Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 62-1: Mùa thu hoài niệm mùa xuân tương tư (1)




Sáng hôm sau, Tô Song Song tỉnh dậy, cô trở mình, đột nhiên cảm thấy ngực mình phình lên, rất không thoải mái. Cô đưa tay gãi gãi, bỗng phát hiện khuy cài phía sau đã được mở ra từ lúc nào, hơn nữa nội y cũng xộc xệch trước ngực.

Cô cau mày ngồi dậy, cúi đầu nhìn, lập tức trừng mắt thật to vì kinh sợ. Cái quái gì đây? Sao nội y của mình lại trở thành như vậy?.

Mắt Tô Song Song đảo quanh một vòng, cố gắng hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, rốt cuộc cô đã ngủ thế nào?

Khi nhớ ra hôm qua mình nằm trong ngực Tần Mặc mà ngủ, cô liền trực tiếp bổ nhào về phía trước, ôm chăn kêu rên lên!

Miệng Tô Song Song lầm bầm liên hồi: "Tô Song Song ơi Tô Song Song! Mày còn có liêm sỉ không! Còn liêm sỉ hay không hả?!"

Thế nhưng cô nghĩ lại, bình thường cô ngủ rất biết điều. Lúc trước cũng có lần cô từng mặc nội y đi ngủ, nhưng từ đó cho tới bây giờ đều không như thế nữa!

Đột nhiên một ý nghĩ xông lên trong đầu Tô Song Song, cô kinh ngạc trợn to mắt, vội vàng cúi đầu vén chăn lên, thấy mình vẫn còn mang quần ngủ thì thở phào nhẹ nhõm.

Từ lần trước ở nhà Tần Mặc xảy ra chuyện xấu hổe về đai đeo váy ngủ, Tô Song Song liền tìm áo ngủ có ống tay và quần dài.

Giờ phút này cô cảm giác mình thật sự rất nhìn xa trông rộng, quá mức cơ trí, nếu không tối hôm qua chắc cô sẽ khó mà giữ trinh tiết được.

Tô Song Song ngồi thẳng người, thấy mình vẫn còn liêm sỉ, cũng chẳng định lo lắng mãi chuyện nội y. Cô đang suy nghĩ xem mình nên xuống giường rửa mặt bằng cách nào thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Ngay sau đó có một mùi thơm quyến rũ bay vào, tầm mắt Tô Song Song như rađa dừng lại trước cửa.

Cô lập tức bỏ qua Tần Mặc, hai mắt sáng lấp lánh theo dõi món đồ anh cầm trên tay. Dựa vào hiểu biết của Tô Song Song với Tần Mặc, anh luôn yêu cầu khá cao về thức ăn, vì vậy ánh mắt cô tràn ngập mong đợi nhìn Tần Mặc đi tới.

Khi thấy túi xách đựng thức ăn của Hoàng Cố Hương, Tô Song Song nhất thời càng thêm yêu thích Tần Mặc! Quả thật đi theo boss lăn lộn, ngày ngày đều được ăn cháo của Hoàng Cố Hương!

Tô Song Song nghĩ một chút, định tự động quên đi chuyện nội y bị mở. Mặc dù da mặt cô tương đối dày, nhưng đây không phải là chuyện cô có thể tùy tiện nói ra!

Nào biết Tần Mặc để cháo lên bàn xong, lạnh nhạt quay đầu nhìn Tô Song Song, quét một vòng trước ngực cô, khẽ nhíu mày một cái, lộ ra biểu tình chê bai.

"Đồ lót của cô có vấn đề, không thể cởi ra được lúc đang mặc quần áo." Tần Mặc nói rất nghiêm túc, vẻ mặt giống như đang nghiên cứu một vấn đề học thuật vậy.

"..." Nhất thời cả người Tô Song Song toát mồ hôi lạnh, khóe miệng cô co rút, rất muốn rống to: Ai nói với anh lúc đang mặc quần áo thì có thể cởi nội y ra? Cho dù có kỹ năng này thì một người đàn ông lạnh lẽo vô vị như anh làm sao biết được chứ?!

Nói qua cũng phải nói lại, cô có thể nghiêm túc thảo luận vấn đề này cùng một người đàn ông mà ngay cả hôn môi người con gái khác cũng chưa từng không?

Nhưng Tô Song Song giật giật mũi, hít một hơi, ngửi được hương vị ngọt ngào của cháo trong không khí, vì thức ăn ngon, cô nhịn.

Cô thở sâu một cái để bình tĩnh lại, sau đó kéo ra nụ cười nịnh nọt, híp mắt lại nói: "Cái đó, ai lại đáng ghét như vậy nói cho Boss chưa cởi áo ngoài cũng có thế mở nội y ra? Chuyện xấu xa thế mà cũng nói với anh, làm vấy bẩn tâm hồn trong trắng của anh? Thật sự là tội ác tày trời!"

Vẻ mặt Tần Mặc vẫn bình thường, chẳng qua là ánh mắt lại lạnh như băng, vẻ nghi hoặc trong nháy mắt chuyển thành ghét bỏ.

Ngón tay thon dài của anh gõ lên đồ ăn có hương vị ngọt ngào trên bàn, môi mỏng hơi mở ra, rất bình thản phun ra ba chữ: "Tiếng người nói."

Tô Song Song sống chung với Tần Mặc đã lâu, cảm giác được sự uy hiếp mạnh mẽ của anh, lập tức làm ra bộ dạng nghiêm túc, nói đâu ra đấy: "Quả thật như thế, nhưng mà đối với sự thiếu kinh nghiệm thực chiến của Boss mà nói, không làm được việc này!"

Trong lòng Tô Song Song đã sớm rơi lệ đầy mặt, không nhịn được nhổ nước bọt: Mặc dù biết tâm hồn xử nam của Boss rất trong sáng, nhưng mới sáng sớm đã thảo luận vấn đề động trời này với cô là sao? Anh nghịch ngợm như vậy, là do ông nội dạy sao?

Tần Mặc nghe cô nói, chân mày nhíu lại, theo bản năng đi vài bước về phía Tô Song Song. Cô vừa thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, nhất thời bị hù dọa vội vòng tay che ngực, dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.

Cô dịch về phía sau từng bước, nói lắp ba lắp bắp: "Boss, nếu ngài muốn rèn luyện kinh nghiệm thực chiến thì tìm người khác đi, tôi không thể cung cấp cho ngài loại hình phục vụ này đâu!”

Bước chân Tần Mặc dừng một chút, sự ghét bỏ trong mắt lập tức càng thêm nồng đậm, anh đưa tay ra, làm bộ không thèm quan tâm tới dáng vẻ lúc này của Tô Song Song: "Cô không rửa mặt à?"