Editor: sammie
Tô Song Song lập tức cảm giác bầu không khí có chút không đúng, theo bản năng muốn đứng lên, bởi vì quá nóng vội đã quên mất chân mình đang bị thương.
Trong giây phút hai chân chạm đất, còn dùng lực hơi mạnh, chân bị thương lập tức truyền đến một cơn đau bứt rứt.
Bởi vì kịch liệt đau đớn nên Tô Song Song mạnh mẽ ngồi xuống ghế, trên trán nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
Cô cắn răng, hai tay nắm chặt áo của mình, cố gắng nhịn không kêu thành tiếng để không bị mất mặt trước Âu Dương Minh.
Âu Dương Minh vẫn khom người như cũ, kề sát mặt của Tô Song Song, nét mặt mang theo một tia xấu xa, anh híp mắt, hai mắt vốn dịu dàng như ánh sáng mặt trời bây giờ lộ ra vẻ đùa cợt.
Anh nghiêng đầu nhìn Tô Song Song đang đau đớn đến nỗi không nói nên lời, dường như đang suy nghĩ gì đó rồi vươn tay muốn lau đi mồ hôi trên trán cô.
Tô Song Song lập tức cắn răng né bàn tay của anh, lúc này gương mặt của Âu Dương Minh rất gần với cô, loại cảm giác chèn ép này khiến cô hết sức khó chịu.
Chậm lại một chút, tuy rằng trên đùi cô còn đau bứt rứt, nhưng Tô Song Song đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là vừa nói, giọng nói có chút run rẩy.
“Âu Dương Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tô Song Song nói xong liền nhíu mày, chân không bị thương chống xuống đất, muốn xê dịch ghế ra đằng sau một chút để nới rộng khoảng cách.
Nào biết tay của Âu Dương Minh đang chống bên hông đột nhiên dùng sức chụp lấy tay vịn ghế của Tô Song Song, anh lại gần cô hơn nữa.
Thân thể Tô Song Song ngửa về phía sau, mãi cho đến khi người dán vào lưng ghế, cô không thể lùi về sau nữa nên dừng lại, nhíu thật chặt lông mày, cảnh giác nhìn chằm chằm Âu Dương Minh.
Tô Song Song cảm thấy quyết định đi tới đây là một sai lầm! Bởi vì nhìn thấy căn bản Âu Dương Minh cũng không muốn nói cho cô biết điều gì, chỉ muốn đùa giỡn cô, hiện tại cô hối hận muốn chết!
Giọng của Tô Song Song không khỏi tăng thêm âm lượng, lộ ra một loại nồng nặc cảnh cáo: “Anh muốn làm gì, Âu Dương Minh, nếu như anh còn tiếp tục… tôi sẽ kêu lên, đừng khiến chúng ta phải xấu hổ!”
Nào biết Âu Dương Minh nghe xong cũng không thèm để ý, mặt anh lại tiến gần hơn nữa, hai người gần đến nỗi có thể thấy được lông mi trên mắt anh, và trong mắt chiếu đến một gương mặt bối rối sốt ruột.
Tô Song Song mạnh mẽ hít vào một hơi, ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận, bởi vì chỉ cần cô hơi dùng lực một chút, sẽ cảm nhận được hơi thở của Âu Dương Minh, loại cảm giác này hết sức khó chịu.
“Kêu ư? Song Song, cô càng làm vậy…” Âu Dương Minh hơi ngừng một chút, giọng nói trở nên bí ẩn, anh cố ý phả ra một hơi thở, Tô Song Song sợ đến mức tim đập mạnh một cái.
Ngay sau đó Âu Dương Minh kề sát tai cô, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Tôi càng hưng phấn.”
Tô Song Song vừa nghe bốn chữ sau cùng, hàm răng tưởng như muốn rơi ra, cô biết sức mạnh của mình không thể đánh bại anh. Cô đảo mắt, trực tiếp quỳ xuống, định đá vào vùng yếu nhất của anh.
Ngay lúc cô cho rằng mình đã thành công, tay của Âu Dương Minh đang đặt trên ghế bỗng bắt lấy đầu gối cô.
Giây kế tiếp,bàn tay anh di chuyển xuống phía sau chân cô, dán chặt chân cô vào cơ thể mình, tư thế này thật sự rất mờ ám.
Vốn là Tô Song Song đã nắm chắc phần thắng, không nghĩ tới hành động của mình bị anh ta nhìn ra.
Cô cảm nhận được chân mình đang dán trên cơ thể ấm áp của anh, đầu tiên gương mặt đỏ lên sau đó trở nên luống cuống, cô giằng co lung tung, thế nhưng một chân bị đau thì bất động, chân còn lại thì bị anh gắt gao giữ lấy.
Tô Song Song vừa muốn vươn tay nắm lấy mặt anh, Âu Dương Minh đã nhanh hơn cô một chút, tay trái nhanh chóng nắm lấy hai bàn tay của cô đưa lên đỉnh đầu, cơ thể ép xuống, vây cô giữa cơ thể anh và chiếc ghế.
Tô Song Song dừng lại, đang muốn thét lên cầu cứu, đã nhìn thấy Âu Dương Minh bày ra vẻ mặt hài hước, vừa cười vừa nói: “Theo tôi được biết, đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô?” (Anh nhầm to rồi hê hê hê)
“Em gái anh!” Tô Song Song ý thức được Âu Dương Minh muốn gì, cô lập tức mở miệng mắng, mắt nhìn môi của Âu Dương Minh sắp dán lên môi mình, Tô Song Song vội nghiêng đầu, sợ đến mức nhắm hai mắt lại.
Cô sợ đến muốn khóc, trong lòng tức giận mắng bản thân, đúng là cô đã đánh giá quá cao sức chiến đấu của mình, lại một mình đi gặp anh ta, bây giờ không phải tìm đường chết hay sao? Quả là tự làm bậy thì không thể sống!