ tội cho A Diệu, bà nói rằng điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời này của bà là đã bỏ rơi những đứa con của mình. Tiếp theo, bà bảo, bất kể có chuyện gì xảy ra, đừng oán giận A Diệu, chàng là vì bất đắc dĩ, A Diệu sẽ gánh vác mọi trách nhiệm, bà muốn nàng phải tin tưởng ở chàng và cho chàng niềm hy vọng cũng như ánh sáng. Bà nói thêm, việc nuôi dạy Hiến Dung là niềm tự hào của cuộc đời bà. Cuối cùng, mẫu thân bảo nàng phải dũng cảm lên, cho dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, nàng cũng phải cắn răng mà sống. Chỉ cần còn sống, sẽ có hy vọng.

Xem bức thư này xong, cả người Hiến Dung đều run rẩy, nàng không dám nghĩ sâu xa một vấn đề mà nàng không thể đối mặt, Hiến Dung ngẩng đầu nhìn chằm chằm A Diệu: "Rốt cuộc mẫu thân của ta đang ở đâu?"

"Vì ta, bà đã......" A Diệu hai mắt đỏ hoe, chàng hít thật sâu, quay đầu đi để Hiến Dung không nhìn thấy nước mắt của mình, "Tự sát rồi......"

Hiến Dung thật không dám tin. Trái tim nàng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, mỗi lời A Diệu nói ra đều bị bàn tay đó hết lần này đến lần khác bóp nát trái tim nàng, nghiền thành thứ chất lỏng khiến nàng đau đớn tột cùng. Nàng bổ nhào đến, tát thẳng vào mặt A Diệu mạnh nhất có thể. Sức mạnh đó khiến lòng bàn tay và cổ tay nàng sưng lên ngay lập tức. Nhưng nàng không quan tâm đến cơn đau này, vì trái tim nàng đã bị cắt thành mảng vết thương lớn rồi.

Trong mắt Hiến Dung tràn đầy hận ý, nàng hét lớn: "Là ngươi đã giết bà ấy! Ngươi đã lừa ta rồi giết hết cả nhà ta, chẳng phải đây là kết quả mà ngươi muốn sao? Hiện giờ ngươi thỏa mãn rồi chứ?!"

A Diệu chịu đựng cái tát này của nàng, trên mặt chàng xuất hiện vết đỏ của lòng bàn tay Hiến Dung. Chàng có bị đánh cũng không sao, thân thể chịu đau còn tốt hơn nhiều so với nỗi thống khổ tận đáy lòng chàng. Nhưng chàng không muốn Hiến Dung tự làm tổn thương chính mình, vậy nên chàng đã túm lấy tay Hiến Dung khi nàng muốn vươn tay ra đánh chàng lần nữa. Hiến Dung không chịu dừng lại, cả người nàng liền ngã vào lòng A Diệu. Chàng duỗi cánh tay dài ôm chặt lấy Hiến Dung, nhốt nàng vào trước ngực mình, giọng nói lo lắng thì thầm bên tai nàng: "Ta nhất định sẽ chuộc tội, sẽ báo đáp lại những gì ta đã nợ nàng và mẫu thân."

Hiến Dung dùng hết sức vùng vẫy, nàng nhổ nước bọt vào mặt A Diệu: "Ta sẽ không bao giờ tin tưởng tên đao phủ là ngươi!"

A Diệu quay mặt sang một bên nhưng không trốn tránh. Mặc cho nước bọt còn vương trên mặt, chàng dùng một tay bịt miệng Hiến Dung lại, để tránh cho nàng tiếp tục chửi mắng mà không thèm nghe chàng giải thích: "Thời gian không còn nhiều nữa, nàng phải nghe ta! Ngày mai, nàng sẽ phải bước chân vào hố lửa, trong chốn hậu cung nàng nhất thiết phải cẩn thận. Tư Mã Luân sẽ sớm soán ngôi, nhưng ông ta sẽ không thể ngồi trên chiếc ghế đó quá lâu đâu, vì một số thế lực hiển hách trong hoàng tộc rất muốn kéo ông ta xuống. Ta sẽ qua lại với Tư Mã Dĩnh, vì hắn có nhiều quân nhất và sẽ có nhiều khả năng cạnh tranh với Tư Mã Luân. Chính hắn sẽ bảo vệ cho nàng và hoàng thượng, chỉ khi hai người còn sống, hắn mới có lý do để xuất quân tấn công. Ta sẽ kết hợp với cha nàng và cố gắng giữ tin tức với nàng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, hãy nhớ rằng, điều quan trọng nhất là phải sống sót. Mẫu thân đã nói rồi, chỉ cần còn sống là sẽ còn hy vọng."

Ngoài cửa có tiếng bước chân, chắc chắn là Tôn Tú. Chàng buông bàn tay đang bịt miệng Hiến Dung ra, Hiến Dung đang muốn kêu lên thì đột nhiên cảm thấy môi mình bị một thứ gì đó ẩm ướt, mềm mại mà ấm áp bịt chặt, sau một lúc nàng mới ý thức được là A Diệu đang hôn mình!

Trên môi nàng bị xúc cảm mềm mại ấy bao phủ khiến khuôn mặt nàng nóng bừng đến mức tựa như toàn bộ máu trong cơ thể đều đang sôi lên và không ngừng dâng lên cuồn cuộn. Vào thời khắc này, Hiến Dung cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác kỳ lạ. Nàng không biết đó là gì, nàng chỉ biết rằng nàng không hề ghét cảm giác này, nhưng rõ ràng nàng hận chàng như thế!

Hiến Dung còn chưa kịp giãy dụa, đôi môi bá đạo kia đã rời khỏi. Nụ hôn này ngắn ngủi như vậy, nếu không phải do trên môi còn lưu lại xúc cảm ẩm ướt thì Hiến Dung đã nghĩ rằng, là sự thật hay là do nàng bị ảo giác. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, bên tai đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp đầy nam tính: "Năm năm trước, ta đã lập lời thề với nàng rằng: Ta sẽ bảo vệ nàng cả đời và trở thành mắt trái của nàng."

Cánh cửa bị đẩy ra "cạch" một tiếng, A Diệu nắm lấy cơ hội cuối cùng nhỏ giọng hứa hẹn bên tai nàng: "Hôm nay ta lập lời thề thêm một lần nữa: Đời này của ta, nếu không phải nàng, ta sẽ không lấy ai khác!"

A Diệu nói xong liền buông Hiến Dung ra. Hiến Dung được tự do, lập tức thoát khỏi vòng tay chàng như tránh ôn dịch, nàng chán ghét lấy tay xóa đi dấu ấn chàng lưu lại bên miệng, càng muốn xóa đi nỗi lòng không hề cảm thấy ghê tởm nụ hôn này.

Vẻ mặt Tôn Tú trông rất tươi tỉnh, ông ta cùng Cổ Li đi vòng qua bức bình phong. Cổ Li nhìn thấy Hiến Dung đang đỏ bừng mặt, rồi lại nhìn A Diệu có chút gượng gạo đang lấy tay áo lau nước bọt trên mặt mình, Cổ Li là người từng trải và lập tức đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng vẻ mặt của nàng ta vẫn thản nhiên, hướng về phía A Diệu gật đầu: "Đi thôi."

A Diệu quay lại nhìn Hiến Dung một chút rồi mới xoay người rời đi, chàng còn chưa ra khỏi phòng, đã nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói đầy căm phẫn: "Đời này, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Vẻ mặt A Diệu u ám, bước chân khựng lại. Cổ Li cười một tiếng, trong mắt nàng ta phủ đầy băng: "Đợi đến khi sống sót trở thành vấn đề, thì hận thù sẽ không còn quan trọng nữa đâu."

A Diệu không đáp lời, yên lặng nhìn về phía chân trời. Ánh trăng bị mây đen bao phủ, trong đêm đen lạnh lẽo này, xung quanh chỉ có sự tĩnh lặng. Đêm tối hiu quạnh, cả người chàng giống như một bức tượng điêu khắc đã đông cứng thành băng. Một cơn gió lạnh và khô không biết từ đâu thổi tới, thổi tung ống tay áo của chàng, chàng lạnh giọng nói với Cổ Li: "Đi thôi, đã đến lúc đòi thứ thuộc về ta rồi."

*****

Trên bàn, ánh nến vàng nhạt đang lay động, một đôi tay to đang chậm rãi mở nắp hộp gỗ lim tơ vàng ra. Theo nắp hộp từng chút mở ra, đầu tiên là lớp lụa màu đen bên dưới lộ rõ, sau đó xuất hiện một búi tóc trộn lẫn một chút tóc bạc, A Diệu liền xoay đầu đi.

A Diệu đứng ở một nơi tối tăm trong góc phòng, thân thể không tự chủ được run lên, chàng không dám nghĩ đến hình ảnh thực tế bên trong chiếc hộp đó. Cổ Li đã đưa chiếc hộp này đến cho chàng và chính tay chàng phải mang cho Lưu Uyên. Chỉ vài bước đi ngắn ngủi mà cực kỳ khó khăn, mỗi bước của chàng như giẫm phải một lưỡi dao sắc bén khiến chàng phải mang thương tích đầy mình.

Vẫn không có âm thanh gì từ phía bên kia chiếc bàn, A Diệu lén nhìn, đôi mắt như sói đó đang nhìn chằm chằm vào bên trong hộp, có một biểu cảm khó diễn tả trên khuôn mặt của ông ta khiến người khác không thể phân biệt được, dường như có sự tức giận, có sự đau buồn và cũng có phần vui sướng. Bàn tay cầm nắp hộp hơi run run nhưng ông ta hoàn toàn không nhận thấy điều đó.

A Diệu lấy trâm cài răng sói từ trong ngực ra, dâng lên cho ông ta bằng hai tay. Lưu Uyên đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bỗng nhiên giật mình, ánh mắt lúc này của ông ta khá phức tạp, có chút do dự khi nhìn thấy trâm cài trong tay A Diệu: "Vứt nó đi."

A Diệu sững sốt một chút rồi rút tay về. Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, ông ta liền đổi giọng: "Có lẽ, ngươi có thể giữ nó lại."

A Diệu nghe ra ngụ ý, Lưu Uyên cho phép chàng giữ lại di vật duy nhất của mẫu thân. A Diệu cất trâm cài vào lại túi tay áo, Lưu Uyên hỏi: "Thi thể bà ấy ở đâu?"

A Diệu hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để làm dịu giọng nói của mình: "Đã vứt ở bãi tha ma rồi."

Mặt ông ta không một chút biểu cảm, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ "Hừm" một tiếng.

A Diệu trầm giọng hỏi: "Hiện giờ Đại Thiền Vu có thể nói cho con biết, rốt cuộc bà ấy là ai không?"

Lưu Uyên nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn: "Bà ta chính là người mà ta căm hận nhất trên thế gian này. Ngươi đã giết kẻ thù này của ta, tốt lắm, làm vô cùng tốt."

A Diệu cố gắng không nhìn đến chiếc hộp, tiếp tục hỏi ông ta: "Con và bà ấy cuối cùng là có quan hệ gì?"

Lưu Uyên lại trầm mặc hồi lâu, chậm rãi đóng nắp hộp lại, nặng nề thở ra một hơi: "Ngươi và bà ta không có quan hệ gì."

"Thế nhưng, con nghe nói-"

Lưu Uyên trở nên mất kiên nhẫn, nghiêm nghị ngắt lời A Diệu: "Ngươi không cần phải nghe người ta bàn tán! Ngươi và Linh Nhi được sinh ra là do cơn hứng khởi nhất thời của ta, vì ta từng sủng ái một nữ nô lệ thấp kém nên mới sinh ra các ngươi. Vì thân phận mẫu thân các ngươi quá thấp kém như vậy, nên ta đã từ chối nhận các ngươi trong suốt những năm qua."

A Diệu ngừng hỏi, trong lòng không khỏi suy đoán: Lưu Uyên không chịu tiết lộ thân thế của chàng, là do ông ta xem thường dòng máu người Hán trong con người chàng, hay là trong lòng ông ta còn có một chút tình cha con, không muốn chàng và Linh Nhi bị phân biệt đối xử khi ở Hung Nô?

Lưu Uyên chậm rãi đi đến bên cạnh A Diệu: "Khi ta trở lại Tả Quốc Thành, ta sẽ tuyên bố với tất cả các bộ rằng, ngươi được ta chính thức thu nhận làm nghĩa tử và ta sẽ đối đãi với ngươi như những người con trai khác của ta."

A Diệu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lưu Uyên, điều này không giống với lời hứa lúc trước của ông ta!

Giọng nói của Lưu Uyên đã trở lại bình thường: "Từ mai trở đi, ta sẽ để mọi người gọi ngươi là Diệu Vương tử. Mai sau, nếu ngươi lập được nhiều công trạng, ta sẽ phong tước vị Vương cho ngươi. Bất kể ngày sau, ai là người kế vị Đại Thiền Vu, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi cả đời."

Sự bất mãn của A Diệu hiện lên trong ánh mắt, chàng lập tức rủ mi mắt, thản nhiên khom mình hành lễ: "Đa tạ Đại Thiền Vu."

Lưu Uyên quan sát biểu hiện của chàng: "Ngươi có uất ức không? Rõ ràng là con trai của ta và và ta đã đồng ý sẽ nhận ngươi, thế nhưng giờ này đây ta lại làm điều ngược lại như vậy."

A Diệu lắc đầu nói: "Tất cả những gì con có bây giờ đều do Đại Thiền Vu ban cho."

Lưu Uyên nhìn chàng hồi lâu, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "A Diệu, ngươi tiến bộ rồi."

A Diệu cúi đầu, không tỏ ý gì.

Lưu Uyên nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ trên bàn, trong giọng nói chứa sự mệt mỏi và đau thương chưa từng có trước đây: "Mai sau, ngươi sẽ hiểu rõ, không thu nhận ngươi làm con trai của ta, trái lại sẽ là điều tốt đối với ngươi. Cả đời này của ngươi, không cần phải theo Lưu Hòa và Lưu Thông tranh đoạt, cứ bình an vô sự làm một vị Vương giàu sang nhàn hạ thôi."

Trái tim của A Diệu khẽ động. Kể từ khi biết Lưu Uyên là cha mình, A Diệu chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là tình thương của một người cha. Và theo quan sát thường ngày của chàng, Đại Thiền Vu không quan tâm nhiều đến những đứa con khác của mình. Chàng luôn cảm thấy, tất cả con cái của ông ta không khác gì những con tốt trong mắt ông.

Nhưng giờ khắc này, A Diệu mơ hồ cảm nhận được, Lưu Uyên đối với chàng cũng không phải hoàn toàn tuyệt tình.

A Diệu nhìn hộp gỗ trên bàn, tim lại bắt đầu quặn đau, một sự căm phẫn đột nhiên dâng lên từ lòng bàn chân chàng. Tình cha mong manh và nhạt đến mức có thể xem nhẹ này, làm sao có thể làm tiêu tan ý chí chiến đấu hừng hực đang thiêu đốt trong lồng ngực chàng. Chàng có thể giấu đi tài năng, có thể ngấm ngầm chịu đựng ở ẩn, nhưng vị trí tối cao kia chàng buộc phải giành được. Nếu như chàng muốn xứng đáng với sự hy sinh của mẫu thân, chàng nhất định phải dùng huyết thống mà Lưu Uyên đã cho để hoàn thành mục tiêu bất khả thi ấy.

Chàng là con tốt trong ván cờ này, một khi qua sông, chàng chỉ có thể tiến lên phía trước. Hoặc là chết, hoặc là làm vua, vì chàng không còn đường để quay đầu được nữa.

*****

Chú thích:

- Đông Quách Tiên Sinh: xuất xứ từ tiểu thuyết ngụ ngôn "Trung Sơn lang truyện" của Mã Trung Tích đời Minh. Câu chuyện này nói lên việc, đối với kẻ hung tàn thì chớ có mà mềm lòng dễ dàng thương xót, đừng nhân từ với kẻ xấu.