Nửa năm sau.
Bên trong căn lều vải trắng, người nam nhân cao lớn ấy đang ngủ say. Gò má hắn cao chót vót, lông mày dài rậm với những đường nét trên khuôn mặt sắc như dao khiến người nhìn lạnh sống lưng. Hắn bây giờ đang hoàn toàn thỏa mãn, như thể đang mơ một giấc mơ tốt đẹp nào đó. Bên ngoài tấm màn, ánh trăng lạnh lẽo soi đến bóng dáng một người nữ, nàng ấy đang ngồi trên mặt đất mài một cây trâm cài tóc.
Khi trâm cài đã đủ sắc nhọn, Thẩm Cẩm Tú đứng dậy, từ từ đến gần Lưu Uyên. Bàn tay vốn bắt chính xác kinh mạch cho bệnh nhân giờ đây lại bất giác run lên, khó khăn lắm nàng mới đưa trâm cài đến sát phần cổ của hắn, nhưng thật khó mà ra tay tàn nhẫn được. Cảnh giác của người này lại quá cao, hắn liền mở mắt nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt như lang sói. Nàng sợ đến mức hồn bay phách lạc, trâm cài trên tay rớt xuống, chỉ để lại một vết hằn mỏng trên cổ của hắn.
Lưu Uyên giận tím mặt, xoay người Thẩm Cẩm Tú thành một vòng rồi đè nàng xuống giường, tay còn lại hắn bóp chặt lấy cổ nàng. Hơi thở của Thẩm Cẩm Tú ngày càng khó khăn hơn, ý thức của nàng bắt đầu rời rạc. Trong một khoảnh khắc, nàng nghĩ mình sắp chết, trong lòng bỗng trào dâng sự dễ chịu như thể nàng nhìn thấy cha mẹ và các sư huynh đang đứng trước mặt mình, họ mỉm cười và đưa tay về phía nàng. Chết, trái lại là một sự giải thoát, nàng không phải sống cuộc đời này như một người vô dụng nữa.
Đáng tiếc là Thẩm Cẩm Tú không được toại nguyện. Kể từ khi nàng bị Lưu Uyên chiếm đoạt thân thể, hắn chưa từng để nàng đạt được ước nguyện của mình. Những thê thiếp khác của hắn vô cùng ghen tị với việc nàng được sủng ái, nhưng không ai biết rằng Thẩm Cẩm Tú đã khổ sở đến mức nào. Nàng đã từng chạy trốn, nhưng khi bị bắt lại, nàng không bị hắn trừng phạt gì, ngược lại nàng vẫn là "thê thiếp được sủng ái" khiến các nữ nhân của hắn phải đỏ mắt vì ghen tị. Chỉ có Thẩm Cẩm Tú biết rằng, Lưu Uyên đối với nàng chỉ có sự đòi hỏi không ngừng mà thôi và hắn không bao giờ để ý đến cảm xúc của nàng ra sao. Sau khi bị bắt lại lần đó, những đòi hỏi đối với nàng lại càng trở nên vô lý hơn, có lẽ đây chính là sự trừng phạt của hắn dành cho nàng.
Lưu Uyên buông nàng ra, hắn rời khỏi người nàng, giọng điệu đầy giá lạnh: "Nếu ngươi nhất quyết phải lôi theo đứa con còn chưa chào đời cùng đi vào chỗ chết với ngươi, ta cũng không có cách gì khác. Nhưng ngươi phải hiểu rằng, nếu người ngươi giết là đứa con của ta, ta sẽ đến Tấn Dương giết hết cả nhà ngươi."
Hắn dùng một tay bẻ gãy trâm cài tóc của nàng và sải bước đi, để mặc nàng vừa khóc thương tâm vừa xoa cổ tay đau buốt. Thẩm Cẩm Tú biết rằng người này có thù tất báo, những lời đe dọa của hắn tuyệt đối không dừng lại ở những lời nói suông. Trừ phi nàng có khả năng gi.ết chết hắn, bằng không cả cuộc đời này của nàng sẽ không thể trốn khỏi một người đáng sợ như vậy. Nàng là một lương y, nàng biết cách giết người bằng thuốc. Nhưng ngay khi nghĩ đến đây, nàng cảm thấy bụng mình hơi nhúc nhích, giống như có một chú cá nhỏ đang bơi trong bụng vậy.
Ngay lúc ấy Thẩm Cẩm Tú đã có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nàng có thể giết Lưu Uyên, đồng nghĩa với việc sẽ cho Lưu Uyên tuẫn táng cùng với đứa con trong bụng mình. Nàng không quan tâm đến việc sống hay chết của mình, nhưng cứ nghĩ đến đứa trẻ còn chưa sinh ra thì đã phải chết thảm, nàng làm sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Ngồi trên giường ngẩn người cả đêm, nàng đành chấp nhận cam chịu số phận.
Những tháng ngày sau đó, dường như Lưu Uyên đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng, liên tiếp mấy tháng nàng không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu hết.
Chim ưng bay lượn rít gào trên đỉnh đầu, cỏ cây bên ngoài phía bắc Trường Thành thì trở nên khô héo, khung cảnh thật ảm đạm đìu hiu. Đây là mùa đông lạnh lẽo thứ hai mà Thẩm Cẩm Tú trải qua bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, vào mùa đông này, nàng đã sinh hạ một nhi tử. Vào ngày nàng sinh con, Lưu Uyên cuối cùng đã trở về, nhưng không phải một mình, hắn lấy nhi nữ của Hữu bộ soái Hung Nô và bảo mọi người phải gọi nàng ấy là Nhị Yên thị.
Yên thị ý chỉ Hoàng hậu của Thiền Vu Hung Nô. Hoàng hậu thì chỉ có một, nhưng vì Lưu Uyên và Hữu bộ soái Hung Nô có quan hệ kết thân từ trước, nữ nhân mà hắn lấy có một thân phận đặc biệt nên không thể phân chia chánh cung hay thê thiếp mà buộc phải gọi là Yên thị. Lưu Uyên đã quẳng hết thê thiếp của mình ở Tấn Dương, chỉ mang theo một chính thất quay trở về là Hô Diên thị. Thế là Hô Diên thị trở thành Đại Yên thị và có sinh hai người con cho hắn chính là Lưu Hạ và Lưu Hòa. Lưu Hạ thì bị giữ lại Lạc Dương làm con tin. Thê thiếp của Lưu Uyên cũng có sinh một nhi tử, tên là Lưu Thông, người con này hắn cũng mang cho Hô Diên thị nuôi dưỡng.
Khi Lưu Uyên đến gặp Thẩm Cẩm Tú, nhìn thấy nàng vừa mới sinh còn đang yếu ớt nằm trên giường, trong mắt hắn thoáng qua một tia thương xót, nhưng lại quay đầu đi không muốn để nàng nhìn thấy. Hắn bế đứa trẻ còn đang bọc tả từ trên giường lên, một nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt hắn. Thấy tâm trạng hắn vui vẻ, người hầu đã nhân cơ hội nói với hắn việc đặt tên cho con, Lưu Uyên vừa trêu chọc đứa trẻ, vừa suy nghĩ một lúc mới nói ra: "Gọi là Lưu Diệu đi!"
Thẩm Cẩm Tú ngay lập tức hiểu ra, hắn đang tưởng nhớ tới đứa con đã khuất của hắn, nên nàng vội vàng nói: "Lưu Diệu, sẽ là chữ "Diệu" trong "Nhật Xuất Hữu Diệu - Mặt trời chiếu rọi"." Nàng không muốn con trai mình sống dưới danh nghĩa của người khác, nàng nói thêm: "Từ "Diệu" này có nghĩa là ánh sáng."
Lưu Uyên nhìn khuôn mặt ửng hồng trắng mịn của đứa trẻ trong ngực, hắn trầm mặc hồi lâu mới đáp: "Tùy nàng."
Trước khi rời đi, hắn lấy từ trong ngực áo ra một cây trâm cài tóc có hình thù kỳ lạ. Cây trâm này làm từ bạc, không được làm từ thủ công gì cao siêu, nhưng điều kỳ lạ là trên đầu ngọn trâm có xếp vài cái răng sói trông rất đáng sợ. Lưu Uyên đặt cây trâm lên đầu giường, chỉ vào động mạch cạnh cổ mình, giọng vẫn lạnh lùng như thường: "Nếu quyết định làm loại chuyện độc ác này thì phải khiến lòng mình cứng hơn sắt. Cứ nghĩ cho kỹ, bản thân mình liệu có gánh nổi hậu quả không, nếu nhắm chỗ chuẩn rồi thì tuyệt đối không được do dự."
Nói xong hắn liền sải bước rời đi, cũng lại rất lâu không thấy bóng dáng hắn nữa. Thẩm Cẩm Tú chưa bao giờ trông thấy món đồ như thế này trước đây và nó khiến nàng kinh hãi. Cho đến khi Đại Yên thị Hô Diên đến thăm nom đứa trẻ và thỉnh thoảng có nhìn thấy cây trâm này ở trên bàn, khi đó Thẩm Cẩm Tú mới biết được nguồn gốc của cây trâm này từ việc chiếc răng của Hô Diên thị bị gãy.
Khi một nam tử Hung Nô tròn mười lăm tuổi, buộc phải trải qua một nghi lễ trưởng thành, nhưng ở độ tuổi ấy cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi, lông tóc lông tơ còn chưa mọc hết, vậy mà phải một mình đi bộ vào rừng sâu cả đêm để xem có thể mang con thú săn nào về vào ngày hôm sau không. Càng săn nhiều mãnh thú thì càng được những người trong tộc tán thưởng. Năm đó, thứ mà Lưu Uyên mang về là một con sói to bự, hắn đã lấy răng của con sói ấy làm thành một dây chuyền, đây là món đồ mà hắn luôn mang theo bên người, không cho ai xem, ngay cả những người con của hắn có đòi, hắn cũng nhất quyết không cho. Hô Diên thị không ngờ rằng, lại có một ngày Lưu Uyên đã thật sự biến những chiếc răng sói này làm thành một cây trâm cài tóc như thế, chỉ để tặng cho người tiểu thiếp suốt ngày nhìn lên bầu trời và quanh năm không có lấy một nụ cười này.
+
Thẩm Cẩm Tú không cho rằng, bản thân nàng có sức quyến rũ nào đó để có thể khiến một người đầy tham vọng như Lưu Uyên nảy sinh tình cảm với mình và sinh hạ những đứa trẻ. Nữ nhân đối với hắn chỉ là một công cụ để sinh con và mang lại lợi ích cho hắn. Chẳng qua hắn chỉ muốn chinh phục nàng với dụ.c vọng của phái mạnh và tận dụng tay nghề y thuật hữu ích của nàng cho hắn mà thôi.