Tô Song Song hơi cúi đầu, biểu cảm trên mặt rất nghiêm trọng, cô cắn cắn đôi môi, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộ chăm chú.
Tô Mộ rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Song Song như vậy, không chỉ hết giận, mà còn có chút sợ, cảm thấy Tô Song Song đang muốn làm ra chuyện gì không bình thường rồi.
Tô Mộ tiến lên từng bước, vươn tay nắm lấy đầu vai Tô Song Song, cẩn thận hỏi một câu: "Song Song à! Không phải là cô bị tức đến nội thương rồi chứ? Có chỗ nào không thoải mái hay không, tôi đưa cô đi bệnh viện."
". . ." Biểu cảm nghiêm túc mà Tô Song Song phải vất vả mới thể hiện ra được chỉ trong nháy mắt liền bị phá vỡ, cô suýt nữa đã phát điên, nói: "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ không muốn tiếp tục ở chỗ này làm con rùa đen rúc đầu, họa rõ ràng là do tôi gây ra, làm sao có thể để một mình Tần Mặc đi đối diện được."
Càng nói giọng Tô Song Song càng nhỏ, nhưng mà quyết tâm trong lòng lại càng thêm kiên quyết, một người gây chuyện mà để một người khác phải chịu thay, dù đến bây giờ cô vẫn không hiểu được vì sao lại có chuyện như vậy, nhưng nếu cô đã là người trong cuộc thì cô không thể núp mãi ở nơi này được.
"Tôi nói, giữa hai người thật sự không có chuyện gì?" Tô Mộ thu tay về, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tô Song Song, nhìn đến mức cô có chút ngượng ngùng.
Tô Song Song vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện gì! Cô hiểu rõ tôi, nếu giữa hai chúng tôi thật có chuyện gì, tôi đã không đi, mà trực tiếp trốn ở phía sau anh ta là tốt rồi!"
Tô Mộ nghĩ thấy cũng phải, nếu Tô Song Song và Tần Mặc thành đôi, cô ấy đã sớm yên tâm thoải mái trốn ở phía sau Tần Mặc làm rùa rồi, bây giờ lại giương nanh múa vuốt muốn đến công ty, phỏng chừng là không muốn để cho Tần Mặc ôm hết mọi thứ giúp cô.
"Tôi nói, nhà cô được ở ven hồ hưởng ánh trăng, tại sao đến bây giờ vẫn không giải quyết được Boss?"
Tô Mộ biết tính tình bướng bỉnh của Tô Song Song lại nổi lên, khẳng định là muốn đến công ty, cô cũng không lôi kéo được cô ấy, vừa vất vả mà tâm tư còn mệt mỏi hơn, dứt khoát lấy nạng giúp cô, đỡ cô đi ra ngoài.
Tô Song Song chống nạng, nhìn quần áo của mình một chút, thấy không có vấn đề gì lớn lao, quay đầu nhìn Tô Mộ đứng bên người cô vẻ mặt không hiểu gì, cho cô ấy một ánh mắt xem thường thật lớn.
Tô Song Song vừa thu dọn vừa nói lầm bầm: "Cô nghĩ Tần Boss có thể để ý đến tôi như vậy sao?" Đây cũng không phải là Tô Song Song tự coi nhẹ mình, mà thật sự là khoảng cách giữa hai người bọn họ rất lớn.
Tuy nói không đến nỗi một người trên trời một người dưới đất, nhưng cũng đã vượt qua cả Thái Bình Dương rồi, cô cũng không tin tưởng vào chuyện cổ tích cái gì tổng giám đốc bá đạo thích ta cô bé lọ lem.
Tô Mộ vừa nghe cũng hơi tán thành nhìn Tô Song Song, đỡ cô đi ra ngoài, rốt cục không nhịn được hỏi một câu đã giấu trong lòng từ lâu.
"Song Song, tuy rằng cô không phải là tuyệt thế yêu cơ, nhưng cũng có thể xem là một cô gái xinh đẹp, vì cái gì mà đến tận bây giờ vẫn chưa có lấy một người bạn trai vậy?"
"Tuy rằng cô tương đối ngây thơ và ngu xuẩn, thế nhưng bề ngoài của cô không tệ, học tập lại tốt hai điểm này hoàn toàn có thể che giấu khuyết điểm ngu ngốc trong cuộc sống của cô."
Tô Mộ nhìn Tô Song Song không hề phát cáu, tiếp tục tự nói một mình, càng nói càng thấy khó hiểu, giống như phát hiện một vấn đề khó khăn gì mới của loài người, vẻ mặt cũng xoắn xuýt lại một chỗ.
"Mặc dù cô nhảy lớp liên tục, thế nhưng một cô bé nhỏ tuổi hơn so với bạn bè cùng lứa, nam sinh cùng lớp của cô hẳn là thích cô em gái bé nhỏ mỏng manh như cô chứ, tại sao bọn họ đều đối xử với cô giống như là kính trọng nhưng lại không muốn đến gần hả? Đây rốt cuộc là tại sao kia chứ?"
Trước khi đóng cửa lại, Tô Song Song nhìn lướt qua Tứ gia, nhìn nó an ổn nằm trên giường nhỏ, mới đóng cửa lại, cô suy nghĩ một chút về vấn đề của Tô Mộ, thế nào lại cảm thấy gần đây chỉ số thông minh của cô ấy rõ ràng đang thấp xuống.
"Tô Tô, tôi vẫn luôn bận học tập, ở cái chỗ như nước Mỹ thì thời gian đâu mà đi nói yêu thương, hơn nữa, tôi năm nay mới hai mươi, lúc học đại học còn chưa tròn mười tám mà, cô cho rằng đám nam sinh dù thích kiểu em gái ngây thơ cũng không đến mức phá hoại trẻ vị thành niên như thế chứ!"
". . ." Tô Mộ nhìn Tô Song Song một cái, khinh bỉ nói: "Hai mươi tuổi đã là nghiên cứu sinh, Tô Song Song, xem ra tất cả chỉ số thông minh của cô đều đặt vào việc học tập, trách không được bình thường cô sống giống hệt như một kẻ nhị ngốc (hai cái ngốc)!
Cô thở dài, giọng nói có chút nghiêm trọng: "Cô cũng đừng ấm ức, đừng nói đến chuyện ở phòng trà lần trước, chỉ cái chân này của cô đã chứng minh rồi, sự tình lần này lại còn thăng cấp, ngay cả người nào ám hại mình cũng không biết, vậy làm sao trở mình được đây."
Tô Song Song nghe như vậy nét mặt cũng nghiêm trọng hơn không ít, vốn còn muốn phản bác hai câu, cuối cùng cũng yên lặng, hai người ở trên xe trầm mặc.
Đến khi xuống lầu dưới, Tô Mộ bất chợt quay đầu nhìn Tô Song Song, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, cô kéo lấy cánh tay Tô Song Song nói: "Lát nữa gặp phải loại người hèn hạ cỡ gì cô cũng đừng để ý tới, có tôi ở đây, tôi dẫn cô đi lên!"
Nếu Tô Song Song đã quyết định đến công ty đi làm bình thường, cô cũng đã tính trước tình huống xấu nhất, cho dù có người ném trứng thối lên đầu cô thì cô vẫn sẽ không lùi bước!
Tô Song Song nghiêm túc gật đầu, trong mắt hiện lên một tia kiên định, quay ngược lại cầm tay của của Tô Mộ, vô cùng trịnh trọng nói: "Nếu quả thực không thể, vậy cô liền báo cảnh sát cứu tôi với."
". . ." Tô Mộ nghe xong, bị dáng vẻ của Tô Song Song chọc cười, "Xì" một tiếng bật cười, cô vươn tay vỗ nhẹ đầu Tô Song Song một chút.
Cô lớn hơn Tô Song Song sáu tuổi, Tô Song Song là người đi theo cô bốn năm, có thể coi như cô ấy là "Nguyên lão" của cô đã theo cô từ những ngày đầu đi làm việc, hai người bọn họ từ hai kẻ tay mơ bước đi đến ngày hôm nay, Tô Mộ sớm đã xem cô như em gái của mình rồi.