Edit: Kỳ Vân
Phần lớn mọi người vẫn không tin như cũ.
Một người bị bệnh tâm thần tám chín năm, sao đột nhiên có thể nói tốt là tốt ngay được, huống chi hình tượng người tâm thần của cô đã bị mọi người khắc sâu vào trong đầu, trong thời gian ngắn làm sao có thể thay đổi.
Hoa Khâm cũng không sốt ruột, dù sao, cô cũng chỉ mới mười tám tuổi, còn rất nhiều thời gian, không phải sao?
Hoa Khâm chọn trường học cho Thượng Dật Cảnh, là trường học trọng điểm nổi tiếng nhất ở thành phố, ở trong nước cũng rất được hoan nghênh.
Ngôi trường này, trừ bỏ người phải có thành tích tốt mới có thể trúng tuyển, người còn lại vào nơi này học đều là con cái của gia đình danh môn vọng tộc trong thành phố. Bây giờ Hoa Khâm đưa Thượng Dật Cảnh đến đây, cũng đã giải thích hiện tại cô rất coi trọng Thượng Dật Cảnh.
Bên trong xe, Hoa Khâm xoa xoa đầu Thượng Dật Cảnh, giọng nói từ tính nhẹ nhàng vang lên: “Tôi đã đăng kí cho cậu học ở ban 4, ở bên trong học thật tốt, cuối tháng tôi muốn thấy thành tích của cậu.”
Trong lòng Thượng Dật Cảnh cười nhạt một tiếng.
Mỗi ngày đều phải hóa trang thành bộ dạng một người anh trai tốt, cô ta không cảm thấy mệt mỏi sao, nếu như nguyên chủ bị cô ta ngược đãi năm năm là thật, thì không biết chừng tâm lý đã vặn vẹo biến thái âm lãnh đến mức nào rồi.
Đương nhiên, trên mặt, Thượng Dật Cảnh vẫn đáp ứng như cũ: “Em biết rồi, anh trai.” Nói xong, hắn cầm chiếc cặp bên trong cái gì cũng không có, chuẩn bị xuống xe.
Edit: Alesrisann
Hoa Khâm tốt bụng giúp hắn mở cửa xe. Lúc gần đi, Hoa Khâm nhìn bóng dáng của Thượng Dật Cảnh, khóe môi nhẹ cong lên, tươi cười ôn hòa, ưu nhã.
Vật nhỏ, cậu tốt nhất không nên trốn tôi.
Bởi vì đó là một quyết định rất ngu xuẩn.
Tài xế ở phía trước nhịn không được mở miệng, dò hỏi ý kiến: “Hoa tổng, bây giờ chúng ta trở về sao?”
“Lái xe đến tập đoàn đi.” Độ cung nơi khóe môi của Hoa Khâm phai nhạt đi không ít, phân phó một câu này xong, cô liền nhắm hai mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.
Chờ lát nữa còn có một trận quyết chiến ác liệt cần cô ra tay đánh đó.
Nghĩ đến đám lão gia hỏa bất tử kia, đầu Hoa Khâm liền đau lên.
Công ty Hoa Hoàng mấy năm nay đã bị thay đổi hoàn toàn.
Bởi vì thiếu một người tâm phúc, cho nên công ty đã sớm bị các thương nghiệp kinh tế cạnh tranh lớn khác loại trừ. Công ty bây giờ cũng chỉ là một cái vỏ rỗng tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Hoa Khâm nhớ lại từ năm cô chín tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, phát hiện ra những năm đó cô thật ra rất hỗn đản.
Bởi vì dây thần kinh của cô mẫn cảm hơn so với người bình thường, thường xuyên không khống chế được mà bạo phát, cuộc sống trôi qua một cách đần độn.
Sau khi tỉnh ngộ, thì công ty cũng đã không còn kịp cứu trở về rồi, với bản lĩnh của cô thì cũng chỉ có thể giúp cho công ty kéo dài thêm một chút hơi tàn ở thành phố này mà thôi.
Edit: Kỳ Vân
Khi cô chết vào năm hai mươi chín tuổi, cũng chỉ để lại cho mọi người ấn tượng của một người bị bệnh tâm thần, điên điên khùng khùng, có thể đập vỡ mọi thứ bất cứ lúc nào.
Hoa Khâm cô không để ý đến cái nhìn mọi người, nhưng cô cũng biết chính mình sống thảm hại đến mức nào.
Ví dụ như... Cô còn chưa tìm ra được hung thủ đã biến cô thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Lại ví dụ như... Cô còn chưa ***.
Làm thế nào có thể chết được!!!
Cô lại còn chết trên tay kẻ bất lực Hoa Thuần.
Quá uất ức.
Lần này, thử đến đây xem.
Độc dược làm thủng ruột, cô đều đã chuẩn bị xong cả rồi.
Trên mặt cô hiện lên ý cười khiêm tốn.
Để tài xế chạy vào bãi đỗ xe, Hoa Khâm đạp bước chân, chậm rãi bước vào tòa nhà cao ốc cao gần tới mây.
Hết thảy đều còn kịp.
Hết thảy đều chỉ mới bắt đầu.
Trên bầu trời mây xanh trong vắt, ánh sáng phản xạ chiếu xuống, một nửa chiếu vào trên khuôn mặt của Hoa Khâm, ôn hòa lại dấu diếm chút sắc bén.
Edit: Alesrisann
Đại sảnh công ty, vang lên từng đợt tiếng hút khí.
Tầm mắt của mọi người bị một hình bóng ở cửa hấp dẫn, gắt gao không thể dời đi.
Người nam nhân này vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, mỗi một phân trên khuôn mặt tựa như được lưỡi đao điêu khắc.
Đôi mắt phượng hẹp dài, con ngươi màu đen phảng phất giống như có thể câu thông với vực sâu. Đôi lúc có một chút ánh sáng ôn hòa, cơ trí lóe lên, làm người khác không thấy rõ cảm xúc của hắn nhưng lại có thể dễ dàng bị hắn làm cho mất hồn. Đặc biệt là nốt ruồi dưới mắt phải, vô cùng yêu dã.
Mũi cao gầy, cánh môi mỏng no đủ ửng đỏ, làm cho người khác hận không thể ngay lập tức hôn lên. Làn da hắn trắng nõn gần như trong suốt, cũng bởi vì vậy mà làm cho cả người hắn có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Tây trang màu đen thẳng tắp vây lấy thân hình, dáng người tỉ lệ vàng làm cho người trước mắt như có ánh sáng bao phủ.
Đây là mỹ nam từ đâu tới vậy!
14/5/2019
- --oOo---
Vân: Helloooo, có ai mong ngóng truyện này không??:3