Hai người lại lâm vào trầm mặc, ai cũng không nói gì, mãi cho đến giữa trưa, họ mới động đậy một chút, bởi vì Tần Mặc muốn vươn vai đón lấy chút ánh sáng mặt trời, mà cũng nghĩ Tô Song Song đi lại bất tiện, nên quyết định ăn luôn bữa tối ở trong phòng làm việc.
Tô Song Song vốn đã nghĩ là Tần Mặc sẽ cùng ăn trưa với cô, nhưng đến khi thực sự nhìn thấy anh đặt thức ăn trước mặt cô, bốn món ăn và một món canh, Tô Song Song không nhìn được híp mắt thành hình vầng trăng lưỡi liềm, mạnh mẽ bày tỏ thái độ bất mãn.
Ha! Cho dù là đang ở trong phòng làm việc của Tần thị, anh cũng có thể chuẩn bị được hai hộp cơm một cách nhanh chóng!
Vì cái gì muốn ăn cùng cô, hơn nữa còn đem tất cả thức ăn đặt hết lên bàn của cô, rõ ràng bàn của Tần Mặc rộng hơn mà.
Tô Song Song oán giận cắn đũa nhìn đồ ăn bày trước mặt, rất muốn có khí chất của riêng mình, dù có chết cũng không muốn ăn.
Nhưng lúc cô cắn đũa, Tần Mặc liền ung dung ngồi xuống đối diện với cô, nhàn nhã bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Tô Song Song nhìn miếng thịt đã lâu không được ăn lăn lộn trong hàm răng trắng như tuyết của anh, vô thức nuốt nước miếng một cái.
Tần Mặc lại an tĩnh ăn cơm, đột nhiên lấy đũa gắp một miếng thịt vàng ruộm béo ngậy đặt vào bát của cô, mùi thịt kia như càng ám ảnh Tô Song Song.
Tô Song Song vẫn cắn đũa, nhìn miếng thịt đấy hấp dẫn kia, một màu váng bóng loáng, rất không có liêm sĩ giơ vũ khí đầu hàng.
Cô tự an ủi mình, nếu cô không ăn thì chẳng phải đã quá dễ dàng cho anh sao, cô nên ăn nhiều một chút, ăn hết những đồ ăn ngon, để cho anh hối hận vì đã đem thức ăn đặt trên bàn làm việc của cô.
Chỉ là Tô Song Song vừa mới ăn xong miếng thịt, còn chưa kịp đưa đũa gắp tiếp, Tần Mặc liền đặt một cây cải dầu xanh biếc vào bát cô.
Tô Song Song có chút do dự, bởi vì cô theo chủ nghĩa ăn thịt, cô không thích ăn rau, nhưng dù sao cũng ở trong bát rồi, nếu không ăn thì thật lãng phí, liền cúi đầu kiên cường nhét vào trong miệng.
Bẹp bẹp, mắt Tô Song Song ngay lập tức sáng lên, cải dầu này thật ngon! Trong khi cô vẫn đang chậm chạp nhai, tận hưởng hương vị của nó, nhưng vẫn tương đối chung tình nhìn chằm chằm khối thịt trước mắt kia.
Tô Song Song nuốt xuống, đang muốn đưa đũa gắp lấy miếng thịt, thì Tần Mặc lại đặt vào bát cô một miếng cà rốt.
Tô Song Song cúi đầu nhìn, cô ghét nhất là cà rốt, liền hít vào một hơi, nhịn, phải nhìn, cô lại nhanh chóng bỏ cà rốt vào miệng.
Cô đưa đũa ra kẹp thịt ba chỉ, nhưng Tần Mặc vẫn như cũ không cho cô bất cứ cơ hội nào, trực tiếp bỏ rau chân vịt vào bát cô.
Tô Song Song lại nhìn bát cơm của mình chỉ có một màu xanh biếc, điều này khiến cô bùng nổ!
Cô buông đũa xuống, cũng không kịp nuốt miếng cà rốt, không hiểu nói nhỏ: “Anh muốn làm gì? Còn chưa hết lượt lại lấy thêm, có mất được đâu?” Tạm dịch là xin hãy để cho cô ăn cơm.
Tần Mặc tự nhiên rất hiểu rõ Tô Song Song muốn nói gì, nhưng anh lại cố ý không nhìn thẳng cô, vẫn lạnh nhạt như cũ ăn cơm, sau đó gắp cho Tô Song Song một miếng thịt.
Tô Song Song nhìn miếng thịt, sửng sốt một chút, vội vàng nuốt cà rốt, sau đó ăn miếng thịt.
Trong đầu cô thì đang lầm bầm: Dù sao đây cũng là tiền của anh, không liên quan đến tôi!
Thực ra cô vẫn bày ra một chút bất mãn nho nhỏ, vừa nhai vừa nói nhỏ: “Chân tôi bị thương, không phải tay bị thương, tôi có thể tự mình gắp.”
Tần Mặc nghe được câu này, rốt cuộc ngẩng đầu lên bố thí cho Tô Song Song một cái liếc mắt, sau đó ung dung nuốt miếng cơm xuống, mới mở miệng nói: “Tôi gắp lên thì mới thấy vẻ ngoài không đẹp, không thích nó, nên gắp cho cô.”
Vẻ ngoài không đẹp… Mới đưa cho cô…Vẻ ngoài không đẹp…