Mặt trời đã lên cao, những tia sáng từ bầu trời trải dài xuyên qua khu rừng rậm, rắc một chút ánh vàng trên con đường núi hiểm trở. Thỉnh thoảng có tiếng chim kêu trên con đường vắng vẻ, A Lạc và Hiến Dung đang khó nhọc cưỡi ngựa trên lối đi. Vì để tránh sự truy lùng và tránh cho Hiến Dung nghe tin sắc phong làm Hoàng hậu, A Lạc đã không đi theo con đường chính mà chọn đi băng rừng. Lộ trình tuy chậm nhưng dù sao cũng an toàn. Còn về việc đi tới nơi nào, A Lạc đã có lý do thoái thác của riêng mình.
"Vô Chủ Sư Thái có nhờ ta chuyển lời lại với muội, bà ấy sẽ ở Kiến Nghiệp đợi muội."
Hiến Dung đang cố gắng điều khiển ngựa leo lên sườn dốc, nghe thấy lời A Lạc nói, nàng ngạc nhiên: "Tại sao mẫu thân của ta lại đi đến Kiến Nghiệp?"
Trong lòng Hiến Dung nghĩ, nhà mẹ đẻ của bà ở Sơn Đông, bà nên đi về phía đông mới phải. Còn Kiến Nghiệp là ở phía nam, mà cả nhà họ Dương và nhà họ Tôn đều không có người thân nào ở phía nam cả. Tuy là thủ phủ của Tôn Ngô trong thời Tam Quốc, nhưng phía nam sông Trường Giang lúc bấy giờ hầu hết đều là đất đai cằn cỗi, chẳng thấm vào đâu so với Trường An và Lạc Dương đông đúc, giàu có.
A Lạc đã sớm chuẩn bị những lý do của mình: "Nơi đó ta đảm bảo triều đình sẽ không đến, lẩn trốn cũng sẽ dễ dàng hơn." Ở phía bắc có người Hung Nô, còn từ đông sang tây là những ranh giới được kiểm soát chặt chẽ nhất của nhà Tấn. Chỉ khi đi đến phía nam sẽ không bị theo dõi, càng đi xa về phía nam chúng ta sẽ càng an toàn.
Hiến Dung nghĩ về điều đó và tạm gác lại những lo lắng về mẫu thân của mình. Một con dốc thoai thoải cuối cùng cũng xuất hiện trên con đường phía trước, Hiến Dung xê dịch cái mông đau nhức của mình và hỏi: "Năm năm trước, hai người có xoay sở thành công để thoát khỏi quân Hung Nô không?"
A Lạc cưỡi ngựa đi bên cạnh nàng, hắn lắc đầu và trả lời: "Cùng ngày hôm đó, bọn ta đều bị tóm trở về. Sau đó, ta và A Diệu đã ở với người Hung Nô suốt."
Hiến Dung ngạc nhiên: "Cho nên, các người vẫn ở bên người Hung Nô?"
A Lạc lặng lẽ gật đầu.
Hiến Dung dè dặt hỏi: "Vậy thì hai người......vẫn còn là nô lệ ư?"
A Lạc nhếch mép cười cay đắng: "Ta phải, A Diệu thì không."
Hiến Dung lập tức nhạy cảm nghĩ đến: "Vậy hai người đến Lạc Dương để làm gì?"
"Để hoàn thành nhiệm vụ." A Lạc đã sớm hạ quyết định, hắn sẽ không bao giờ giấu chuyện này với Hiến Dung nữa, mặc dù hắn mang sự áy náy nhưng chất giọng lại rất bình tĩnh, "Ám sát mẫu thân của muội."
Hiến Dung sững sờ, không để ý tới chuyện con ngựa sắp lội xuống dòng suối nhỏ, nàng không ngồi yên được, cả người như muốn bổ nhào về phía trước. Nhìn thấy nàng sắp ngã, A Lạc nhảy từ trên lưng ngựa của mình xuống rồi vươn người nhảy sang ngựa của Hiến Dung và ngồi lên phía sau nàng, đồng thời nhanh chóng lấy tay chặn trước người nàng để tránh nàng té ngã. May mắn là Hiến Dung không bị ngã khỏi ngựa, nhưng gương mặt nàng lại đỏ bừng vì ngượng. Lúc đầu A Lạc thấy hơi khó hiểu, nhưng khi nhớ lại cái chạm nhẹ nhàng lúc nãy, tim hắn chợt nhảy loạn xạ.
A Lạc vội vàng cuống quít quay người xuống ngựa, bàn chân hắn cũng đã giẫm xuống nước. Đây chỉ là một con suối cạn, nước chỉ đến cẳng chân. Bây giờ đã là cuối thu, mặc dù nước sông không lạnh đến rét buốt nhưng dù sao cũng khá lạnh rồi. Vậy mà A Lạc dường như đã quên đi cái lạnh ấy, cứ một mực sải những bước lớn giẫm xuống nước để đi đến bờ bên kia. Hiến Dung có chút khó hiểu, ở sau lưng hắn gọi lớn tiếng: "Sao huynh không lên ngựa đi?"
Sau đó, A Lạc mới nhớ ra rằng hắn vẫn còn một con ngựa. Hắn ngượng ngùng quay lại và bước về phía con ngựa của mình mà không nói một lời nào trong suốt quá trình đó, chỉ có vết ửng đỏ ở vành tai cho thấy sự khác thường của A Lạc đến từ đâu.
Hai người đều im lặng không nói cùng băng qua con suối nhỏ để sang bờ bên kia.
A Lạc vẫn còn ngẩn ngơ đi về phía trước, Hiến Dung ở phía sau lưng hắn kêu lên: "Đã đi đường hơn hai canh giờ rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút đi."
A Lạc tìm một bóng cây để Hiến Dung ngồi xuống, hắn lấy bình nước và túi lương khô trên ngựa đưa cho nàng, rồi ngồi xuống phía bên kia để cởi ủng. Vì không muốn Hiến Dung ngửi thấy mùi gì, nên hắn cố tình giữ khoảng cách với nàng.
Hiến Dung uống vài ngụm nước, nàng cố gắng làm dịu tâm trạng, bình tĩnh lại và nhìn A Lạc: "Rốt cuộc thân phận thật sự của hai người là gì?"
"Là ta ư?" A Lạc lật đôi ủng lại và trút hết nước trong ủng ra, hắn nói với một nụ cười gượng gạo, "Ta chẳng qua là một nô lệ người tộc Yết mà thôi. Người có danh phận mới là A Diệu, đệ ấy là con của Đại Thiền Vu."
Hiến Dung không thể tin nổi: "Là con của Đại Thiền Vu ư? Vậy đã là con thì sao có thể làm nô lệ được chứ?"
A Lạc cầm đôi tất cố vắt hết nước, sau đó thở dài nói: "Ta cũng không biết vì sao Đại Thiền Vu không thể nhận đệ ấy. Và A Diệu lúc trước cũng không biết danh phận của mình, đệ ấy cứ thế làm nô lệ nhiều năm trong cung của Thiền Vu. Sau khi bọn ta bị đưa về, Đại Thiền Vu đã nói với đệ ấy sự thật, nhưng ông ta vẫn chỉ nói với bên ngoài A Diệu là nghĩa tử mà thôi."
Dương Hiến Dung nghĩ đến bóng lưng cô độc kia, dường như mang theo gánh nặng khôn tả, dù cho trong đám đông chàng cười như thế nào thì cũng không thể xóa đi nỗi buồn thương trong đáy mắt. Trong một khoảnh khắc, Hiến Dung quên mất rằng người này là người mà nàng nên hận mới phải, song lại có sự thương cảm trào dâng trong lòng khi nàng lẩm bẩm: "Trên đời làm sao có người cha như vậy......" Nghĩ đến Đại Thiền Vu Lưu Uyên, đây là một cái tên khiến ngay cả triều đình nhà Tấn cũng phải khiếp sợ, "Tại sao Đại Thiền Vu muốn ám sát mẫu thân của ta?"
A Lạc lắc đầu: "Đại Thiền Vu không nói cho A Diệu biết tại sao, ông ta chỉ nói, nếu A Diệu giết được mẫu thân của muội, ông ta sẽ thừa nhận đệ ấy là con ruột."
Nghe xong Hiến Dung mới định thần lại và rùng mình khi cảm thấy vừa rồi nàng thực sự có lòng trắc ẩn, thương xót chàng. Nhưng rồi, A Diệu lại là người từng bước vạch ra kế hoạch để dụ nàng rơi vào lưới tình, với mục đích duy nhất là tiếp cận nàng để g.iết chết mẫu thân của nàng và giành lấy thân phận Hoàng tử của tộc Hung Nô!
"Nếu không phải vì theo dõi muội, khiến ta vô tình phát hiện ra muội chính là tiểu cô nương năm đó đã cứu giúp bọn ta, thì giờ này e là muội và mẫu thân của muội sớm đã......"
Hiến Dung lạnh người lần nữa: "Các người luôn theo dõi ta!" Lương khô vừa ăn vào miệng dường như có vị đắng, "Thế nên hai người đã sớm biết Vô Chủ Sư Thái là mẫu thân của ta......"
A Lạc cụp mắt xuống, vừa mang tất và ủng vào, vừa bình tĩnh nói: "Ta tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của muội với Vô Chủ Sư Thái tại am Quảng Hóa. Vì nhận ơn cứu mạng của muội năm đó nên ta không nói cho ai biết, kể cả A Diệu. Do đó, Sư Thái mới may mắn thoát chết."
Hiến Dung chỉ cảm thấy xung quanh nàng có trận gió lạnh, nàng không dám nghĩ quá nhiều, hết thảy những mạch suy nghĩ lộn xộn đều tụ lại thành một câu nói khẽ: "A Lạc, cảm ơn huynh......"
Hiến Dung cầm lấy bình nước cứ thế dốc sức uống. Miệng nàng đầy vị đắng, dù cho uống bao nhiêu nước cũng không thể nào hết được. Hình bóng đã từng rất khó quên như vậy, giờ chỉ cần nhảy lên trong tâm trí nàng thì mùi vị đắng nghét cùng ghê tởm liền ào lên. Cơn khó chịu này đã khiến dạ dày của nàng không chịu nổi nữa nên nàng liền cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Sau khi nôn hết thức ăn đã ăn ra, Hiến Dung thở một hơi dài để lấy lại sức. Nàng uống nước và súc miệng một cách cứng nhắc, hai mắt thì đờ đẫn, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, trong đầu của nàng hiện giờ chỉ có một ý nghĩ: Dương Hiến Dung, tại sao ngươi lại ngốc nghếch đến vậy, không hề có chút phòng ngự mà cam tâm tình nguyện bước chân vào từng lớp bẫy dịu dàng đó, từng bước một khiến phụ mẫu và gia quyến của ngươi phải lâm vào cảnh nguy hiểm. Bây giờ người nhà đang gặp nạn, phụ mẫu thì ly tán, suy cho cùng, tất cả đều là lỗi lầm của ngươi mà ra!
A Lạc biết tình trạng nôn mửa của nàng là do Hiến Dung quá mức thương tâm và thể chất thì đang suy yếu. Hắn không giỏi ăn nói nên không biết phải an ủi nàng ra sao, thấy nàng cứ ngẩn người một lúc như thế, hắn cũng chỉ biết lặng lẽ ở bên cạnh nàng.
Thấy mặt trời đã ngả về tây, A Lạc thở dài, đứng dậy kéo ngựa: "Đi thôi, chúng ta phải nhanh đến Long Môn để lên thuyền và từ đó sẽ đi tiếp đến Giang Nam."
Hai người không dám đi đường chính thức, chỉ chọn đi đường núi hẻo lánh, bước chân đương nhiên cũng mệt mỏi. Vốn dĩ lộ trình này có thể đến được trong ngày, nhưng bây giờ họ phải trải qua một đêm trong rừng núi trước khi đến nơi vào ngày hôm sau. Nếu không có A Lạc, Hiến Dung sẽ không bao giờ dám ở trong vùng núi hẻo lánh này một mình vào ban đêm. Để làm nàng vui, A Lạc thường trò chuyện về những điều thú vị mà hắn đã gặp ở Tấn Dương vào năm năm trước, cả về trải nghiệm của hắn khi còn là nô lệ cho người Hung Nô. Câu chuyện về những vùng đất hoang dã khó mà động chạm và những phong tục kỳ lạ của người ngoại tộc đã khiến nàng vơi đi phần nào nỗi buồn và lo âu.
A Lạc có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đóng quân ngoài trời, thậm chí hắn còn bắt được một con thỏ rừng để làm bữa tối cho Hiến Dung. Sự chu đáo của A Lạc khiến cuộc hành trình này không quá vất vả, và trải nghiệm ở một mình cùng nhau này đã đẩy nhanh khoảng cách giữa hai người họ. Khi Hiến Dung ngủ thiếp đi bên đống lửa, A Lạc lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt bình yên đang say giấc của nàng rồi nhớ lại một câu chàng đã từng nghe qua trước đây: "Tuế Nguyệt Tịnh Hảo - Năm tháng tĩnh lặng". Nếu như hắn có thể ở bên nàng ấy mãi như thế này sẽ được gọi là khoảng thời gian tốt đẹp yên bình nhất trong đời hắn. A Lạc tiếp tục nhại lại câu mà hắn đã chế giễu là cổ hủ và rồi chìm vào giấc ngủ với một nụ cười trên khóe môi.
*****
*Chú thích:
Tuế Nguyệt Tịnh Hảo - Hiện Thế An Ổn
"Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an."
(Theo mình biết thì nguyên cả câu này chính là lời thề nguyện của Hồ Lan Thành với Trương Ái Linh trong lễ thành hôn.)