Bác sĩ thú y nghe thấy động vật trong bệnh viên vẫn kêu ồn ào không dứt, nhất thời cảm thấy nhức đầu, cô hít một hơi thật sâu, mới bảo đảm bản thân tiếp tục nhẫn nại.
Bác sĩ thú y nhìn hai người đang vui vẻ ôm nhau, đột nhiên cảm thấy có chút nhức mắt, nam thì đẹp trai, nhìn qua cũng biết có rất nhiều tiền, cô gái tuy ngốc nhưng rất khả ái, vừa nhìn đã biết là tiêu chuẩn người phụ nữ của tổng giám đốc trong tiểu thuyết ngôn tình, lại nghĩ đến cô suốt ngày đơn độc làm bạn với một lũ chó mèo, thật là ghen tỵ đến chảy nước mắt.
Bác sĩ thú y ho nhẹ một tiếng, mặc dù rất không muốn làm kỳ đà cản mũi làm gián đoạn hình ảnh đẹp trước mắt, nhưng có chút chuyện cô nhất định phải nói.
"Hai vị đồng chí, mèo vằn này cần ở lại đây quan sát một đêm, sáng mai có thể đến đón về, hiện tại thì hai người đã có thể về."
Bác sĩ thú y nói xong, nhìn chân của Tô Song Song: "Chân của cô ấy không nên đứng lâu, vẫn nên nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi!"
Thật ra thì ngụ ý của cô chính là, hai người diễn đủ rồi đấy. Muốn tình cảm thì về nhà mà mập mờ với nhau, sẽ có chiếc giường lớn trải sẵn ga cho hai người, tùy các người lăn lộn, tại sao cứ ở đây liếc mắt đưa tình đả kích một người độc thân như cô!
Tô Song Song lúc này mới ý thức được vừa hành động và lời nói vừa rồi của mình có chút quá đáng, cô vội vàng rời khỏi ngực Tần Mặc, cùng anh rõ ràng khoảng cách.
Đã lớn như vậy rồi, khuôn mặt Tô Song Song mắc cỡ đỏ ửng như quả táo, cô nhìn bác sĩ thú y cười khan một tiếng, không biết nên nói gì cho phải.
Khuôn mặt của cô ấy nhìn rất khả ái, rất dễ gần, cô liếc mắt nhìn Tô Song Song, lại nhìn Tứ gia, cuối cùng than thở một câu: “Cô gái, tôi biết cô và ngài mèo mun này tình cảm rất tốt, nhưng cô cũng đừng thương tâm như vậy, mới vừa rồi đúng là dọa chết tôi.”
Tô Song Song cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cười nói một tiếng cám ơn: "Cám ơn cô!Phiền toái cho cô rồi! Nếu như ngày mai có người tìm cô, tôi sẽ bồi thường tổn thất cho cô!"
Tô Song Song bây giờ tỉnh táo lại, tự nhiên nghe thấy khắp bệnh viện đều là tiếng mèo kêu chó hào, ngay cả cô còn thấy khó chịu, đừng nói người ở xung quanh đây, phỏng chừng sáng sớm ngày mai chắc tất cả sẽ đến tìm bác sĩ thú y này tính sổ.
Mặc dù bây giờ, ví tiền của Tô Song Song đang xẹp lép, nhưng coi như cô đi vay tiền, cũng không thể cho người ta thêm phiền toái.
Bác sĩ thú y nghe Tô Song Song nói như vậy, hài lòng liếc mắt nhìn cô, nhất thời cảm thấy cô rất tốt, suy nghĩ một chút lại dặn dò một câu: "Cô gái, tôi thấy cô rất tốt, mới không nhịn được phải khuyên một câu, cô là thật tâm thích mèo chó, coi chúng như bạn tốt là tốt, nhưng cũng đừng quá bi lụy! Tuổi thọ của bọn chúng tự nhiên thấp hơn so với hơn người, có một ngày phải qua đời, đừng quá thương tâm!"
Bác sĩ thú ý ở trong bệnh viện thú cưng đã thấy rất nhiều sinh ly tử biệt giữa chủ nhân và thú cưng, cho nên mới có thể bình tĩnh nói ra những lời này.
Mẹ của Tô Song Song là một thiên kim đại tiểu thư, chẳng qua là khi đó cùng ba Tô bỏ trốn, mẹ Tô đã cắt đứt liên lạc với cả nhà.
Bây giờ, người nhà của mẹ cô cũng không quan tâm, đã đoạn tuyệt quan hệ, mà ba mẹ của ba Tô cũng đã mất, cô không còn người thân nào nữa.
Từ khi cha mẹ Tô Song Song qua đời, chỉ còn lại Tô Song Song và Tứ gia sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù thỉnh thoảng có chị họ cô tới xem xét cô một chút.
Nhưng Tô gia không thừa nhận cô, chị họ cô cũng không dám quá trắng trợn đến tìm cô, lúc nào đặc biệt quá thì sẽ tới một lúc để giúp cô.
Cho nên Tô Song Song vẫn cảm thấy Tứ gia chính là người thân duy nhất của cô, Tô Song Song mặc dù không đồng ý lời bác sĩ thú y nói, nhưng cũng biết cô là vì tốt cho mình, cô cười gật đầu một cái, lại nói một tiếng cảm ơn.
Bản edit này được đăng độc quyền tại diendanlequydon.com. Nếu các bạn đang đọc truyện tại một trang khác thì đây chính là truyện coppy ăn cắp không xin phép. Xin hãy tẩy chay và vào nguồn chính đọc để ủng hộ editor cũng như cập nhật chương mới nhanh nhất. Like và share lên fb cũng là một cách để giúp editor.
"Được rồi, cũng đã trễ thế này, mau đi trở về tắm một cái, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, mèo mun khôi phục tương đối khá, chờ đến ngày mai thì đón nó về nhà, sẽ mạnh như rồng như cọp rồi!"
Thật ra thì mặt khác, cô cũng là sợ Tô Song Song khóc tiếp, thì đúng là kinh thiên động địa, chắc bệnh viện thú cưng này sẽ nổ tung mất.
Tô Song Song ngượng ngùng cười một tiếng, Tần Mặc trực tiếp lấy tiền từ trong ví ra, đem tất cả để lên trên bàn, là một xấp tiền.
Nhìn bác sĩ thú ý kia trợn trắng mắt lên, Tô Song Song cũng kinh ngạc không ít, dù cô rất cảm tạ bác sĩ thú ý này, nhưng cũng không cần dùng nhiều tiền như vậy chứ, phải đến mấy ngàn nhân dân tệ mất.
Cô đã phải ăn không uống hai tháng rồi, bây giờ cô lấy đâu ra tiền trả nữa, chẳng lẽ lại phải bán mình!
Tô Song Song đang muốn đưa tay thu tiền lại nhưng bác sĩ thú y đã nhanh hơn cô một bước, cười híp mắt rồi trực tiếp nhét tiền vào trong túi mình.
Tô Song Song trợn mắt, cảm giác như đó là tiền của mình vậy, liền quay đầu muốn chất vấn Tần Mặc tại sao phải hào phóng như vậy.
Chẳng lẽ anh cảm thấy cô là hoa tiền của anh sao?
Cô sẽ hào phóng như vậy sao?
Nhưng là Tần Mặc lại không để ý tới Tô Song Song, trực tiếp khom người, ôm cô vào lòng, nhìn bác sĩ thú y gật đầu một cái, coi như tạm biệt.
Anh dứt khoát ôm lấy Tô Song Song đang trợn mắt há mồm sải bước rời đi.
Bác sĩ thú y vẫn không quên hướng Tần Mặc và Tô Song Song phất tay một cái, sung sướng nói: "Hoan nghênh lần sau trở lại! Tôi nhất định giảm cho các ngài 88%!"
Cho đến lúc Tần Mặc ôm Tô Song Song đặt vào trong xe, Tô Song Song mới phản ứng được, cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, quan sát đèn đuốc sáng choang của bệnh viện cách đó không xa, trong lòng nhức nhối, nơi đâu cũng đều đau lòng!
Nhưng Tần Mặc đã vàotư thế lái xe, Tô Song Song chỉ quay đầu hung hãn nhìn Tần Mặc, nói lầm bầm: "Đây chính là tiền của tôi! Tiền của tôi!"
Tần Mặc thật sự là không nghĩ tới Tô Song Song, nhưng lại sợ cô đaulòng không chịu nổi, nói một câu: "Thanh toán được rồi!"