Vào nửa đêm mưa đã nhỏ đi nhiều. Nhiệt độ cũng giảm mạnh và dường như mới đầu tháng mười trời đã dần bước vào đông. Gió thổi rừng trúc lay động, tán lá vang lên tiếng xào xạc khiến rừng trúc trông thật ghê rợn trong màn đêm tĩnh mịch.
Am Quảng Hóa bây giờ nhìn đâu cũng bừa bộn ngổn ngang, đây là kết quả của cuộc tìm kiếm vào lúc sáng. A Lạc và A Diệu mặc bộ đồ đen, trên tay hai người họ cầm cây đèn cầy đang thắp sáng, cẩn thận đi qua Phật điện lộn xộn hướng đến phía sau nhà bếp.
Khi A Diệu nhờ A Lạc đưa chàng đến tìm Vô Chủ Sư Thái, A Lạc đã từng do dự và hỏi chàng: "Hiện giờ đệ đã biết bà ấy là Thẩm Cẩm Tú, vậy đệ muốn làm gì? Mang bà ấy giao cho Đại Thiền Vu? Hay là giết bà ấy?"
"Đệ muốn gặp bà ấy." Một tia bối rối hiện lên trong mắt A Diệu, chàng thì thào nói: "Đệ muốn hỏi rõ ràng một chuyện."
Vì sự cố chấp của A Diệu nên A Lạc đã đưa chàng đến đây. A Diệu nhìn xung quanh, đây chỉ là một cái bếp bình thường, lúc đó bọn họ cũng đã tới đây tìm kiếm, đoàn ca múa thậm chí còn dọn hết đống củi bên bếp, nhưng không tìm được chỗ nào để có thể chứa một người lẩn trốn.
A Lạc nhờ A Diệu cầm cây đèn cầy và hắn đi thẳng đến chỗ ống khói. A Lạc đẩy mạnh sang một bên, ống khói được mở ra và có một cánh cửa bí mật nhỏ trên bức tường bị ám khói đen đó!
Ngày trước, khi A Lạc đến để thông báo cho Vô Chủ Sư Thái mọi việc, mặc dù bà có hơi bối rối nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Điều quan trọng nhất là bà muốn hỏi rõ về tình hình của Hiến Dung và Dương Huyền Chi, khi biết được tính mạng của họ không gặp nguy hiểm, bà bắt đầu giải quyết mớ hỗn độn của mình. Trước tiên, bà nói với các nữ tu khác trong ni viện trốn đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt. Sau đó bà về phòng và lấy đi những thứ có thể để lộ thân phận của mình và đốt sạch những thứ không nên để lại. Mọi thứ đều được bà giải quyết gọn gàng, nhanh chóng và hiệu quả.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, A Lạc muốn đưa bà đi trốn nhưng Vô Chủ Sư Thái không chịu rời đi. Bà bảo A Lạc mau về đi, bà có cách chạy thoát thân nhưng lại nhất quyết không nói cho A Lạc biết đường đi cụ thể. A Lạc nhìn vẻ mặt chắc chắn của Sư Thái, hắn biết rằng bà đã có cách khác, bà đã không nói với hắn vì có thể bà không tin tưởng hắn. Thế là sau đó A Lạc đã nói lời cáo từ, nhưng sau khi rời đi, hắn liền trốn phía sau và nhìn trộm nơi ẩn náu thực sự của Vô Chủ Sư Thái. Hóa ra là có một nơi bí ẩn kín đáo ở đằng sau ống khói này!
A Lạc và A Diệu chui vào cánh cửa bí mật chật hẹp đó, bên trong thật ra có một khoảng không rộng lớn. Có một chiếc giường được bố trí trong mật thất này, lương khô và nước uống dự trữ bốn đến năm ngày được bỏ vào trong một cái tủ bát. Sau cùng, có một đường ống dẫn thông xuống mặt đất dùng để thông hơi. A Diệu nhớ trong Dương phủ cũng được bố trí nhiều căn mật thất với tầng tầng lớp lớp các cơ quan bí mật như thế và am Quảng Hóa này cũng được sắp đặt một căn mật thất rất khó phát hiện như vậy. Xem ra ý thức phòng bị của Dương Huyền Chi vô cùng cao, đều bố trí phòng vệ mọi nơi dành cho những lúc khẩn cấp. Chỉ là, tại sao ông ấy lại thận trọng như vậy, rốt cuộc là có nguyên nhân gì?
Bên trong căn phòng rõ ràng có người đã lưu lại ở đây, trên bàn còn có khay đựng rau quả tươi và có vết tích người đã ăn qua. Chỉ có điều, vẫn không thấy ai. A Diệu nghi ngờ nhìn A Lạc, A Lạc chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ không rõ đầu đuôi, manh mối thế nào.
A Diệu ảo não nói: "Bên ngoài nguy hiểm như thế, bà ấy đã đi đâu chứ?"
A Lạc mở miệng, vừa định trả lời thì một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên từ phía sau: "Đúng là nhà ngươi thực sự biết Thẩm Cẩm Tú đang trốn ở đâu."
Nghe thấy giọng nói, A Lạc hoảng hốt đánh rơi cây đèn cầy trên tay xuống đất. Một bóng người cao lớn bước vào mật thất với ngọn đuốc trên tay, ánh sáng của ngọn đuốc rọi sáng chiếc mặt nạ hình lang sói đó. Bóng của chiếc mặt nạ được chiếu lên vách trông rất dữ dằn và đáng sợ.
Mọi nơi trong am Quảng Hóa đều lộn xộn. Ngọn đèn dầu lớn và cả một dãy đèn cầy trước tượng Phật đang được thắp sáng, soi rõ hai bóng người trong sảnh chính. A Diệu quỳ gối trên đệm cói để roi da quất mạnh vào lưng. Chàng thở hổn hển vì đau, đôi lông mày nhíu chặt nhưng chàng vẫn nhất mực không phát ra tiếng.
"Bà ấy đang ở đâu?"
Lưu Uyên mặc một chiếc áo bào dài rộng có hoa văn dày màu tím sẫm, màu sắc nặng nề như thế càng khiến ông ta thêm uy nghiêm trong đêm mưa tối đen như vậy.
"Con không biết, con cũng tới đây tìm bà ấy." A Diệu biết rõ chàng đã mang tội danh che giấu Thẩm Cẩm Tú, thế nên chàng dứt khoát không thanh minh: "Đại Thiền Vu cũng nhìn thấy rồi đấy, bà ấy không có ở đây."
Chàng chưa kịp nói xong thì một nhát roi khác đã rơi vào lưng. Cảm giác đau rát truyền lên đại não, chàng đau đớn rê.n rỉ, thân thể bất giác nghiêng ngả nhưng lại phải lập tức quỳ gối ngay ngắn.
Lưu Uyên cầm roi và cúi người xuống, ánh nến vẽ nên một cái bóng dài bao phủ cả A Diệu. "Sao ngươi dám giấu bà ấy với ta. Ngươi có biết chỉ cần ta ra lệnh, từ ngày mai Linh Nhi sẽ không còn được ăn những dược liệu quý giá kia nữa không."
A Diệu không kìm được nữa, căm phẫn nhìn người cha ruột của mình: "Bởi vì trong lòng con luôn có một nghi vấn nên con muốn hỏi bà ấy cho rõ ràng." Chàng hít một hơi thật sâu để trấn an tinh thần, "Nếu Đại Thiền Vu có thể giúp con giải đáp mối nghi ngờ này, con sẽ rất cảm kích."
Lưu Uyên không trả lời, trong đôi mắt sâu thẳm của ông ta không có lấy một tia cảm xúc, chỉ ẩn chứa bóng dáng nhỏ bé của A Diệu. A Diệu nhìn chằm chằm vào gương mặt Lưu Uyên, chàng nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Rốt cuộc bà ấy có phải là mẫu thân của con không?"
Đôi con ngươi Lưu Uyên đen như mực, tựa như vực sâu muôn trượng, tất cả ánh sáng đều không soi được tận đáy mắt ông ta, ngay cả giọng nói cũng không có chút dao động: "Không phải ta đã nói rằng câu trả lời mà ngươi muốn chỉ có thể có được bằng cách giết bà ấy sao." Lưu Uyên đứng dậy nhấc chân định đi ra ngoài nhưng bị A Diệu ngăn lại: "Đại Thiền Vu, nếu cứ giữ lấy sự hoài nghi này, con không thể nào vui vẻ giế.t chết bà ấy. Xin người hãy cho con một lời giải thích rõ ràng."
Lưu Uyên dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại, một hồi lâu ông ta mới đáp lời, nhưng giọng nói vẫn là không chút dao động: "Bà ấy không phải."
Thần kinh căng thẳng của A Diệu hơi thả lỏng, nhưng giờ đây là cảm giác đau rát ở lưng.
Lưu Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã rạng đông, trên ngọn cây thấp thoáng hiện lên tia bình minh. Ông ta cười khẩy: "A Diệu, ngươi không phải vất vả giấu giếm hai mẹ con nhà này nữa. Kể từ hôm nay trở đi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tự động dâng tới cửa. Không ai có thể thoát khỏi số phận ta đã sắp đặt cho họ!"
Thần kinh của A Diệu vừa mới buông lỏng liền bị kéo căng ngay tức khắc. Cơn đau rát ở lưng biến mất thay vào đó chỉ có nỗi bất an lớn bao trùm khắp cơ thể, ép chàng đến mức khó thở. Nhìn bóng lưng cao lớn và ngột ngạt kia, trái tim của A Diệu như bị một tảng đá lớn nện vào: Cuối cùng là ông ta muốn làm gì?
Hơn một giờ sau, câu hỏi này của chàng đã có ngay đáp án vào sáng sớm hôm nay.
Ngồi bên cạnh vị Hoàng đế ngốc nghếch là Triệu Vương Tư Mã Luân, hắn nói sơ qua rằng phế hậu Giả Nam Phong vì sợ tội nên đã uống thuốc độc tự sát vào nửa đêm hôm qua. Sau đó, ông ta bảo người bên cạnh Hoàng đế là nội quan công công tuyên đọc chiếu chỉ quan trọng.
"Trẫm thính thuyết thiên địa bất biến, thi hóa bất thành; âm dương bất biến, vật bất sướng mậu. Hoàng hậu tôn quý cùng với Hoàng đế thân thể như một, thờ cúng trời đất, kính phụng tông miếu, là bậc mẫu nghi thiên hạ. Cố hữu tân hưng yên, khương nhiệm mẫu châu, nhị đại chi long, cái hữu nội đức. Người kế vị sẽ được tiếp nối, con cháu ngày càng đông đúc, nay nữ tử Dương Hiến Dung kính cẩn khiêm nhường, nhân đức lương thiện, dung mạo đoan trang. Lập tức sắc phong ngôi vị Hoàng hậu, hưởng lộc trời ban dài lâu trọn vẹn."
Suy cho cùng ý nghĩa lòng vòng quanh co của cái chiếu chỉ này là:
Hiện giờ Tư Mã Trung ta đã mất thê tử rồi. Ta đang vừa ý Hiến Dung khuê nữ của nhà họ Dương, nên ta muốn sắc phong nàng ấy lên làm Hoàng hậu kế vị và muốn nàng ấy mau chóng sinh cho ta một nhi tử.
Vị Hoàng đế ngốc nghếch bốn mươi hai tuổi đang đong đưa thân hình mập mạp, cười vui vẻ trên ngai vàng và suýt chút nữa hắn còn muốn vỗ tay thật to. Hắn đã quá nhiều năm không chạm tới một thân trẻ trung tươi tắn rồi, cho dù hắn chưa nhìn thấy qua cô nương này và nghe nói chỉ lớn hơn cháu trai hắn mười tuổi, nhưng chắc chắn là so với ả Hoàng hậu tiền nhiệm của hắn sẽ có phần hơn rồi.
Quần thần bên dưới đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác. Dương Huyền Chi đã bị giam giữ, hết thảy người nhà họ Dương thì bị tống vào đại lao, ai cũng nghĩ rằng nhà họ Dương đã kết thúc, nhưng không ngờ lại có một con phượng hoàng vàng bay ra ngoài. Sau buổi thiết triều, nhiều người thạo tin đã dò hỏi, hóa ra thân tín của Triệu Vương là Tôn Tú và Dương phu nhân cùng có dòng họ Tôn ở Sơn Đông, thế nên Tôn Tú đã hết sức tiến cử đại tiểu thư nhà họ Dương làm tân Hoàng hậu, ngay sau đó Triệu Vương cũng đã đưa ra quyết định. Đại hôn sẽ được ấn định vào tháng sau, vào ngày mồng bảy tháng mười một, được cho là ngày tốt lành nhất.
Tin tức nhanh chóng lan ra khắp thành Lạc Dương và nó trở thành tin đồn bùng nổ nhất hiện giờ, hầu như khắp mọi nẻo đường hay ngõ hẻm mọi người đều bàn tán xôn xao về tân Hoàng hậu sắp nhậm chức này. Chỉ trong hai ngày, tình hình Dương phủ đã bị đảo lộn hoàn toàn, quả thật diễn biến sự việc nhanh đến mức khiến người khác không thích ứng kịp. Những người thuộc Dương phủ vẫn còn đang bị nhốt trong đại lao của Kinh Triệu Doãn, không có chút tin tức gì về thời điểm họ sẽ được thả ra, còn những người theo đuổi quan lộc thì nóng lòng muốn nịnh bợ nhà mẹ đẻ của tân Hoàng hậu ngay, duy chỉ có một vài người là cảm thấy bất an. Không yên lòng nhất chính là hai người trong Liễu phủ.
A Diệu cuối cùng cũng hiểu được hàm ý của câu nói "Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tự động dâng tới cửa". Sự tàn độc và cay nghiệt, tư duy tỉ mỉ cùng những mưu kế chu toàn của Lưu Uyên đều nằm ngoài tầm với của những kẻ tầm thường trong gia tộc Tư Mã.
Sau khi Hiến Dung kế thừa ngôi vị, là việc đại sự liên quan đến cả đất nước. Nếu như nàng ấy không xuất hiện vào ngày lễ sắc phong, bất cứ ai cũng có thể hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra với ba trăm thành viên của Dương gia đang trong đại lao Kinh Triệu Doãn kia. Dù ích kỷ đến đâu, nàng ấy cũng không thể lấy tính mạng của cha mình và tất cả những người thân trong gia tộc ra để lo cho bản thân mình. Vì vậy, Hiến Dung chắc chắn buộc phải xuất hiện để ngồi lên chiếc ghế vinh hiển hết sức tối cao đó. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra một khi nàng ngồi vào nơi cao ấy, toàn thân A Diệu run rẩy, chàng không dám nghĩ đến điều đó nữa.
Bây giờ, chỉ có một cách thôi.
*****
Bên trong gian nhà tồi tàn, chén đèn dầu chiếu ánh sáng mờ ảo. Hiến Dung dùng y phục của mình phủ lên một chiếc giường làm từ tấm ván cửa và nàng đang nằm ngủ rất say trên đó. A Lạc ngồi xổm trước mặt nàng và lặng lẽ ngắm nhìn. Hiện giờ, gương mặt Hiến Dung không có chút son phấn, nhưng làn da của nàng vẫn trắng như gốm sứ, tuy có hơi tiều tụy nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trong sáng.
Nhìn thấy nàng ngủ say, A Lạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn cho rằng Hiến Dung sẽ sợ hãi đến mức khóc lóc, dù sao thì nàng ấy cũng là người duy nhất sống ở nơi hoang vu này. Nàng là tiểu thư khuê các, mấy ngày nay không có ai hầu hạ, không có nước nóng cũng không có đồ dùng tốt, làm sao có thể không ghét bỏ? Sau khi hắn và A Diệu rời đi, hắn không biết nàng ấy đã chịu đựng sống qua ngày bằng cách nào. Mấy ngày nay nàng chắc chắn suy nghĩ rất nhiều, giờ này đây ắt hẳn sẽ mệt mỏi và ước chừng khó có thể ngủ yên. Ngọn đèn dầu cạnh giường luôn sáng, có thể thấy rằng lòng nàng đang thực sự sợ hãi. A Lạc nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Hiến Dung, hắn có phần lưỡng lự. Nếu như có thể, hắn thực sự muốn để nàng ngủ say như thế và hắn sẵn sàng canh giữ nàng cả đêm. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại đã khiến nàng cả đêm không ngủ yên được nữa rồi, A Lạc thở dài lắc nhẹ vai Hiến Dung: "Dương tiểu thư, tỉnh lại đi!"
Hiến Dung lay người vài cái rồi ngơ ngác mở mắt ra, lúc đầu nàng rất mơ hồ, sau khi nhận ra là A Lạc, nàng chợt bừng tỉnh và vội vàng ngồi dậy: "A Lạc, sao ngươi lại ở đây vào lúc này?"
"Nô tài không thể đi vào ban ngày, chỉ có thể đến vào giờ này thôi." A Lạc nói một cách mập mờ. Nhưng sự thật là A Diệu bị roi quất vào lưng như vậy khó mà đi lại được, nên chỉ đến khuya A Lạc mới thoát ra ngoài. Để không bị theo dõi, A Lạc đã đi lòng vòng hồi lâu rồi dùng đủ mọi kế giương đông kích tây, ẩn mình kín đáo được rồi hắn mới ra khỏi thành, cho đến khi đảm bảo chắc chắn không còn ai theo đuôi, hắn mới đến đây gặp Hiến Dung.
A Lạc thận trọng nhìn quanh rồi hạ giọng: "Dương tiểu thư, người nhất định phải rời khỏi đây ngay."
Hiến Dung bất ngờ. Trong hai ngày qua nàng không biết chút tin tức gì và càng không biết bên ngoài đang phát sinh những chuyện gì.
"Không phải nói Triệu Vương đang tìm kiếm ta ư? Lúc này ta có thể đi nơi nào chứ?"
A Lạc thở dài: "Người lưu lại ở Lạc Dương chỉ càng thêm nguy hiểm."
"Mẫu thân của ta——" Hiến Dung vội vàng chữa lại, "Vô Chủ Sư Thái ở đâu?"
A Lạc đứng dậy, xem xét đồ đạc của Hiến Dung có thể mang theo cho nàng những gì, hắn vừa nói vừa giúp nàng đóng gói: "Đừng lo lắng, nô tài đã kịp thời thông báo cho bà ấy, bà ấy đã ẩn trốn rồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là người phải đi, càng xa càng tốt."
"Vậy còn Tư Mã công tử——" Hiến Dung nhớ tới tên thật của chàng, liền đổi lại, "Ý của Lưu công tử thì thế nào?"
Tay của A Lạc dừng lại, mắt hắn né tránh nàng trong khoảnh khắc, hắn cắn khóe môi và nói: "Công tử không biết chuyện, là ta tự mình đến đây nói với tiểu thư."
"Vì sao lại thế?" Hiến Dung từ chối thu dọn đồ đạc, đuổi theo A Lạc để truy hỏi, "Rốt cuộc hai người đang giấu ta điều gì?"
Đôi mắt của A Lạc càng thêm né tránh: "Công tử, người......còn có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ."
Trong lòng của Hiến Dung vang lên tiếng chuông cảnh tỉnh, nàng lùi lại một bước để tạo khoảng cách với A Lạc: "Tại sao ta phải tin tưởng ngươi?" Nàng không nghĩ rằng nàng có bất kỳ tình bằng hữu nào tốt đối với A Lạc và không đáng để hắn vượt nguy hiểm để giải cứu nàng như vậy, "Ngươi là người thân cận nhất của Lưu công tử, vì sao lại đến đây giúp ta mà lại giấu giếm huynh ấy?"
Nhìn bộ dạng đề phòng của Hiến Dung, A Lạc biết rằng rất khó để nàng ấy tin tưởng hắn. Quả thực, hắn là thân tín của A Diệu, hắn không nên làm bất cứ điều gì mà A Diệu chưa dặn dò.
+
"Bởi vì nô tài là A Lạc." Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hiến Dung, hắn cười gượng một tiếng, "Năm năm trước ở Tấn Dương, vì giải cứu một tên nô lệ bé nhỏ là A Lạc mà tiểu thư đã phải trả giá một bên mắt