Tô Song Song vừa nghe cô chủ nói như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, nhờ vào sự trợ giúp của cô chủ, thay xong quần áo. Sau đó, cô chủ cửa hàng còn ép buộc muốn giúp cô đeo thêm vài thứ trang sức trang nhã, chỉnh lại đầu tóc của cô một chút.
Đợi đến lúc Tô Song Song được cô ta dẫn đi ra, Âu Dương Minh đã sớm thay xong trang phục đang ngồi trên ghế chờ Tô Song Song, thấy cô đi ra liền ngẩng đầu mà nhìn cô.
Dường như ngay tức khắc trước mắt anh như sáng rực cả lên, nụ cười nơi khóe miệng của anh càng sâu hơn mấy phần, cô gái kia vừa nhìn thấy bộ dạng của Âu Dương Minh như vậy, nụ cười lại càng thêm ám muội, liền trêu chọc anh ta.
"Vóc dáng cô bé này thật sự là quá chuẩn, cậu Âu Dương thật tinh mắt, lại còn ngồi ngẩn người ở đó làm gì, còn không mau chóng tới đây mà nhận lấy người đẹp của mình đi chứ!" Tính tình cô chủ cửa hàng rất rộng rãi, cởi mở, nghiễm nhiên đã ghép hai người bọn họ lại thành một cặp rồi.(Linh: nhầm người rồi chế quơi.)
Tô Song Song vội vàng lắc đầu, vốn muốn giải thích vài lời, nhưng mà cô suy nghĩ một chút, dù sao cũng cô cũng không quen biết cô gái này, nói nhiều cũng thừa, cho dù cô có giải thích đi chăng nữa không chừng cũng sẽ bị cô ấy cho rằng là do mình xấu hổ, cô thở dài, quay đầu nhìn Âu Dương Minh cười bất đắc dĩ.
Âu Dương Minh sải chân nhanh chóng bước đến bên cạnh Tô Song Song, đưa tay đỡ cô, cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ bé vừa trang điểm nhẹ của Tô Song Song.
Anh vốn vẫn cho rằng khuôn mặt này của Tô Song Song nhiều lắm chỉ có thể coi là xinh đẹp đáng yêu, không nghĩ tới chỉ cần trang điểm nhẹ lên một chút, trong nháy mắt khí chất cả người Tô Song Song lại thay đổi hoàn toàn.
Vốn dĩ cô giống như em gái hàng xóm trong sáng dễ thương, vậy mà trong nháy mắt lại biến thành một tiểu vưu vật quyến rũ động lòng người.
Anh đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song bởi vì xấu hổ mà hơi đỏ bừng lên, khiến cho người vẫn luôn lấy năng lực tự chủ làm kiêu ngạo như anh, suýt chút nữa đã không nhịn được muốn đưa tay ra xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu của cô rồi.
Âu Dương Minh dịu dàng cười nhẹ, bàn tay đang vòng lấy vòng eo tinh tế của Tô Song Song không tự chủ mà siết chặt hơn một chút, cảm nhận được vòng eo mang độ cong gần như hoàn mỹ trong tay, cưỡng chế toàn bộ rung động trong lòng, anh liếc nhìn cô gái kia, nói tiếng cám ơn: "Cảm ơn cô nhiều."
Sau đó anh lại tiếp tục cúi đầu nhìn Tô Song Song đang tựa vào trong ngực của mình, sự vui vẻ trong đôi mắt bớt đi một phần máy móc, lại nhiều thêm một phần phát ra từ nội tâm mềm mại, thưa: "Đi thôi Song Song, cũng sắp tới giờ rồi." (Linh: ầu, gọi là // luôn kìa, tình cảm chưa. Lão kia mà được nghe chô cha chua chết.)
Nhìn dáng vẻ chăm sóc tỉ mỉ, thần sắc dịu dàng khiêm tốn, ánh mắt cô chủ kia nhìn vào tức khắc trong lòng mạo muội, vươn tay vỗ vỗ vai Tô Song Song.
Cô nàng hâm mộ mà trêu chọc, nói: "Cô bé, không ngờ cô lại may mắn thế, tôi quen biết Âu Dương nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy cậu ta nhìn cô gái nào mà cười chân thành như thế đâu nha, cô là người đầu tiên đó!"
Tô Song Song nghe thấy, càng cảm thấy càng lúc càng lúng túng rồi, chẳng qua cô biết, đây là do cô ấy hiểu lầm mối quan hệ của hai người bọn cô, thầm nghĩ cô ấy nói như vậy cũng là vì muốn nói tốt giúp Âu Dương Minh, thế nên cô cũng không để trong lòng.
Cô lúng túng cười ha ha một tiếng, trực tiếp đổi chủ đề: "Hôm nay thực sự rất cảm ơn cô! Chúc cửa hàng của cô làm ăn phát đạt!"
Cô chủ vừa nghe, liền cười "Hì hì!" một tiếng, đưa tay đẩy Âu Dương Minh ra, nói: "Được rồi, mau dẫn tiểu mỹ nữ của cậu đi nhanh đi! Ở đây thêm một hồi nữa, chắc hẳn khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô ấy sẽ đỏ lên chẳng khác gì quả táo nữa đâu.”
Âu Dương Minh cười cười gật đầu, lại siết chặt bàn tay đang ôm thắt lưng Tô Song Song một chút, để cho cô nửa như tựa vào trong ngực của mình.
Tô Song Song vốn dĩ không có thói quen mặc váy, cô vẫn còn đang lo lắng cái váy này có bị ngắn hay không, bởi vậy từ đầu đến cuối vẫn không chú ý chút nào, giờ phút này tư thế Âu Dương Minh ôm lấy cô có bao nhiêu là mập mờ, ái muội.
Đến khi xe dừng lại, Tô Song Song ngẩng đầu nhìn nhà hàng Kim Bích Huy Hoàng trước mặt, nháy mắt cô liền hiểu được vì sao Âu Dương Minh muốn đưa cô đi thay một thân váy áo giá trị như thế.
Cô mấp máy miệng, chợt nhớ lại ký ức không thể xem là vui vẻ của mình ở chỗ này lần trước, bản thân phải đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ, không hiểu sao lại cảm giác được hai chân của mình đau đau.
Cô vội vàng lắc lắc đầu, xua đi gương mặt tiểu cầm thú còn đang quanh quẩn ở trong đầu mình mãi thật lâu cũng không chịu tiêu tán.