Lúc Tô Song Song đi vào, Tứ gia đã được đưa đi phẫu thuật, Tần Mặc đứng một bên nhìn thấy Tô Song Song đi tới, rất tự nhiên trực tiếp đón cô từ trong tay đại mỹ nữ.
Tô Song Song trong lòng nhớ Tứ gia, hốt hoảng dùng hai tay bấu lấy cánh tay của Tần Mặc, gấp gáp hỏi: "Làm sao đây? Tần Mặc... Nó rốt cuộc làm sao đây?" Không nghĩ tới cô luôn luôn kiên cường, vừa mở miệng lại mang theo nức nở.
Tần Mặc dừng một chút, vừa đỡ cô ngồi xuống, vừa nói: "Bác sĩ nói nó quá béo, có thể sẽ khó sinh, nhưng sẽ không có nguy hiểm tính mạng."
Thật ra thì vế sau của câu nói là do Tần Mặc thêm vào, anh muốn cô đỡ lo lắng, quả thật cô nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô khẩn trương xoa xoa đôi bàn tay, mới nhớ ra, giữa cô và Tần Mặc vẫn còn ở giận dỗi, chính mình vừa mới không cho anh mặt mũi, nhưng bây giờ lại gây phiền phức cho anh.
Tô Song Song dù có ngốc nghếch hơn nữa cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Cô hoảng hốt , theo bản năng muốn cắn môi, nhưng khi răng vừa chạm vào môi lại nhớ đến điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng đỏ, vội vàng dừng lại.
Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn Tần Mặc, ủ rũ phun ra hai chữ: "Cám ơn..."
Tần Mặc không có lên tiếng, trực tiếp cởi áo khoác của mình xuống, sau đó để ngay ngắn trên ghế rồi mới đỡ Tô Song Song ngồi lên.
Tô Song Song như cũ cúi đầu, nhưng cảm thấy rất ấm áp, nước mắt lại thi nhau tuôn rơi.
Cô suy nghĩ một chút, Tần Mặc cũng không tính toán hiềm khích lúc trước giúp cô, nếu cô còn gây sự với anh, chẳng phải là đã quá hẹp hòi sao.
Coi như Tần Mặc không nói cho cô anh đã có bạn gái nhưng cô cũng không có tư cách tức giận với anh, đành phải giữ gìn cách mạng hữu nghị giữa hai người.
Dù sao Tần Mặc cũng nhiều lần giúp cô, cô còn chưa kịp báo đáp.
Tô Song Song suy nghĩ một chút, nghĩ nên thỏa hiệp với anh, suy nghĩ của cô chính là: Cho dù cô và anh không thể hòa bình chung sống giống như trước đây, cô cũng sẽ không gây sự với anh nữa.
Cô buồn rầu nói: "Thật ra thì hôm nay Tô Tô có chuyện, sau đó Âu Dương Phó tổng nói muốn tôi giúp anh ta một chuyện, giả làm bạn gái của anh ta để gặp mặt bạn anh ta, để người kia không giới thiệu bạn gái cho anh ấy, vì thế nên tôi mới giúp anh ấy, hôm nay ở ngoài cửa phòng cũng là tôi quá tức giận, anh đừng để ý."
Tần Mặc nghe xong cúi đầu nhìn Tô Song Song, lại cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh đưa tay ra xoa xoa trán của mình.
Tô Song Song một mực cúi đầu, chờ Tần Mặc nổi giận hoặc là chanh chua nói cô, nhưng mãi anh vẫn không có mở miệng.
Tô Song Song không nhịn được ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Mặc mặt đầy bất đắc dĩ, cô suy nghĩ một chút lại nói: "Cái đó... Ai bảo anh không biết tốt xấu liền nổi giận, tôi... Tôi cũng nóng nẩy!"
"Lại nói..." Tô Song Song vừa nghĩ tới chuyện anh có bạn gái lại thở hổn hển, cúi đầu xuống nói: "Chính anh có bạn gái cũng không nói cho tôi biết, tôi và bạn tôi đi ăn cơm, anh lại làm ra vẻ như tôi đang phản bội hòa bình hữu nghị giữa chúng ta."
"Hòa bình hữu nghị?" Tần Mặc thật là bị ý nghĩ trong đầu Tô Song Song đánh bại, anh vô cùng nhức đầu xoay người ngồi xuống bên cạnh cô.
Truyện được đăng độc quyền trên http://diendanlequydon.com/. Nếu bạn đang đọc truyện tại một trang khác thì đây là bản coppy ăn cắp không xin phép. Xin hãy tẩy chay và vào đọc tại trang chính để ủng hộ editor.
Tần Mặc không biết phải nói gì với cô, anh chỉ sợ mình quá gấp gáp sẽ dọa cô sợ, cho nên mới không nói cho cô biết những suy nghĩ trong lòng mình.
Hơn nữa chính anh cũng mông lung không hiểu rõ trái tim mình muốn gì, bởi vì anh chưa bao giờ yêu ai, không biết cảm giác của anh có thật sự là yêu không, cho nên anh dự định cứ để mọi chuyện tiến triển theo tự nhiên.
Anh chậm rãi đưa tay ra vuốt một ít tóc trước trán, nhắm mắt lại rồi nói: "Không phải bạn gái của tôi."