Nam Thần Xấu Tính

Chương 4: Nam thần xấu tính 4




Sói không được ăn no đành phải ấm ức về nhà. Trong lòng hắn thầm quyết tâm phải nhanh chóng thu phục thỏ nhỏ. Ra mắt bố mẹ vợ, rồi đường đường chính chính gặm từng tấc thịt trên người thỏ. Nhất định đến lúc đó hắn phải đòi cả vốn lẫn lời.

“Hắt xì” Tô Tô đang ngồi ăn bánh ngon lành thì ngứa mũi liên tục. *Hắt xì*

--- ------ --------- phân cách thỏ con muốn vượt tường---- ------ ----

Đầu tuần, cô bắt chuyến xe buýt sớm trở về nơi cô làm. Ăn mặc gọn gàng sạch sẽ dể sẵn sàng đón chào tuần mới. Tiếc là bạn học Tô Tô không biết là *sao quả tạ* chiếu xuống.

Truyện là như thế này: cô được mời dự một buổi tiệc họp các sinh viên mới ra trường vào cuối tuần. Ban đầu cô cũng không định đi, nhưng vì Xán Xán bạn thân cô cứ lôi kéo nên cô đành thay bộ lễ phục cùng đi dự tiệc.

Mọi người ai cũng tu họp cười nói, toàn mấy công tử tiểu thư khoa Kinh Tế - Công nghệ ăn mặc sang trọng. Xán Xán cũng gián bên người bạn trai Cố đại thần, mình cô lui về một góc tối ngồi cô đơn

“Tiểu Tô?”

“ Tần sư huynh” Cô nhận ra nam thần của trường. Nếu nói Giang Minh Dã là nam thần lạnh lùng toàn trường, thì Tần Huynh là Bạch Mã Hoàng Tử dịu dàng trong mơ của bao thiếu nữ. Xét về gia thế, tài năng cả hai đều ngang nhau.

Tô Tô cũng thích Hoàng Tử dịu dàng, không như tên xấu xa kia chỉ biết bắt nạt cô. Cô mải suy nghĩ mà không biết có người đang nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô mỉm cười.

*cốc* anh cốc nhẹ trán cô cái.

“ Úi Da” Cô ngước ánh mắt tội nghiệp lên nhìn anh.

Nhìn cô đáng yêu vậy làm Tần Huynh không kìm nổi muốn bắt nạt cô thêm. Giờ hắn đã hiểu vì sao tên Giang Minh Dã kia lại có thói quen biến thái bắt nạt sư muội. Tự nhiên anh cũng muốn có được bảo vật như cô.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại được mĩ nam đại thần cùng ngồi gần như thế. Cả hai lại cùng trò chuyện vui vẻ nhưng cô không biết rằng một ánh mắt toát ra sát khí ở đằng xa.

Giang Minh Dã tính qua chỗ cô nhóc đáng chết kia thì bị thầy giáo lôi đi giới thiệu với đám học trò mới của thầy về hắn - truyền thuyết của trường. Hắn chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm, trả lời qua loa cho xong chuyện.

Giờ tâm trí hắn đang đặt ở góc tối đằng kia, hắn không ngờ cô nhóc này lại đi những buổi tiệc như này. Càng không ngờ tên họ Tần dám có ý đồ với con thỏ trắng của hắn. Vội vàng lấy cớ thoát ra, tâm tình tệ càng tệ hơn là chỗ kia không còn ai ở đó.

Chạy tìm khắp đại sảnh cũng không thấy, hắn vội chạy ra cổng chính thì thấy Tần Huynh đang dìu cô đi. Cơn tức bốc lên, không suy nghĩ được thêm gì nữa, hắn trực tiếp ôm cô vào lòng rồi đẩy Tần Huynh ra. Tiểu thỏ của hắn bất cứ ai cũng đừng hòng mơ tưởng

“ Nếu chỉ muốn vui đùa với cô ấy thì hãy để người khác chăm sóc cô ấy” Tần Khuynh nhẹ nhàng nói

Thân hình đang dìu người của hắn chững lại, cười mỉa mai

“Là anh ư? Sao anh biết tôi không thật lòng? Từ năm 3 tuổi tôi đã biết Tô Tô. Tôi không biết tôi yêu cô ấy từ bao giờ, nhưng xuất hai mươi mấy năm, tôi nhận định cô ấy phải cùng tôi xuất đời” Bỏ mặc người đang sững sờ ở đằng sau, hắn ôm lấy cô về.

Hắn đưa cô nơi hắn ở, vì một lúc nữa thôi hắn sẽ trừng phạt cô. Phòng cô cách âm không tốt, hắn cũng không muốn làm việc dở dang mà bị hàng xóm gõ cửa kháng nghị.