Editor: Khương Tuyết Ny.
Vân Lạc kề đầu vào sát cửa xe, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được mà nói.
Cố Quân Đình khẽ nhếch đôi hàng chân mày sắc bén, tròng mắt đen thẩm trong nháy mắt trở nên thâm trầm như nước.
Ba ngày trước, vệ tinh nhân tạo phát hiên một phi thuyền của người ngoài hành tinh rơi xuống ở khu vực bắc Tây Tạng, quân đội đóng giữ ở Tây Tạng tìm tòi một đêm, trừ bỏ thổ địa bạc ngàn thì một sợi lông cũng không phát hiện được.
Mấy giờ sau, toàn bộ quân nhân trong đội ngũ truy tìm đều bị cảm nhiễm một loại virus không biết tên, không hề có dấu hiệu lâm vào hôn mê tập thể.
Kế tiếp mấy cái quân khu cùng khu dân cư phụ cận cũng bùng nổ một hồi bệnh dịch từ xưa đến nay chưa từng có, càng ngày càng có nhiều người chìm vào hôn mê, xu thế nhanh chóng mở rộng ra ngoài.
Bộ tư lệnh hạ truyền xuống mệnh lệnh, điều động bộ đội từ các quân khu khác đối với những đị phương bùng phát bệnh dịch tiến hành phong toả, bởi vì sự tình mang tính chất nghiêm trọng, bên trên chuyển cáo là tuyệt mật, không cho phép người biết được sự tình tiết lộ ra ngoài để tránh gây hoang mang dư luận.
“Cô tốt nhất đừng nói dối!” Cố Quân Đình nhìn Vân Lạc bằng đôi mắt lạnh như băng, cơ hồ không hề có độ ấm.
“Ta có chứng cứ!”
Vân Lạc biểu tình bình tĩnh, thanh âm không có một chút phập phồng, cô phải suy nghĩ rất cặn kẽ mới quyết định lộ ra.
“Lên xe!” Cố Quân Đình đối với Vân Lạc nói.
Vân Lạc thế nhưng lại đứng im không thèm cử động, ánh mắt thuần tịnh đạm nhiên nhìn hắn chăm chú.
Cố Quân Đình khẽ nhếch đuôi mày kiếm, tầm mắt lướt qua Vân Lạc, nhìn đôi nam nữ đang đứng ở phía sau lưng cô, hắc đồng híp lại, từ trên xe bước xuống, vòng qua sau xe mở ra một cánh cửa khác, dáng người đĩnh bạt tiếp cận Vân Lạc, một tay đỡ eo cô, dìu cô vào trong xe.
“Anh thừa nhận anh đã tới tới trễ, bảo bối nghe lời, đừng giận dỗi, đi dùng bữa xong anh liền mua tặng em một viên kim cương thật lớn để bồi tội!”
Cố Quân Đình phát ra thanh âm dỗ dành trầm thấp dễ nghe.
Vân Lạc: “...”
Cố tiên sinh...Anh đây là đang dỗ trẻ con sao?!
Cố Quân Đình lên xe, đợi Vân Lạc ngồi ngay ngắn lại cúi người qua giúp cô thắt đai an toàn, hành động vô cùng ôn nhu săn sóc, không thể nghi ngờ chứng thực hắn chính là bạn trai thật sự của Vân Lạc.
Tài xế Tiểu Chu từ kính chiếu hậu nhìn đến diêm vương thiếu tướng vẫn luôn không gần nữ sắc thế nhưng lại đối nữ nhân ân cần, vẻ mặt không khỏi ngốc bức.
Ta dựa! Sắp tận thế sao?! Thiếu tướng thế nhưng thông suốt!!!
Nếu như Vân Lạc biết được ý nghĩ của hắn nhất định sẽ cất lời khen ngợi: “Đại ca! Ngươi đoán đúng rồi! Tận thế thật sự sắp đến!”
Bên ngoài xe.
Lý Kiến Nhận cùng Phương Tuyết Nhu đầy mặt không thể tin tưởng, hình ảnh chuyển biến quá nhanh, bọn họ có chút không thể tiếp thu được.
“Bảo bối! Em có muốn cho bọn họ tiến vào không?!”
Cố Quân Đình ngồi cạnh Vân Lạc, một làn hơi thở như lan như cúc đặc trưng của thiên nhiên nhanh chóng quanh quẩn bên chóp mũi, không thuộc về bất kỳ loại nước hoa nào khiến tinh thần của hắn không khỏi run lên, cảm giác mệt mỏi do suốt đêm công tác ngay tức khắc biến mất, cả người thế nhưng tràn ngập lực lượng.
Cố Quân Đình còn không biết được đây chính là linh khí hệ mộc thuần tịnh toát ra từ trong cốt cách của Vân Lạc, cô bước vào con đường tu chân từ một tháng trước, dưới sự kiên trì nỗ lực không ngừng, đã đạt tới cấp ba luyện khí.
Kiếp trước cô chỉ là một dị năng giả hệ mộc bình thường, hiện tại lại là một người tu chân sở hữu thuần tịnh mộc linh thể, có năng lực chữa trị, tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ còn có thể cứu người chết sống lại.
“Không cần!”
Vân Lạc liếc mắt nhìn tra nam tiện nữ bên ngoài xe, nhàn nhạt nói: “Ta không nghĩ cùng bọn người râu ria lãng phí thời gian!”
“Anh đã đặt chỗ trước tại nhà hàng Âu Địch Nhã, đúng là cũng không nên đến quá muộn!”
Cố Quân Đình đối với tài xế nói: “Tiểu Chu lái xe!”
“Tuân lệnh thiếu tướng!”
Xe việt dã nhanh chóng rời đi, lưu lại hai kẻ trợn mắt há mồm.
Phương Tuyết Nhu uất hận đến nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt, con nhỏ khốn kiếp kia vì cái gì lại gặp được một người nam nhân tốt đến như vậy chứ!
Thiếu tướng! Thiếu tướng!! Đại biểu cho điều gì a?!!
Phương Tuyết Nhu sắc mặt xanh mét, xoa xoa móng tay đỏ chót, hận không thể đi cào tường.
Lý Kiến Nhận lồng ngực ẩn ân đau, Âu Địch Nhã là nhà hàng cơm tây tối cao ở Q thị, chuyên môn tiếp đãi các nhân vật tầm cỡ quốc gia, cho dù hắn có là phú nhị đại hay là con trai của đại thương nhân, thì quyền lợi bước vào cửa cũng không có a!
“Á!!!”
Đột nhiên bên người vang lên tiếng thét kinh thiên động địa, Lý Kiến Nhận quay đầu qua nhìn thì thấy bạn gái sắc mặt trắng bệch, ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, thanh âm kinh tủng khiến một đàn bồ câu đang kiếm ăn trên quảng trường hoảng sợ bay xa.
Lý Kiến Nhận đỡ Phương Tuyết Nhu đứng dậy liền thấy áo cưới có giá trị trăm vạn trên người ả đã dính đầy phân bồ câu trông vô cùng kinh tởm.