Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng

Chương 50




Thực ra cũng không phải hai người chưa hôn nhau lần nào. Có một ngày sau khi cha mẹ hắn tới Quế Châu làm lễ dạm hỏi, Trịnh tướng quân nhận rượu chúc của mọi người nên cũng chuếnh choáng say. Lý lão gia vội sai người dìu hắn vào một phòng trống để nghỉ ngơi, còn chu đáo dặn dò gọi Liên Cẩm tới phòng đó chăm sóc.

Bình thường dù Trịnh Minh Khải say rượu vẫn điều khiển được hành động của mình, nhưng không biết tại sao hôm đó hắn lại rất muốn thấy người kia lo lắng. Thế là Lý cô nương tất bật giặt khăn lau mặt mày cho hắn, hắn thì nằm yên trên giường him him mắt hưởng thụ. Đến khi nàng chồm người qua bên cạnh định cởi bớt áo khoác ngoài cho hắn thoải mái hơn, cơ thể mất thăng bằng suýt nữa thì bổ nhào xuống trước. Trịnh tướng quân vội vàng nhổm người đưa tay kéo nàng lại, theo quán tính, Liên Cẩm lao thẳng vào lòng hắn. Không những thế, đôi môi căng mọng còn vừa vặn chạm vào môi của hắn.

Hai người tròn mắt nhìn nhau. Hơi thở nhè nhẹ giao hòa, phảng phất có mùi hương mật đào ngọt lịm, cánh môi mềm mại áp vào môi hắn như nhúm bông gòn ngứa ngáy cò cọ vào lòng ai. Cảm giác đó đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, bởi vì từ trước tới giờ, chưa khi nào hắn cảm nhận được một rung động mãnh liệt từ bờ môi lan đến tận lục phủ ngũ tạng khắp toàn thân.

Chỉ có điều nụ hôn đó chỉ duy trì chốc lát, tiếng A Loan ngoài cửa muốn vào phòng bưng bát canh giải rượu, Liên Cẩm nghe thấy thì hốt hoảng bỏ chạy khỏi lòng hắn, khi ấy Trịnh tướng quân mới biết mất mát là ra sao.

Đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, Trịnh tướng quân mới moi quyển sách được giấu tận chân giường. Trang đầu tiên lật mở, Trịnh Minh Khải đỏ mặt vội vàng gấp lại ngay. Nhưng mà những kiến thức trong đó quá mới mẻ, Trịnh tướng quân lại lo nhỡ mình không biết gì, đêm tân hôn khiến A Liên chê cười thì làm sao.

Thế là vào ngay lúc này đây, những hình ảnh xuân sắc đó ầm ầm kéo về xâm chiếm đầu óc hắn, Trịnh tướng quân hít thở sâu một hơi, tự phỉ nhổ bản thân mình thô bỉ, nhưng mà hắn lại không cách nào dời mắt khỏi cô nương xinh xắn đang ngồi trước mặt mình.

Cuối cùng nàng ấy cũng trở thành nương tử trọn kiếp này của hắn. Từ nay về sau, mỗi buổi sáng họ sẽ cùng nhau thức dậy, cùng ăn cơm, cùng nhau nắm tay đi dạo đến những nơi tuyệt đẹp.

Ánh mắt nóng rực nhìn nàng chằm chặp đó khiến Liên Cẩm không nuốt nổi miếng nào. Nàng chậm rãi ăn hết cơm trắng ở trong bát. Cố tình uống một ngụm rượu đào để bản thân bình tĩnh, nàng quay mặt sang hỏi:

“Chàng không ăn cơm đi cứ nhìn thiếp làm gì?”

Trịnh tướng quân bây giờ còn thấy đói nữa đâu, hoặc có chăng cũng là đói theo một cách khác nàng. Nghe Liên Cẩm hỏi vậy, hắn khẽ cười đặt đôi đũa xuống:

“Ta ăn ở ngoài rồi nên không đói. Sao A Liên lại uống rượu một mình không mời ta vậy chứ? Nào, hai chúng ta cạn nhau một chung”.

Cạn từ chén này sang chén khác, đến khi chum rượu trên bàn không còn một giọt nào, đến khi Liên Cẩm nhận ra mình đã ngồi trên đùi người kia từ khi nao, hai tay còn dè dặt nắm lấy cổ áo hắn. Nàng đỏ mặt muốn nhảy xuống nhưng vòng ôm sau lưng mạnh mẽ quá cứ giam cầm nàng lại. Trịnh tướng quân khẽ cười:

“Ta nhớ trên đường quay về thành A Liên bị ốm nặng, khi đó nàng cũng níu lấy áo ta như thế này, kéo thế nào cũng không chịu bỏ ra”.

Liên Cẩm nhớ tới giấc mơ ôm gấu đen của mình, hai má hồng đào phây phây đỏ:

“Khi đó thiếp bị ốm mà, đâu có biết gì đâu”.

Vòng tay bên eo nàng càng siết chặt, Liên Cẩm cảm giác hơi thở phảng phất mùi rượu và hương thơm nam tính phả nhẹ trên đầu mũi, nàng quyết định rụt cổ cúi mắt nhìn hình uyên ương thêu trên cổ áo hắn.

Giọng nói vốn trầm thấp của hắn nhờ hơi rượu lại càng thêm mềm mại:

“Sao nàng lại không biết gì được chứ? Sau đấy ta còn nắm chặt lấy tay nàng, dỗ mãi, lúc ấy nàng mới chịu buông áo ra rồi nắm lấy tay ta. Lúc tỉnh dậy nàng cũng thấy đó thôi”.

Liên Cẩm bực bội trừng mắt lên nhìn hắn:

“Thế phu quân không nhớ lúc đầu mỗi lần thiếp đứng cách chàng gần một chút, chàng lại vội vàng né ra ngay. Có hôm vô tình đụng tay chàng một cái, thế mà mặt chàng cũng đỏ rần lên được. Sao bây giờ chàng không như vậy nữa?”

Trịnh Minh Khải nhớ lại lần đó vô tình chạm tay nhau, có lẽ hình như trước đấy hắn đã thích nàng rồi. Bởi vậy chỉ một va chạm rất nhỏ cũng có thể khiến hắn hoảng hốt mất kiểm soát như vậy.

Nhìn cô nương mở to mắt uất ức nhìn lại hắn, Trịnh tướng quân không kìm lòng được nữa. Hơi rượu cồn cào như cấu xé tâm can, thôi thúc hắn phải làm thêm gì đó. Chính hắn cũng không biết cảm giác đó là sao, hắn sẽ phải làm gì, đến khi giật mình nhìn lại, bản thân đã nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đó. Đôi mắt sáng trong nhất mà hắn từng được gặp. Từ nay về sau, trong đáy mắt đó chỉ nhìn mỗi mình hắn, chỉ có hình bóng hắn.

Bờ môi lướt nhẹ theo sống mũi, khẽ khàng hôn lên đầu mũi của người kia, mùi rượu đào ngọt lịm hòa quyện theo hơi thở. Lướt xuống thêm chút nữa là bờ môi đỏ hồng căng tràn mềm mại. Khi mô hai người cách nhau một khoảng vô cùng nhỏ, hắn trầm giọng trả lời câu hỏi đó:

“Ta không thể thụt lùi như thế nữa, nếu không cô nương của ta theo người khác thì ta biết lấy ai”.

Từ cuối cùng dừng lại trên môi nàng, nơi hắn đã khao khát suốt cả buổi tối nay. Đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả theo đường viên bờ môi đó, mềm mọng như một quả đào thơm ngon mọng nước, chỉ cần cắn một cái sẽ hút được làn nước ngọt bên trong. Mà sự thật là hắn đã khẽ khàng cắn môi nàng như thế, Vừa nhay vừa cắn, thỉnh thoảng lại mút mát đến tê tê.

Tất cả xúc cảm trên người như tập trung hết lên đôi bờ môi đó, Liên Cẩm mềm oặt cả người ngoan ngoãn tựa vào lòng người kia, để mặc cho Trịnh tướng quân tàn phá đôi môi mình.

Dần dần hình như người kia không còn thấy thỏa mãn bởi những tiếp xúc bên ngoài như vậy nữa. Hắn đưa tay kéo đầu nàng sát lại, đầu lưỡi dịu dàng đẩy hàm răng hé mở, như con rắn nhanh chóng chui vào quấn lấy đầu lưỡi của Liên Cẩm, khám phá từng ngóc một. Hơi thở giao hòa vấn vít, không khí trong phòng cũng nóng lên từ từ theo tiếng thở dồn dập khiến người ta đỏ mặt.

Trịnh Nguyên Khải bế thốc nàng bước vội sang bên giường, dưới ánh nến đỏ bập bùng leo lắt, rèm giường lay động theo từng đợt va chạm nguyên thủy nhất. Áo quần vương vãi khắp chân giường. Từ ngây ngô khờ dại đến cuồng nhiệt mê say, thỉnh thoảng như có gió thổi qua, tấm rèm giường mỏng tanh phất lên lộ ra bóng hai người quấn quýt, tiếng nữ nhân nhẹ nhàng rung động, tiếng nam tử trầm thấp điên cuồng, cứ vang vọng mãi cho đến tận nửa đêm…



Có một ngày của nhiều năm sau đó, ở mảnh đất biên cương phía Bắc xa xôi, Trịnh tướng quân dịu dàng đỡ phu nhân của mình đang mang thai sáu tháng lại cứ nhất quyết muốn tới thăm chồng đang tham gia chiến sự. Hắn thở dài bất đắc dĩ nói với Liên Cẩm:

“Sao nàng lại bướng như thế chứ? Mang con chạy đến nơi này nhỡ có nguy hiểm gì thì sao?”

Liên Cẩm vui vẻ vuốt ve phần bụng nhô lên cao:

“Con chúng ta ngoan lắm, thiếp đi trên xe ngựa suốt một tháng con cũng không phá phách một ngày nào, ngoan ngoãn chờ gặp phụ thân của nó đấy”.

Từ hôm Liên Cẩm biết mình vừa mang thai, phu thê hai người vui vẻ chưa được đầy một tháng thì biên cương đã gửi thư cấp báo về biến động của quân địch. Trịnh tướng quân đành phải để lại thê tử ở quê nhà, dẫn quân thần tốc đi đánh giặc.

Nhưng mà chiến sự kéo dài hơn hắn đoán, ba tháng trôi qua vẫn dùng dằng chưa ngã ngũ. Liên Cẩm không muốn phu quân của mình không nhìn thấy mặt con lúc sinh ra, thế nên nàng khấu đầu lạy Trịnh lão tướng quân và phu nhân, xin được ra biên cương đoàn tụ của chồng mình.

Hai ông bà lo lắng cho đứa cháu đích tôn đầu tiên của cả nhà, nhưng họ cũng thương xót cho đứa con trai còn đang vất vả ngoài biên ải. Biết không khuyên được Liên Cẩm, cuối cùng cũng đành để nàng vác bụng bầu năm tháng mạo hiểm ngược đường lên phương Bắc.

Hôm nay là một ngày bình yên hiếm có, Trịnh Minh Khải muốn đưa nàng đi dạo quanh để khuây khỏa tinh thần. Nhưng mà thác nước khổng lồ hay hồ nước trên vách đá đều là nơi cheo leo hiểm trở, hắn không dám mạo hiểm dẫn nàng đi đến đó. Cuối cùng Trịnh tướng quân lựa chọn đi tới cánh đồng hoa hướng dương ở phía tây Thành Quang Du.

Bây giờ đang độ giữa mùa hè, hoa hướng dương đua nhau nở rộ hướng về ánh mặt trời. Liên Cẩm vừa đi vừa xuýt xoa tán thưởng:

“Không ngờ ở đây lại có nhiều cảnh sắc tuyệt vời như thế này. Chờ vài hôm nữa thiếp sinh xong, chàng phải dẫn thiếp đến mấy nơi chàng từng kể đấy nhé”.

Trịnh Minh Khải đã khuyên nàng trở về suốt cả tháng trời nay, nhưng hình như cô nương này còn có ý định ở lại đây để nhìn ngắm cảnh sắc cho thỏa thích. Hắn buồn bực vuốt ve phần bụng nàng:

“Đại phu ở đây không xuất sắc. Chưa kể nhỡ có thiếu vị thuốc nào cũng khó kiếm được ra. Nàng nghe lời ta, quay lại kinh thành đi. Ta cam đoan, chỉ hai tháng nữa thôi ta sẽ về với hai mẹ con nàng”.

Liên Cẩm vui vẻ lắc đầu đáp lại:

“Thế thì bao giờ chàng về thiếp sẽ về cùng chàng, nhưng mà thiếp vẫn muốn nhìn hết những nơi mà chàng kể, về gấp như vậy thì biết làm sao đây?”

Thấy Trịnh tướng quân xoắn xuýt muốn tìm lời để khuyên nàng về trước, Liên Cẩm khẽ mỉm cười nắm lấy bàn tay nàng rồi cùng nhau cảm nhận đứa con còn trong bụng. Nàng thì thầm nói:

“Con cũng muốn được ở bên chàng mà. Thiếp rất khỏe, cũng rất dũng cảm nữa, chắc chắn thiếp sẽ sinh con an toàn cho chàng bế. Có phải chàng không biết thiếp có thể dũng cảm đến thế nào đâu chứ?”

Nhìn xem, bây giờ nàng ấy nhắc lại chuyện xưa còn tự hào đến vậy. Trịnh tướng quân bất lực khẽ hôn lên trán của người kia, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mình, thỏa thuân:

“Vậy nàng phải hứa với ta, phải bình an sinh con, cố gắng vượt qua hết thảy, được không?”

Liên Cẩm mỉm cười đáp lại: “Thiếp phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới bắt được phu quân tốt như thế này thứ, chắc chắn thiếp không buông ra đâu, cả đời cả kiếp này cũng nhất quyết không buông”.

Chuyện dũng cảm nhất mà nàng đã từng làm, không phải là lần mạo hiểm xông vào mật thất hay dạo chốn hoa lâu, mà đó là khi nàng quyết định bỏ hết tất cả để lên kinh tìm một nam tử mình mới gặp đôi lần. Để rồi cuối cùng lúc sánh bước bên nhau giữa chốn biên cương khô cằn mà tràn trề sức sống, nam tử đó dịu dàng hôn khẽ lên trán nàng, lời thì thầm khe khẽ đến mức tan theo gió buốt thổi bên tai.

Hắn nói: “May mắn lớn nhất đời ta là đã yêu nàng khi còn chưa biết yêu là gì”. May là đã kịp thời nhận ra, sau đó đã giữ nàng lại được, ngày tháng về sau, họ vẫn sẽ hạnh phúc sống bên nhau như lúc này, cho đến khi đầu bạc răng long, mãi đến lúc biển cạn sông mòn, tình nồng ý đượm.