Mỹ cảnh đã tan, Bô Lão Trên Cây muốn quay về, lại thấy Nhạc Chí cứ nhìn trân trân vào một hướng.
Lão bèn nhảy lên một gốc cây gần chỗ Nhạc Chí, vỗ mạnh vào bả vai hắn, nói lớn: “Người anh em, trời tối rồi, ta về thôi.”
Nhạc Chí không quay đầu lại mà giơ tay chỉ vào một nơi.
Bô Lão Trên Cây nhìn theo hướng tay hắn, rồi cũng đờ người ra.
Dưới khe núi trước mặt có một đóa hoa đang chớm nở.
Tuy màu hoa đỏ tươi rực rỡ rất bắt mắt, kích thước cũng khá lớn, nhưng vẫn bị chìm nghỉm giữa rừng cỏ hoa xanh xanh đỏ đỏ xung quanh.
Nhưng lúc này mặt trời đã ngả về Tây, trời bắt đầu sập tối, lại chỉ có nơi đó phát ra ánh sáng.
Rõ ràng khoảng cách rất xa, nhưng lại có cảm giác hoa kia rất gần, gần trong tầm tay.
Bô Lão Trên Cây trợn tròn hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Hoa gì vậy kìa?”
Nhạc Chí cũng ngỡ ngàng một lúc lâu, cuối cùng hắn lấy từ trong ngực áo ra một quyển sách, giở đến trang nói về loài hoa nọ.
“Hoa Yến Lăng…” Nhạc Chí thì thầm.
Hoa Yến Lăng là dược liệu quan trọng nhất để luyện chế Luyện Thần Đan.
Có nhiều loại đan dược giúp bổ trợ tu vi, rèn luyện thể chất, Luyện Thần Đan là loại tốt nhất trong số đó. Dùng một viên Luyện Thần Đan cao cấp sẽ giúp gia tăng vài trăm năm tu vi.
Giới Tu Chân có nhiều Luyện đan sư cao cấp, nhưng rất ít người luyện thành Luyện Thần Đan, vì loại đan dược này tiêu phí quá nhiều khí lực. Việc luyện đan vốn đã làm hao tổn chân khí của Luyện đan sư, mà Luyện Thần Đan lại còn đòi hỏi nhiều chân khí hơn những loại khác. Ngoài ra, còn một nguyên nhân nữa đó là hoa Yến Lăng rất khó tìm, loại hoa này gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Cũng có tích xưa kể rằng hoa Yến Lăng vốn là hoa của phú quý, bên dưới ẩn giấu kỳ trân dị bảo.
Hoa Yến Lăng này, chỉ có thể ngộ, chẳng thể cầu.
Trên mặt Nhạc Chí hé nụ cười.
“Có vẻ quý hiếm đấy, để lão phu hái nó về.” Bô Lão Trên Cây nóng lòng muốn thử.
Nhạc Chí vội ngăn lão lại: “Hoa Yến Lăng không dễ hái đâu, chỉ có thể ra tay vào lúc nó nở rộ nhất thôi.”
Hắn âm thầm triệu tập, một tiếng thét dài bất chợt vang lên từ trên không, một con chim màu lửa đỏ rực rỡ lao vọt ra từ giữa trời, đáp xuống trước mặt hắn.
Nhạc Chí nhảy lên Tất Phương điểu, trong chớp mắt đã hạ xuống đáy vực.
Đây là một khe núi lớn, rất rộng, nhưng vách đá không quá cao, chỉ chừng mười trượng*.
*Mười trượng: Khoảng 20m.
Nhạc Chí nhảy xuống khỏi Tất Phương điểu, vừa đến gần đã bị một luồng khí mạnh mẽ ập vào mặt, hắn choáng váng lảo đảo, vội lùi về sau vài bước.
Hoa Yến Lăng nằm trong tầm mắt Nhạc Chí, hoa này lớn tầm một tàu lá sen, nếu hái vào lúc nó nở rộ cũng là lúc dược tính sung mãn nhất rồi dùng nhụy hoa luyện đan, thì đan dược luyện ra có thể làm tăng ít nhất trăm năm tu vi.
Tất Phương điểu đã hóa thành hình người, nó đứng cạnh Nhạc Chí, nheo mắt nhìn đóa hoa Yến Lăng tỏa sáng lung linh nọ, thấy từng cánh hoa căng mọng mơn mởn, không nhịn được mà liếm đầu lưỡi thèm thuồng: “Ăn vào ngon phải biết.”
Nhạc Chí nhìn bộ dạng ngớ ngẩn ngờ nghệch của Tất Phương điểu, bèn vỗ vai nó: “Đừng có bạ đâu ăn đấy, mấy thứ cỏ cây hoa lá này mà ăn vào thì sẽ đần đi đấy.”
Khâm Ly lắc đầu như trống bỏi: “Qua thông minh lắm đó nha!”
“… Đi chỗ khác mà chơi.” Nhạc Chí lạnh lùng đáp.
Khâm Ly biết không ăn được hoa, bèn lủi thủi lỉnh đi mất.
Hoa Yến Lăng tỏa ra cường khí dữ dội, lại còn là thực vật có linh khí, nên lúc luyện đan sẽ rất hữu hiệu.
Nhạc Chí tính toán khoảng cách hợp lý, vừa để cường khí không ảnh hưởng đến mình, vừa theo dõi được sự biến hóa của hoa.
Hắn nằm tựa vào một thân cây, mở to mắt nhìn chăm chú vào nó.
Hoa Yến Lăng vẫn lung linh vầng sáng dịu dàng.
Đôi mắt mở to của Nhạc Chí càng lúc càng díp lại, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng bên tai.
Nhạc Chí cố hết sức mở mắt ra thì trông thấy một thiếu nữ vận áo xanh, bên ngoài khoác một lớp lụa trắng mỏng, tóc vấn cao, tay ôm đàn tỳ bà đang nhìn hắn. Nàng che một chiếc khăn mỏng trên mặt, dung mạo mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Nhạc Chí như bị mắc kẹt trong mộng cảnh, không thể cử động được.
Cô gái lướt tay trên dây đàn, âm thanh ai oán thảm sầu ngân lên.
“Thiếp bên núi vò võ đợi mong, chàng nơi đâu sao chẳng quay về. Cung đàn vỡ tan, lệ đắng đã cạn, chàng giờ nơi nao…”
Tiếng đàn lên bổng xuống trầm, như dồn nén bi thương vô hạn, như con tim mỏi mòn héo hon.
Nhạc Chí bỗng thấy lòng trào dâng nỗi buồn thê lương não nề, khóe mắt hắn ướt đẫm. Những chuyện đã qua bất chợt ùa về trước mắt, lồng ngực hắn đau nhói, nước mắt lã chã rơi.
Cô gái vừa gảy đàn, vừa đi về phía Nhạc Chí.
Lúc nàng ta đến gần, Nhạc Chí mới nhìn rõ đôi mắt nọ, lòng hắn chấn động, dần dần trầm mê trong ánh mắt ma mị kỳ ảo kia.
Nàng ta đưa tay về phía hắn.
Một vật gì đó bất thình lình nện vào đầu Nhạc Chí, làm hắn mở bừng mắt ra. Tiếng đàn, tiếng ca, và cả cô gái nọ đã biến đâu mất.
Nhạc Chí tỉnh táo lại thì thấy rét lạnh cả sống lưng, vừa nãy hắn đã hoàn toàn bị giam giữ trong ảo cảnh.
Hắn xoa xoa đầu mình, vẫn còn hơi nhoi nhói, xem ra không phải mọi thứ đều là ảo giác.
Nhạc Chí cúi đầu nhìn thì thấy trên áo mình có một hạt châu nhỏ. Vậy là có người đã đánh thức hắn khỏi ảo cảnh.
Là Bô Lão Trên Cây sao? Hay là Tất Phương điểu?
Nhạc Chí nhìn quanh, không một bóng người. Nếu là hai người kia, hiện giờ chắc chắn đã đến trước mặt hắn tranh công rồi.
Vậy thì là ai chứ?
Hắn chợt thấy đóa hoa nọ nở rộ hơn, ánh sáng cũng rực rỡ hơn hẳn.
Nhạc Chí nín thở, bỗng hắn nghe một thanh âm nho nhỏ phát ra từ hoa Yến Lăng.
“U u…”
Đóa hoa chầm chậm xòe cánh, rồi bừng nở hoàn toàn.
Nhạc Chí đến gần nó nhưng áp lực tỏa ra quá lớn làm hắn váng vất chao đảo. Hoa Yến Lăng phô diễn vẻ đẹp tuyệt mỹ lúc nở rộ, nhưng chỉ bừng lên trong trong phút chốc rồi lập tức lụi tàn.
Trong khoảnh khắc có một không hai đó, Nhạc Chí đã hái được hoa Yến Lăng.
Cường khí xuôi theo tay Nhạc Chí lan tràn khắp toàn thân, hắn vội tiến vào bí cảnh Thất Sắc Thạch, thả hoa vào lò luyện.
Trong lò luyện rực lên ngọn lửa nhỏ, hắn dựa theo phương thức điều chế, lấy ra một ít dược liệu đã thu gom từ trước cho vào lò.
Nhạc Chí ngồi tựa vào lò luyện suy ngẫm về ảo cảnh vừa nãy. Chỉ những vật có linh khí mới sản sinh được ảo giác, vậy phải chăng dị tượng vừa rồi do hoa Yến Lăng tạo ra?
Hắn vẫn nhớ như in cô thiếu nữ ôm đàn tỳ bà nọ, và cả ca từ u uẩn não nùng kia.
Núi Đại Trọng, núi Tiểu Trọng ư? Nhạc Chí vắt óc rối rắm nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghĩ không thông, bèn tĩnh tâm lại chuyên tâm luyện đan.
Luyện Thần Đan là đan dược cao cấp, cần những mười năm điều chế, Nhạc Chí ngồi lì trong bí cảnh một đêm mới thoát ra ngoài.
Vừa ra khỏi bí cảnh, hắn đã có dự cảm không lành. Xung quanh tối tăm đen đặc như hũ nút.
Nhạc Chí vừa ở trong bí cảnh một đêm, vậy bên ngoài hẳn phải là ban ngày mới đúng, vì sao lại tối thế này, ngay cả một tia sáng cũng không có.
Mặt đất dưới chân bất thình lình rung chuyển, Nhạc Chí chạm phải một gốc cây to, bèn ôm chặt lấy nó, hắn muốn vào lại bí cảnh nhưng làm thế nào cũng không được.
Chấn động càng lúc càng dữ dội, thân cây Nhạc Chí ôm như sắp bị nhổ bật gốc, mặt đất từ từ nứt toạc ra, dưới chân hắn đột nhiên trống không hụt hẫng.
Thân thể Nhạc Chí đột ngột rơi hẫng xuống, đầu óc hắn trống rỗng, hai tay quơ quào lung tung nhưng không thể với được bất cứ điểm tựa nào.
Bỗng có người ôm lấy hắn. Theo bản năng, Nhạc Chí lập tức ghì chặt lấy người đó, cơ thể tê dại cứng còng của hắn dần dần khôi phục lại cảm giác.
Người đó ôm hắn bay lên trên, dường như có vật gì đó rơi xuống nhưng không va vào Nhạc Chí, hắn nghe người nọ rên lên một tiếng, thế rồi chỉ trong chốc lát, họ đã yên ổn đáp đất.
Mặt đất vẫn còn rung chuyển, người đó ôm chặt Nhạc Chí, qua một lúc lâu, chấn động mới ngừng.
Lúc này Nhạc Chí mới hoàn hồn, vừa nãy hiểm nguy ngặt nghèo nên hắn không nghĩ ngợi được gì, giờ mới thấy xấu hổ quá. Hắn gần như bám rịt lấy người ta, còn người ta vẫn ôm chặt hắn sít sao không một kẽ hở.
Nhạc Chí húng hắng giọng, cảm kích nói: “Đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu.”
Người đó không nói gì, cũng không đổi tư thế, nếu không vì nghe được tiếng hít thở, hắn đã nghĩ một người chết đang ôm mình.
“Đạo hữu, xin thả tại hạ xuống.” Hắn nhắc.
Người nọ bất thần buông tay, Nhạc Chí mất đi điểm tựa, ngã phịch xuống đất.
Bốn phía vẫn tối đen mịt mùng, Nhạc Chí lồm cồm ngồi dậy, tuy không thấy được gì nhưng hắn biết có người đang ngồi cạnh mình.
“Xin hỏi cao danh quý tánh của đạo hữu là gì?”
Người đó không đáp.
“Đạo hữu đang tu luyện trong núi này sao?”
Người đó không đáp.
“Rốt cuộc trong khe núi này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhạc Chí hỏi.
Vẫn không đáp.
Xem ra người ta không muốn nói chuyện với mình, Nhạc Chí đành tự giác ngậm miệng lại.
Một lát sau, người nọ bất chợt cầm lấy tay Nhạc Chí, để hắn sờ vào cổ họng của y.
Nhạc Chí cảm thấy nơi đó nhấp nhô lên xuống, nhưng lại không có bất cứ thanh âm nào vang lên, một suy nghĩ chợt lóe trong đầu hắn: “Đạo hữu không nói được sao?”
Vẫn không có hồi đáp, nhưng Nhạc Chí đã xác nhận đáp án trong lòng.
“Tại hạ là Luyện đan sư nên có đan dược trị bệnh, đợi ngày khác tại hạ xin biếu đạo hữu một viên.” Nhạc Chí nói.
Người đó mở tay Nhạc Chí ra, nhẹ nhàng vẽ vẽ vào lòng bàn tay hắn.
Hắn cố nhịn cảm giác nhột nhạt, cẩn thận suy ngẫm thì nhận ra đó là chữ “Được”.
Không biết đã qua bao lâu, một tia sáng lóe lên từ phía chân trời.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Chí là nhìn sang bên cạnh, quả nhiên hắn thấy được một người, quần áo của y bị cắt rách nát bươm, lưng y hơi khòm, hai tay che kín mặt, không thấy mặt mũi đâu.
Hắn lại nhìn thấy vết máu chảy từ trên mặt xuống cổ y, chắc hẳn mặt y đã bị thương.
Có lẽ vết thương là do bị vật nhọn cắt phải khi ở trong khe núi.
Nhạc Chí lấy đan dược từ trong ngực áo ra rồi vươn tay, nhẹ nhàng hỏi: “Để tại hạ xem vết thương nhé.”
Người đó đột ngột ngoảnh mặt, quay lưng về phía hắn.
Trên lưng y có một vết thương rất nghiêm trọng, máu đã khô lại, Nhạc Chí lấy đan dược chữa ngoại thương ra, nghiền thành bột phấn rồi đắp lên miệng vết thương.
“Để tại hạ xem vết thương trên mặt đi.” Nhạc Chí nói.
Người nọ vẫn không nhúc nhích.
Người ta không động thì mình động vậy, Nhạc Chí vòng qua trước mặt người nọ.
Y lại quay người đi chỗ khác.
Nhạc Chí: “…”
Hay vì diện mạo xấu xí nên không muốn bị người khác nhìn thấy chăng?
“Đạo hữu này, tướng mạo là vật ngoài thân, xin chớ quá bận lòng, hiện giờ các hạ đang bị thương, hãy chữa trị trước đi đã.” Nhạc Chí khuyên nhủ.
“Vèo”, người nọ chạy mất dạng.
Mãi một lúc sau, Nhạc Chí mới tỉnh táo lại, hắn bèn nói với theo hướng người đó biến mất: “Tại hạ ở trên núi Tiểu Trọng, mấy ngày nữa các hạ hãy đến lấy đan dược chữa giọng nói nhé.”
Nhạc Chí cưỡi Tất Phương điểu bay lên vách núi.
Hắn đáp xuống từ trên Tất Phương điểu, nhìn về phía vách núi bên kia, chợt ngây ngẩn cả người.
Ở thung lũng nằm chen giữa rừng cỏ hoa um tùm đằng kia có một cái đài cao, trên đài đặt một cây đàn tỳ bà.
Đàn kia tỏa ánh sáng mờ ảo, vừa nhìn đã biết chẳng phải phàm vật.
Nhạc Chí xâu chuỗi lại những sự kiện phát sinh trong hai ngày qua với nhau.
Hoa Yến Lăng.
Ảo cảnh trong mơ.
Bóng tối quái đản.
Hoa Yến Lăng là linh vật, nên ảo giác hôm qua không phải tự nhiên phát sinh mà là do nó tạo ra. Nghe nói hoa Yến Lăng chỉ mọc trên đất lành, bên dưới ẩn giấu bảo vật trân quý.
Nên ảo cảnh nọ và đàn tỳ bà này hẳn là có liên quan với nhau.
Hắn hái hoa Yến Lăng, bảo vật hiện thế, vậy bóng tối kì quái và cơn chấn động là do bảo vật hiện thế.
“Tỳ bà cửu khúc à… Vị tiên nữ hóa thân thành ngọn Tiểu Trọng có một cây đàn tỳ bà. Hay truyền thuyết là có thật?” Không biết từ khi nào, Bô Lão Trên Cây đã đáp xuống thân cây gần Nhạc Chí, cũng trầm trồ nhìn cây đàn nọ.