Nam Thần Tuyệt Đối Sủng

Chương 4: Nam thần lên sân khấu (1)




Editor: Khương Tuyết Ny.

Lý Kiến Nhận nhiều lần đi theo phụ thân tham dự các bữa tiệc xã giao của giới xã hội thượng lưu, trong quá trình này cũng tiếp xúc với rất nhiều nhân vật cao cấp, nam nhân lãnh bạc mang quân hàm thiếu tướng trước mắt vừa nhìn liền biết chính là thiên kiêu chi tử, không phải là người mà một đứa con trai của nhà đầu tư địa ốc như hắn có thể so sánh được.

Hắn tuyệt đối không tin một người nữ nhân có xuất thân bình dân như Vân Lạc lại có thể là bạn gái của người nam nhân này, chẳng lẽ cô là tình phụ...

Nghĩ đến đây trong lòng Lý Kiến Nhận không khỏi bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, nữ nhân thanh cao đến nổi không làm cho hắn có cơ hội nhúng chàm lúc trước thế nhưng lại ti tiện như vậy...

Muốn làm tình phụ vì cái gì không tới tìm hắn?!

Sợ hắn bao dưỡng không nổi nàng sao?!

Nếu như Vân Lạc biết được ý nghĩ hiện tại của Lý Kiến Nhận thì nhất định sẽ liên tục mắng tiện nhân, nam nhân cặn bã đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi, hoang dâm vô sĩ, đê tiện bỉ ổi.

“Chào tiên sinh, ta là Lý Kiến Nhận bạn tốt của Vân lạc, người thừa kế của tập đoàn Vinh Hoành!”

Lý Kiến Nhận nở nụ cười xã giao, hắn đối với thân phận của chính mình quả thực vô cùng tự hào, mặc kệ nam nhân trước mắt là ai, dựa vào thân phận phú nhị đại của hắn ắt hẳn sẽ không thua kém quá nhiều.

Nam nhân này nếu là quân nhị đại thì hắn cũng là phú nhị đại, thời đại này chỉ cần có nhiều tiền, muốn mua ma bán quỷ cũng không phải là điều không thể làm được.

Cố Quân Đình không thèm nhìn Lý Kiến Nhận dù chỉ một cái liếc mắt, hắc mâu sâu thẳm cách một tầng kính râm dừng lại ở trên người Vân Lạc, đánh giá xem cô rốt cuộc là kẻ điên không muốn sống, hay vẫn là cao thủ từng luyện qua công phu.

“Vừa rồi ngươi không phải nói hắn là bạn trai của ngươi sao?! Ai nha! Tuy rằng cùng A Kiện chia tay khiến ngươi rất thống khổ thì cũng không cần tùy tiện ở trên phố kéo ra một cái nam nhân làm tấm mộc a! Người không cảm thấy mất mặt nhưng ta còn cảm thấy ngại thay ngươi đâu!”

Phương Tuyết Nhu lộ ra ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, sau khi đối với Vân Lạc nói xong, liền hướng về phía người nam nhân đang ngồi trong xe mỉm cười áy náy, cất thanh âm êm tai giống như chim hoạ mi hót nói: “Thật sinh lỗi tiên sinh! Bạn thân của ta không hiểu chuyện mạo phạm đến ngài, cô ấy cùng bạn trai chia tay nên vẫn luôn lẩn quẫn trong lòng, nơi này có điểm...”

Phương Tuyết Nhu giơ tay hướng đầu của chính mình chỉ chỉ, ý muốn nói Vân Lạc chính là kẻ điên, thấy nam nhân giàu sang liền đói bụng ăn quàng.

Trong mắt Vân Lạc hiện lên sát ý, một cổ linh khí từ ngón tay phải âm thầm bắn về phía cánh tay trái của Phương Tuyết Nhu, vài phút sau cánh tay của ả sẽ bị đau đau đớn như vạn kim đâm xuyên, liên tục thời gian ba ngày.

Nếu mạt thế đã đến ả còn không biết tốt xấu, cô liền sẽ đem ả ném vào trong đàn tang thi, Vân Lạc ác độc nghĩ, người dám trêu chọc cô đều phải trả giá đắt.

Vân Lạc mặc niệm thanh tâm chú, người tu chân phải luôn bảo trì tâm bình khí hòa, nếu không hình thành tâm ma, đối với tiến giai có hại.

Nguyên lai là bạn trai cũ mang theo bạn gái mới tới trước mặt người yêu cũ giở trò ân ái!

Cố Quân Đình liếc mắt một cái đã nhìn ra, lạnh giọng nói với tài xế: “Lái xe!”

Hắn vốn định đến khách sạn hoàng gia để gặp một vị bằng hữu, hiện tại bỗng nhiên cảm thấy phiền chán.

Vân Lạc thấy hắn muốn kéo lên kính xe, trong lòng quýnh lên, vội vàng xuất thủ ngăn cản, qua thôn này sẽ không còn cửa hàng khác, cô không thể bỏ qua cơ hội này được...

“Cố thiếu tướng! Ta biết tình huống đĩa bay rơi xuống ba ngày trước!”