Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 55-1: Hoàn toàn quyết liệt (1)




"Đã lâu không pha rượu rồi, nếm thử xem thế nào?" Âu Dương Minh đưa ngón tay ra chỉ ly rượu trước mặy Tô Song Song, mong đợi nhìn cô.

Tô Song Song suy nghĩ một chút, cúi người xuống, đặt tầm mắt ngang hàng với ly rượu, chăm chú nhìn, sau đó cầm lên cẩn thận nhấp một ngụm.

Ê ẩm nhàn nhạt, cũng không nặng lắm, cô không nhịn được lại nhấp thêm một ngụm, thỏa mãn nở nụ cười, cô ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, hỏi: "Này tên gì nhỉ? Mùi vị thật thơm!"

Âu Dương Minh nhẹ nhàng cười, một tay cầm trong ly rượu vang lắc lắc, nhấp một ngụm, sau đó mang theo nụ cười ôn nhu nhìn Tô Song Song.

"Tôi còn chưa đặt tên." Anh suy tư một chút, nói với Tô Song Song: "Cô là người đầu tiên thưởng thức nó, không bằng cô hãy đặt cho nó một cái tên?"

Tô Song Song nghe xong, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đây là bản gốc rượu của Âu Dương Minh, cô không thể tin được, mà giây tiếp theo lại cảm giác anh như đang làm khó cô rồi.

Tô Song Song có thể là nổi danh nổi tiếng cặn bã! Ngày ngày bị Tô Mộ đọc đi đọc lại, nói người đặt tên cho cô trình độ quá thấp, vậy thì làm sao cô dám đặt tên cho thứ khác.

Tô Song Song quẫn bách, quơ quơ ly rượu trong tay, từng màu chất lỏng vi diệu pha trộn vào nhau, sau đó lại thần kỳ bắt đầu chia tầng, khôi phục lại hình dáng như cũ.

Cô mím môi, như nghĩ tới điều gì, hết sức trịnh trọng gật đầu một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh thử dò xét hỏi một câu: "Hay gọi là lưu ly bảy màu?"

Tô Song Song nói xong cũng cảm thấy tên này khá đơn giản, nhưng cô chẳng nghĩ ra được cái gì khác.

Lúc đặt tên cho nhân vật trong manga, cô đều dùng những tên hết sức dễ nghe.

Nhưng là vào lúc này, điện thoại di động của cô đã ở đâu rồi, căn bản không thể lên xem mà học hỏi, chỉ có thể tự mình nghĩ ra.

Âu Dương Minh rũ mắt nhìn Tô Song Song, bàn tay nhỏ bé trắng noãn cầm ly rượu, khe khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra ấm áp cùng cưng chiều: "Danh tự này không tệ, không hổ là tác giả truyện tranh!"

Tô Song Song vẫn là lần đầu được tán dương không tệ, cô còn quên mất tỏ ra khiêm tốn, vội vàng cười híp mắt lắc đầu, lại cẩn thận cúi đầu nhấp một ngụm.

"Nếu như cô thích lưu ly bảy màu, sau này tôi sẽ pha cho cô." Giọng nói của Âu Dương Minh kèm theo tiếng của sóng biển chậm rãi bay vào lỗ tai của Tô Song Song, trầm thấp để lại cho người ta một loại ma lực vô cùng cuốn hút: "Chỉ vì một mình cô mà pha chế."

"Khục khục khục..." Cuối cùng những lời này cũng khiến Tô Song Song bị dọa sợ, một hớp rượu bị sặc, cô ho kịch liệt đứng lên, tâm lại bắt đầu nhảy loạn.

Cô cúi thấp đầu, che giấu hốt hoảng trong mắt, tâm tư lại nhanh chóng chuyển động, nghĩ thầm anh muốn làm gì đây, chẳng nhẽ người có tiền đều thích chơi trò mập mờ.

Âu Dương Minh đưa vỗ nhè nhẹ sau lưng Tô Song Song, cô sợ hãi, lập tức thẳng lưng, một tay che miệng, không cầm được ho khan.

Tô Song Song ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, muốn xem anh rốt cuộc muốn làm gì, nhưng khi chống lại ánh mắt đầy cưng chiều của Âu Dương Minh, Tô Song Song cảm giác mất hết hồn vía, cô dự định giả vờ ngây ngốc.

Tô Song Song chậm chậm, nhận lấy cốc nước lọc mà Âu Dương Minh đưa, chợt uống một hớp lớn, ngượng ngùng cười một tiếng: "Cái đó... Anh vừa mới nói cái gì? Tôi không có nghe rõ."

Tô Song Song vừa thấy Âu Dương Minh muốn mở miệng, căn bản cũng không cho anh cơ hội, nói tiếp: "Ha ha, nếu không chúng ta bây giờ đi về đi, cũng đã trễ thế này!"

Nói xong, Tô Song Song bưng ly rượu trước mặt, trực tiếp uống hết toàn bộ, hào sảng mím môi một cái, cười ha ha: "Uống xong, ta đi thôi!"

Âu Dương Minh nhìn cái ly trống rỗng trước mặt, bất đắc dĩ thở dài, anh đứng dậy, vừa đi vừa hỏi Tô Song Song: "Song Song, cô cảm thấy tôi thế nào?"

"Anh? Âu Dương Phó tổng ngài rất tốt!" Tô Song Song không biết tại sao, đột nhiên cảm giác không khí ngày càng kỳ quái, cô thay đổi cách xưng hô đối với Âu Dương Minh, muốn kéo mở khoảng cách giữa hai người.

Âu Dương Minh cười càng bất đắc dĩ rồi, anh đưa tay ra vuốt má Tô Song Song, đến gần bên cô, lại đột nhiên ở bên tai cô nói nhỏ: "Song Song, vừa rồi tôi rất nghiêm túc, tôi mong muốn cả đời mình về sau chỉ vì một mình em mà pha chế lưu ly bảy màu." ( em yêu anh! yêu em đi, anh yêu con đại ngốc này làm gì)