Nam Thần Quốc Dân: Thiếu Niên Ác Ma Cầm Thú, Nhẹ Trêu Chọc

Chương 12: Nếu đã chiếm lấy thân thể này, vậy cậu chính là em trai tôi




Edit: nguyetvu137

Beta: Kỳ Vân

Chương 12: Nếu đã chiếm lấy thân thể này, vậy cậu chính là em trai tôi.

Thượng Dật Cảnh lấy lại tinh thần, vô cùng bực bội.

Vẻ mặt của hắn Hoa Khâm sao có thể không nhìn ra.

Không kiên nhẫn? Cô còn chưa hết kiên nhẫn, mà hắn đã hết kiên nhẫn rồi? Hoa Khâm cảm thấy một cỗ lệ khí đang dâng lên từ đáy lòng, làm cả người cô càng thêm cuồng bạo, chỉ muốn đem những chuyện không vui trong lòng phát tiết ra.

Độ cung nơi khoé môi càng thêm lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, nhưng một tay đã nhanh chóng bắt lấy cổ Thượng Dật Cảnh, bóp chặt lại, sắc mặt Thượng Dật Cảnh lập tức đỏ lên, thậm chí chuyển xanh.

Khi cô phát bệnh, lập tức con ngươi sẽ nhiễm một màu đỏ.

Với trình độ này, Hoa Khâm có thể khống chế được, nhưng cô không muốn khống chế nó, vì người này thật sự không nghe lời cô, rõ ràng có thể bình ổn trôi qua, nhưng lại luôn thích tìm chết.

Đây chính là thiếu giáo huấn.

Thượng Dật Cảnh không giãy giụa.

Có lẽ là bởi vì biết giãy giụa không có tác dụng gì.

Cho dù đã thiếu oxy, ý thức đã dần mơ hồ, nhưng hắn vẫn lấy ánh mắt trào phúng nhìn người đang bóp cổ mình ở phía trước.

Xem đi, mặc kệ bên ngoài thay đổi như thế nào, nhưng tâm máu lạnh vẫn sẽ không thay đổi.

Không có gì khác so với trước kia.

Dối trá, ghê tởm.

Thượng Dật Cảnh nhìn cô đầy khinh thường, nhưng lực đạo trên tay Hoa Khâm vẫn như cũ, thậm chí còn dùng thêm sức. Đến khi hắn sắp không thở nổi nữa cô mới buông tay, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo nhìn Thượng Dật Cảnh đang thở dốc ở dưới đất.

Cô mặc kệ Thượng Dật Cảnh có nghe thấy hay không, môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt, giống như người giết hắn khi nãy không phải là cô, "Tôi mặc kệ cậu là ai, nếu đã chiếm lấy thể thể này, vậy cậu chính là em trai tôi."

Nên...

Hoa Khâm ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ xíu tái nhợt đang nhíu mày, dừng một chút rồi vươn cánh tay ra ôm Thượng Dật Cảnh lên.

"Đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tôi, lần này chỉ là cảnh báo. Nếu còn lần sau, thì tôi còn rất nhiều cách có thể khiến cậu sống không bằng chết."

Lúc Thượng Dật Cảnh tỉnh lại đã nằm trên giường.

Đây không phải là phòng ngủ của mình, giống như là....

Hắn bỗng ngồi dậy nhìn xung quanh.

Đây là phòng ngủ của Hoa Khâm, suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Thượng Dật Cảnh theo bản năng lập tức xốc chăn bông lên, chuẩn bị xuống giường.

Không nghĩ tới sau lưng bỗng nhiên có một cánh tay duỗi ra, giữ chặt lấy cổ tay hắn. Sau đó, Thượng Dật Cảnh cảm giác mình bị một cái ôm ấm áp vây quanh.

Đây là phòng của Hoa Khâm.

Cho nên hắn vô cùng rõ ràng người sau lưng đang ôm hắn là ai.

Cằm cô đặt trên đỉnh đầu hắn, giọng nói từ tính hơi trầm thấp vang lên: "Ngủ tiếp đi, đừng quậy."

Thượng Dật Cảnh vô cùng kinh ngạc.

Hoa Khâm có ý gì đây?

Đánh hắn một cái rồi lại cho hắn ăn một viên kẹo?

Cái này cũng gọi là kẹo? Hắn cảm thấy toàn thân vô cùng buồn nôn, muốn ngay lập tức thoát ra khỏi lồng ngực cô, nhưng hắn lại không thể chọc giận cô được.

Thế là, chỉ có thể nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Anh, em phải đi học."

Hoa Khâm phát ra tiếng cười trầm thấp: "Bây giờ còn muốn đến trường?"

Thượng Dật Cảnh hơi sửng sốt, đôi mắt quét về phía đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ mười giờ.

Thượng Dật Cảnh im lặng.

"Tôi đã xin nghỉ giúp cậu, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi." Hoa Khâm nói.

Thượng Dật Cảnh "Ừ" một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, nhíu mày lại.

Hoa Khâm tất nhiên cũng nhìn ra được, nhưng, chỉ cần cô thoải mái là được.

Tối qua, cô phát hiện khi có người này ở bên cạnh, giấc ngủ của cô giống như nhẹ nhõm hơn không ít.

Có lý do chính đáng, Hoa Khâm vô cùng tự nhiên nói: "Sau này ngủ ở đây với tôi, căn phòng của cậu trước tiên cứ để đó đi."

29/6/2019

Khà khà, ngủ chung ngủ chung ~~