Lý Thư Di đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài khung cảnh trước mặt.
Nhà họ Tống ở thành phố vô cùng có tiếng tăm, Tống Hạo khi còn trẻ cũng nổi tiếng là tay chơi, đua đòi phá phách, lớn lên một chút thì chăm chỉ học tập và làm việc hơn, trong công việc cũng vô cũng khó tính.Văn phòng công ty cũng đặt một trong nhưng tòa nhà có địa thế đẹp, nhìn ra ngoài có thể thấy rõ thành phố từ phía nam.
Không phải là lần đầu tiên đến văn phòng của anh, nhưng lại là lần đầu tiên cô có tâm trạng đế ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp này.“ Em đến lâu chưa?”Tộng Hạo vừa bước vào, đi tới bên cạnh cô.“ Anh họp nhanh vậy?”Tống Hạo quay sang nhìn cô “ Nghe nói em đã chuẩn bị xong mọi chuyện, có định thông báo cho các fan một chút không, anh thấy trên trang của em vẫn chỉ đăng các tin tức về phim sắp chiếu”Lý Thư Di quay người,cả hai tiến lại ghế ngồi“ Em đang tính tìm thời gian thích hợp, hai ngày nữa là phim chiếu rồi, em không muốn ảnh hưởng tới mọi người, sau thời gian chiếu phim, em còn phải tích cực giao lưu với khán giả, tham gia mấy buổi quảng bá phim nữa, nên có thể đầu tháng sau mới đi được”“ Đây có thể là bộ phim cuối cùng em tham gia, nên em muốn làm chọn vẹn nhất có thể”“ Anh hiểu, chúc cho dự án này của em sẽ thành công, bên Mỹ Lâm Ngọc rất quen thuộc, em cần giúp đỡ gì cứ hỏi cô ấy, cả anh nữa, có khó khăn gì cứ liên lạc với anh”Lý Thư Di mỉm cười gật đầu.Tống Hạo hơi do dự nhìn cô nói tiếp.“ Chuyện của Tiểu Thỏ, bọn anh đều biết, anh biết với tính cách của mình, cậu ấy sẽ không giải thích cho em, nhưng mà Thư Di em đã bao giờ lựa chọn tin tưởng cậu ấy một lần nào chưa, hay em lại hận cậu ấy, cho rằng cậu ấy quên em, sống hạnh phúc bên Vu Ninh sao”Lý Thư Di thoáng giật mình “ Em đã bao giờ lựa chọn tin tưởng cậu ấy chưa?”Câu hỏi này khắc sâu vào suy nghĩ của cô.
Cô mơ hồ nhận ra nhiều thứ.
Đúng là cô chưa bao giờ hỏi Anh một cách rõ ràng quan hệ giữa anh và Vu Ninh là gì, tiểu thỏ có phải con anh ấy không, chuyện năm đó vừa nhìn thấy vết máu cô đã nghĩ anh làm hại mình, tất cả đúng như lời Tống Hạo nói, cô chưa bao giờ tin tưởng anh.Tống Hạo nắm lấy tay Thư Di, nhẹ nhàng nhìn cô“ Anh tin nếu em lựa chọn tin tưởng cậu ấy, em sẽ thấy cậu ấy tuyệt với thế nào, anh tin rằng cả em và cậu ấy xứng đáng được hạnh phúc bên nhau”Lý Thư Di nhìn Tống Hạo, vừa rơi nước mắt vừa mỉn cười nhìn anh“ Tống Hạo, sao anh lại tốt như vậy, anh còn đi nói tốt cho anh ấy, anh không trách em hay anh ấy một chút nào sao?”Tống Hạo mỉm cười một tay vẫn nắm lấy tay cô, một tay cưng chiều xoa đầu“ Ngốc ạ, em nghĩ anh là ai chứ, bên ngoài kia còn biết bao cô gái tìm đến anh đấy.
Sao anh lại trách hai người được, anh vẫn có một người bạn, có thêm một cô em gái xinh đẹp thế này, anh cũng đâu có lỗ gì”Tiếng cửa mở ra, phá vỡ bầu không khí bên trong.
Một cô gái ngang nhiên bước vào, nhìn thấy khung cảnh trước mặt,cô ấy thoáng giật mình, mới hiểu bản thân quá tùy tiện.“ Tôi xin lỗi, không biết anh đang có khách, tôi sẽ đợi ở ngoài”.Nói xong vội quay người bước ra, Thư Di khẽ nhận ra đáy mắt cô ấy có chút đau lòng.
Tống Hạo cũng có vẻ mất tự nhiên, định nói gì đó nhưng lại không lên tiếng.Bước ra khỏi văn phòng, đi ngang qua, Lý Thư Di khẽ mỉm cười gật đầy cùng cô gái khi nãy.
Cô gái ấy chắc tầm tuổi cô, nhưng nhìn rất trẻ, không son phấn, ăn mặc có chút tỳ hứng, quần bò ngắn, áo thun, ba lo khoác trên vai.
Rất khác những cô gái mà cô từng thấy bên cạnh Tống Hạo.Thực ra Lý Thư Di cũng biết, Tống Hạo từng có một mối tình đầu rất đẹp, Tống Kỳ trước đây rất hay kể về người bạn gái đó của anh, không hiểu vì lý do gì họ chia tay, cô ấy kết hôn rồi định cư bên nước ngoài với một người khác.Tống Hạo ngày ấy chật vật biết bao, còn quyết định đi du học để quên đi chuyện cũ.Cô biết cô rất giống người đó, Tống Hạo nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy trên người cô.
Anh ra sức cưng chiều cô, bao bọc cô, nhưng cô biết trong thâm tâm anh chưa thực sự quên được người đó.Cô chưa bao giờ trách anh, cô biết trong thâm tâm anh cũng rất rõ tình cảm của mình, anh cũng đã tự trách mình rất nhiều vì coi cô là thế thân của người ấy.
Hôm nay có lẽ anh cũng đã thông suốt rồi..