Bách Thảo Viên không phải một khu vườn, mà là một ngọn núi.
Nhạc Chí đứng dưới chân núi, xoay đầu nhìn quanh, chỉ thấy một vùng muôn tía nghìn hồng.
Trên núi mọc đầy thảo dược, lại có cả một gian nhà tranh.
Đã bôn ba suốt một ngày, lại vừa tiếp thu lời nói của Đường Kỳ Chân nhân, khiến cả tinh thần lẫn thể xác Nhạc Chí đều rã rời, nên hắn đi ngay về phía gian nhà đó.
Hắn vừa đẩy cửa ra, một lớp bụi bặm tốc ngay vào mặt. Có vẻ gian nhà này đã mấy trăm năm rồi không có người cư ngụ.
Trước đây, Nhạc Chí đã nghe danh Diệp Quang Kỷ của Bách Thảo Viên ở U Thảo Tông. Nhưng nhìn quang cảnh thế này, lẽ nào vị Diệp Quang Kỷ ấy đã không còn nữa sao?
Mãi một lúc lâu sau tro bụi mới tan bớt.
Nhạc Chí đứng ở cửa, Tất Phương điểu Khâm Ly đứng bên cạnh hắn, cùng nhau thăm dò nơi cả hai sắp sinh sống.
Một cái giường, một cái bàn, hết sức đơn sơ.
Ánh mắt Nhạc Chí dừng ở chiếc giường, thấy trên giường nhô lên một khối, nhìn từ bên ngoài có vẻ là một hình người, rất kỳ dị.
Khâm Ly cũng hiếu kỳ, nó tiến đến mổ mổ vào cái khối đó.
Không có động tĩnh.
Chẳng lẽ là người chết ư?
Nhạc Chí cắn cắn môi bước về phía giường. Khâm Ly nhảy lên vai hắn, mắt tò mò nhìn chằm chặp chiếc giường.
Hắn vươn tay xốc chăn lên.
Đập vào mắt hắn là một khối đen thui. Lông đen, tóc đen, quần đen, áo cũng đen nốt.
Đó là một con người.
Nhạc Chí nhìn một lúc mới nhận ra chỗ nào là mặt, trên gương mặt người nọ là râu tóc rối nùi, trông còn rừng rú hơn cả người rừng.
“Ngươi còn sống hay đã chết vậy?” Hắn hỏi.
Người đó vẫn không nhúc nhích.
Khâm Ly đột ngột nhảy đến bên giường, phun vào mặt gã đó một ngụm lửa. Ngọn lửa nhỏ bắt đầu thiêu cháy mớ tóc tai lông lá.
Mãi đến khi Nhạc Chí sắp xác nhận đây là một người chết, gã ta thình lình mở mắt.
Mắt đen nhánh.
Gã chỉ nhìn Nhạc Chí, cũng không dập tắt lửa trên mặt mình. Ánh mắt gã mê ly, như thể không đếm xỉa đến lửa trên mặt, lại muốn ngủ tiếp.
Trần đời này lại có người như vậy sao trời!
Nhạc Chí dùng sức táng cho gã đó một bạt tai, thế là ngọn lửa tắt ngóm, mớ lông tóc bị lửa thiêu cuộn quắn lại, trông hết sức buồn cười.
Gã ta cũng không thèm mở mắt, chỉ thều thào: “Đa tạ…”
“…” Không lẽ hắn phải nói, “Thôi, chuyện nhỏ mà, không cần khách khí” sao?
Hắn không biết người trên giường là ai, là chủ hay khách, chỉ đành để mặc gã ta.
Nhạc Chí là một người ưa sạch sẽ, hắn bèn quét tước nhà tranh một lượt, rồi mới bày ra một cái giường, ngả người nằm xuống.
Lim dim một chốc thì đã ngủ đến tận sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, rọi lên người hắn.
Trên giường lại phồng lên một ụ đen.
Nhạc Chí cũng không để ý đến gã ta, hắn lấy ra Đan thư, nghiêm túc nghiên cứu. Khâm Ly nằm bên cạnh, gác cái đầu có chiếc mào rực hồng lên đùi hắn, mắt nheo lại.
Đôi lúc Nhạc Chí sẽ nhìn Tất Phương điểu, rồi tưởng tượng xem đứa nhỏ ngoan ngoãn này nếu hóa thành hình người sẽ là bộ dạng gì.
Cư dân Bách Thảo Viên rất thưa thớt, trước mắt chỉ có hai người, mà một kẻ lại giống như người chết, nên an tĩnh không ngờ, cũng tiện cho việc tu luyện. Hơn nữa do dược thảo phong phú, nên đan dược Nhạc Chí luyện được mỗi ngày một nhiều, phẩm cấp cũng càng ngày càng cao.
Chỉ trong chớp mắt mà đã nhiều ngày trôi qua, vào một hôm Nhạc Chí hái thuốc trở về, cuối cùng hắn cũng gặp được người thứ hai tại Bách Thảo Viên ngoài kẻ nằm trên giường kia, cũng là người duy nhất có sức sống.
Đó là một tiểu cô nương chừng mười bốn, mười lăm tuổi, lanh lợi đáng yêu, nhút nhát rón rén đứng ở cửa, muốn gõ cửa mà không dám.
“Muội tìm ai thế?” Hắn hỏi.
Cô bé quay phắt lại, thấy hắn, ánh mắt nó sáng lên, cười nói: “Ngài là Diệp sư thúc phải không ạ? Con muốn xin Diệp sư thúc một gốc cỏ Trăm Vị.”
“Huynh nghĩ muội nên tiếp tục gõ cửa đi.” Nhạc Chí nói, trong lòng tự hỏi, lẽ nào tên lười đang nằm chết dí bên trong lại chính là Dược thần Diệp Quang Kỷ trong truyền thuyết sao?
Cô bé ngần ngại nhìn hắn một cái, lại tiếp tục gõ cửa.
Thật ra Nhạc Chí biết trảng cỏ mọc bên ngoài nhà tranh chính là cỏ Trăm Vị, loại này giúp chữa trị miệng vết thương bị chân khí tổn hại. Nhưng Bách Thảo Viên này là của Diệp Quang Kỷ, hắn cùng lắm cũng chỉ được xem là một Dược đồng.
Nhạc Chí đứng nhìn cô bé dùng sức gõ cửa, mãi đến khi cửa bật mở ra.
“Sư thúc, sao ngài lại chọc con?” Cô bé nhìn hắn bằng vẻ mặt trách móc.
Nhạc Chí cũng sửng sốt, vì trong phòng không một bóng người, trên giường cũng trống không!
“Huynh không phải là Diệp sư thúc của muội.”
“Đừng gạt con, ai cũng nói ở trong vùng này chỉ có một mình ngài mà thôi.”
“Người ta có nói cho muội biết Diệp sư thúc cả mặt toàn râu hay không?”
“Diệp sư thúc tài mạo bất phàm.” Cô nhỏ chu môi, rồi nó nhìn Nhạc Chí mấy lần, ánh mắt đột nhiên thay đổi, “Ai cũng bảo Diệp sư thúc phong thái ngời ngời, chắc chắn không phải bộ dạng giống huynh đâu, vậy muội lầm rồi.” Nói xong nó quay người bỏ đi.
“…”
Nhạc Chí nghĩ đến cái kẻ chỉ có thể dùng từ “tối hù” để hình dung kia, có chút gì là tài mạo anh tuấn cơ chứ? Tuy diện mạo của mình hơi khó coi một tí, nhưng ít ra cũng có mặt mũi đàng hoàng mà.
Giờ Nhạc Chí đã biết tên lười nọ chính là Diệp Quang Kỷ trong truyền thuyết, hắn lại càng thắc mắc không biết gã ta đã biến đi đằng nào.
Mãi đến khi trời tối, gã ta cũng không trở về.
Nhạc Chí nhắm mắt luyện mấy viên đan dược cấp thấp, rồi chọn lấy những loại hữu dụng, còn lại đều cho Khâm Ly hết.
Khâm Ly bụng nhỏ mà ăn nhiều, nó dựa vào người hắn, vừa lòng ợ một tiếng.
Mơ màng ngủ đến nửa đêm, hắn bỗng nghe tiếng động, mở mắt ra thì thấy một người lù lù đi vào phòng.
“Diệp Quang Kỷ.” Nhạc Chí nói.
Gã không để ý đến hắn, chỉ nhào vào giường, trùm chăn lên, thế là trên giường có ngay một ụ đen.
Trong lòng Nhạc Chí nhen lên một sự quyết tâm, bèn đi đến bên giường, xốc chăn của gã ta lên.
“Diệp Quang Kỷ.”
“Diệp Quang Kỷ…”
“Diệp Quang Kỷ.”
Cái người đang nhắm chặt mắt đó cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn hắn chằm chặp bằng ánh mắt lạnh băng. Bị ánh mắt đó chĩa vào, Nhạc Chí hơi run một chút.
“Tông chủ nói nhà ngươi tinh thông Đan đạo.”
“Ta mới là Luyện đan sư cấp Hai.” Hắn khiêm tốn đáp.
“Vậy ngươi cũng biết Ký Tình Đan chứ?”
“…” Sắc mặt Nhạc Chí đột ngột thay đổi, không nói nên lời.
“Ký Tình Đan vi phạm Thiên Đạo, vậy mà lại có kẻ dám làm trái ý trời.”
“…”
“Còn hạ Ký Tình Đan này lên người bạn tốt của Tông chủ, không biết xấu hổ.”
“…”
“Tông chủ vì chuyện này mà triệu kiến ta, hại ta không có thời gian nghỉ ngơi. Đúng là không biết xấu hổ mà.”
“……”
Ký Tình Đan vốn là niềm kiêu hãnh của hắn, giúp hắn chiếm được người mình yêu, nhưng cũng chính viên Ký Tình Đan này lại làm hắn thảm bại. Nếu được làm lại từ đầu, có lẽ hắn sẽ không chọn thứ đan dược này.
Lúc Nhạc Chí hồi phục tinh thần, Diệp Quang Kỷ đã nhắm nghiền hai mắt, chật vật ngủ vùi.
Chớp mắt một cái, lại vài ngày nữa trôi qua, nhiều ngày nay đầu Nhạc Chí đau như búa bổ. Hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, mới nhận ra ấy là do chấp niệm của Nhạc Thuật quấy phá.
Vào một buổi sáng nắng đẹp, Nhạc Chí quyết định đi đến Kiếm môn trên đỉnh Bà Sa để thăm dò.
Lúc ra khỏi Bách Thảo Viên, hắn mới phát hiện ở trong Bách Thảo Viên tụt hậu đến nhường nào.
Bên ngoài Bách Thảo Viên, Nhạc Chí thấy rất nhiều Tu giả, lãnh đạm có, nhiệt tình cũng có, nhưng làm gì có ai giống Diệp Quang Kỷ chứ.
Tuy Thẩm Mạn mới vào Kiếm môn nhưng đã cực kỳ nổi danh.
Nhạc Chí nhanh chóng biết được y đang tu hành trong Tụ Linh trận, hắn hỏi thăm rất nhiều người mới tìm được Tụ Linh trận kia.
Từ đằng xa, hắn đã thấy hai dáng người gắn bó bên nhau, không ngờ Lâm Khinh Ngôn lại đến Bà Sa Phong, cùng Thẩm Mạn quấn quýt. Thảo nào chấp niệm của Nhạc Thuật lại trỗi dậy.
Nhạc Chí đứng nhìn từ xa, đầu hắn nhức nhối, mặt cũng dần trắng bệch.
Dường như hắn thấy Thẩm Mạn quay đầu nhìn mình.
Hắn lắc lắc đầu, lúc nhìn lại thì thấy hai người đó lại thân mật hơn nữa, hình như đang hôn nhau.
Nhạc Chí nhắm mắt lại, cố gắng ổn định tâm trí, hắn cảm nhận được khối tâm tư này sinh ra từ chấp niệm của Nhạc Thuật.
Đừng cho bọn họ bên nhau…
“Sư huynh, huynh đang nhìn gì thế?” Lâm Khinh Ngôn dựa vào lồng ngực Thẩm Mạn, thấy y quay đầu lại, tò mò hỏi.
Thẩm Mạn vẫn nhìn xa xăm, cũng không lên tiếng.
Lâm Khinh Ngôn tò mò quay đầu nhìn đằng sau, lại không thấy ai.
“Ta có việc, muội chờ ta ở đây.” Y nói.
Lâm Khinh Ngôn nhìn bóng dáng Thẩm Mạn dần dần khuất xa, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Nhạc Chí đi được một quãng, chấp niệm của Nhạc Thuật tan dần, hắn cũng tỉnh táo trở lại.
“Nhạc Thuật.” Hắn nghe tiếng gọi, quay đầu lại thì thấy Thẩm Mạn đứng phía sau, trên trán y còn lấm tấm vài giọt mồ hôi.
“Lúc nãy đệ đã thấy hết ư?” Y hỏi.
“Lâm… Sư muội cũng gia nhập Kiếm môn à?” Nhạc Chí hơi hoài nghi.
“Chỉ một tháng thôi, vì chúng ta định đính hôn.” Thẩm Mạn đáp.
Nhạc Chí sửng sốt: “Chúc mừng…”
Thẩm Mạn nhìn vẻ hụt hẫng bần thần của hắn, lòng xót xa, nhưng vẫn nói: “Đệ và sư muội vô duyên, nên đừng trông đợi gì nữa.”
“Phải rồi.” Nhạc Chí đáp.
“Đệ không còn lời nào muốn nói với ta sao?” Thẩm Mạn hỏi, trên mặt có chút chờ mong.
“… Sớm sinh quý tử?”
“…”
Ngốc đến mức nói không nên lời…
Nhìn vẻ hồn xiêu phách lạc của Nhạc Chí, đột nhiên Thẩm Mạn muốn vươn tay xoa đầu hắn.
Nhưng lại nghĩ hắn đau lòng vì sư muội, trong lòng lại có cảm giác bực dọc.
Nuốt không trôi, phun không được, gương mặt y tối sầm xuống, khiến cho Nhạc Chí vừa ngẩng đầu lên thì phát hoảng.