Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 41: Thủ đoạn lỗi thời




Thật ra thì Tần Mặc gọi Tô Song Song tới thảo luận về kết cục của 《 Thục Tiên truyện 》 , nhưng thực tế thì cũng chẳng có gì để thảo luận, chẳng qua Tần Mặc muốn trực tiếp đưa kết cục mình đã sớm viết xong cho cô xem một chút, tránh cho cô khỏi vì nghiện quá mà chết khô

Nhưng cho dù như vậy, Tô Song Song miệng vẫn cười không khép lại được, mặt mũi hưng phấn, đem bản thảo lời ít ý nhiều, mười mấy dòng chữ rồng bay phượng múa mà đọc hết một lần rồi lại thêm một lần nữa, vẻ mặt khó tin cùng với hưng phấn khó nhịn. 

Cô dừng bước, hai tay chống lên trên bàn làm việc to lớn của Tần Mặc, thân thể nghiêng về phía trước mong chờ nhìn Tần Mặc, hỏi :

“Thật sự để cho Tần đại thần và Song Song ở cùng một chỗ? Nàng chính là đệ nhất tiên nữ đẹp tựa thiên tiên trên thiên giới? Như vậy cũng được sao?

Đả tương du: lấy xì dầu. Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu ngta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác. Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.

Tô Song Song đến bây giờ còn có chút khó tin, nhân vật này là lấy cô làm hình tượng, là một tay mơ trên tiên giới, cư nhiên cuối cùng có thể độc chiếm nam nhân vật chính Tần Ngạo trong《 Thục Tiên Truyện 》 ? Thật sự là quá vui!

Xung quanh nhân vật chính là muôn đóa hoa rực rỡ (nhiều gái theo ấy ᵔ.ᵔ ), chẳng lẽ thật bị một tay mơ nửa đường nhảy ra này thu phục như vậy? Trong lòng cô gào lên một tiếng : Cô không phải là nằm mơ chứ!

Tô Song Song thật ra đã sớm không che dấu được nụ cười trên mặt rồi. Cũng phải thôi, đổi lại là người khác đột nhiên biến thành nữ nhân vật chính trong tác phẩm mình yêu thích đến tận xương tủy từ lâu, khẳng định cũng khó có thể khống chế mà mừng như điên trong lòng, cô không có nhảy loạn xạ lên thì cũng đã coi như là rất tiền đồ rồi.

Cô nheo mắt, nhìn Tần Mặc cố làm vẻ dè dặt hỏi : “ Như vậy có phải không tốt lắm hay không ? Có thể quá tùy ý hay không? ”

Thế nhưng nụ cười tha thiết trên mặt đã sớm bán đứng cô, bộ dáng kia chính là đang nói : Hãy để cho tay mơ này thành nhân vật chính! Đây chính là xu thế hiện giờ! Thật tốt quá!

Tần Mặc ngẩng đầu nhìn Tô Song Song một cái, trong mắt ngược lại không có tâm tình gì đặc biệt, chẳng qua là khóe miệng kẽ nhếch lên một chút, rõ ràng tâm tình rất tốt, hắn khó được lúc cùng Tô Song Song tán gẫu thêm vài câu :

“ Cô cảm thấy Tần Ngạo và Song Song ở chung một chỗ rất tốt ? ”

Tô Song Song lại trở nên căng thẳng, vừa rồi tuy đột nhiên nói để cho một tay mơ trở thành nhân vật chính có vẻ không tốt lắm, thế nhưng lại rất sợ Tần Mặc đem lời của cô xem là thật, sẽ để cho nhân vật tay mơ Song Song này biến mất .

Cô theo bản năng cắn môi của mình, Tần Mặc lại đột nhiên đưa tay ra, trực tiếp hơi dùng sức nắm lấy cằm của cô.

Đôi môi vốn là bị cắn liền tách ra khỏi hàm răng, đôi môi đầy đặn bị cắn sưng đỏ một mảnh, phía trên còn vương lại một chút nước miếng trong suốt.

Tần Mặc đột nhiên vươn tay ra, Tô Song Song ứng phó không kịp, theo bản năng cúi người về phía trước theo hướng tay của hắn, thế nên mặt của hai người vào giờ khắc này hết sức gần nhau.

Gần đến mức Tần Mặc có thể nhìn thấy lông mi dày nhỏ của cô khẽ run rẩy, mỗi cái cái tựa hồ cũng nhẹ nhàng phất qua trái tim hắn, rồi cả cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn hấp dẫn khẽ nhếch lên kia… cổ họng Tần Mặc theo bản năng liền trở nên căng thẳng.

Hắn vội vàng buông bàn tay nắm cằm của Tô Song Song ra, cúi đầu nhìn văn kiện chưa phê duyệt xong.

Đây không phải là lần đầu tiên Tần Mặc bóp cằm của cô, cho nên Tô Song Song cũng không quá kinh ngạc, chẳng qua là cảm thấy có chút mất mặt, lớn như vậy còn bị hắn xem như con nít mà dạy không được cắn môi.

Chẳng qua ẩn giấu đằng sau loại tâm tình mất mặt này còn có một loại cảm giác không rõ, khiến trái tim của cô đập liên hồi tựa hồ như muốn tạo phản nhảy ra ngoài vậy.

Cô bĩu môi, cố làm ra vẻ trấn định như chuyện mới vừa rồi không có phát sinh qua, bất quá hai gò má lại như bị thiêu đốt hết sức không bình thường. Cô ho khan một tiếng, vội vàng xoay người, đổi chủ đề nói : “ Tôi đi pha cho anh một ly cà phê, hai ngày nay tôi vừa học được đấy. ”

Nói xong, Tô Song Song hốt hoảng đi ra ngoài, mới vừa ra tới bên ngoài phòng làm việc của Tần Mặc, cô nặng nề tựa vào trên cánh cửa dầy cộm theo phong cách cổ xưa, thở phào nhẹ nhỏm, đưa tay sờ sờ cái mặt nóng hổi của mình.

Tô Song Song không rõ nhíu mày, lại duỗi tay sờ sờ trán của mình, cũng không có phát sốt! Vậy cô đây là thế nào ?

Bất quá cô cũng chỉ là hoang mang một khắc, liền đem chuyện này ném ra sau lưng, trực tiếp xuống phòng giải khát ở tầng phía dưới.

Tô Song Song vừa rời khỏi, Tần Mặc liền ngẩng đầu lên, ngón tay cầm bút máy hơi lạnh, hắn vô thanh vô tức (không tiếng động) thở dài, đối với loại chậm phản ứng như Tô Song Song, hắn vô cùng cảm thấy bất đắc dĩ.

Phòng giải khát ở khúc quanh, Tô Song Song còn chưa đi vào, đã nhìn thấy hai nữ nhân viên bên ngoài phòng giải khát đang cười đùa, cô mỉm cười chào hỏi .

Hai người nữ nhân viên này vừa nhìn thấy Tô Song Song, đầu tiên là kinh ngạc một chút, ngay sau đó trong mắt liền lộ ra khinh bỉ, trực tiếp ngửa đầu, lắc mông rời đi, từ đầu đến cuối đều không thèm để ý tới Tô Song Song.

Thái độ này khiến Tô Song Song trong lòng không khỏi cảm thán, trình độ kiêu ngạo của bọn họ xem ra hơn Tần Mặc một cấp bậc nha, cái eo nhỏ lắc qua lắc lại, rồi còn cả đôi mắt trợn trừng kia… Hai vị này mới chính là nhân tài kiệt xuất trong kiêu ngạo, tinh anh trong tinh anh!

Tô Song Song khịt khịt mũi, làm ra một mặt quỷ, cũng không để ý chuyện lúc nãy, cô biết rõ, cô coi như có thể ở Tần thị làm việc, thì cũng chỉ giống như Tô Mộ, chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi.

Cho nên nhóm bạch cốt tinh này mới bày ra thái độ khinh bỉ đối với cô, nhưng cô cũng không để ý, dù sao cô ở chỗ này chẳng qua là làm trợ lý phụ giúp, chờ 《 thục tiên truyện 》 hoàn thành, cô liền say goodbye với nơi này, cần gì phải tức giận hao tổn tinh lực chứ.

Tô Song Song vừa đi vào, hai nữ công chức vốn đang tán gẫu ở phòng giải khát liền đi ra ngoài, cô không sao cả nhún nhún vai, tầm mắt lập tức liền bị máy pha cà phê hiện đại trong phòng hấp dẫn .

Cô tắc lưỡi hai tiếng, cô bắt đầu quen với việc pha cà phê này là kể từ lúc Tần Mặc qua nhà cô dùng cơm, thậm chí nhà cô bây giờ còn có một máy pha cà phê tân tiến do Tần Mặc đặt mua nữa cơ.

Chỉ tiếc cô rất gà mờ trong khoản pha cà phê, bất quá khiến cô bất ngờ chính là, Tần Mặc dù mỗi lần đều bắt bẻ nhưng luôn uống hết tách cà phê đen thùi lùi kia.

Trong lúc Tô Song Song suy nghĩ thì cô cũng đã pha xong một ly cà phê thơm nồng, trong lòng cô vui mừng, suy nghĩ đây coi như là cô đáp tạ Tần Mặc chiếu cố đi.

Tuy nhiên thời điểm cô mở cửa phòng giải khát liền sửng sốt, cửa cư nhiên bị khóa trái, cô dùng lực kéo kéo, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu .

Tô Song Song lần nữa mở mắt, liếc mắt nhìn cái cửa cao hơn đầu cô, trong mắt thoáng qua một tia khinh thường, cô thật vạn vạn không nghĩ tới, mấy kẻ bạch cốt tinh này cư nhiên lại làm ra chuyện …… ngây thơ như vậy.

Tô Song Song đứng tại chỗ gõ cửa, không ôm hy vọng rống lên một tiếng “ Có ai không? Tôi bị nhốt ở bên trong ! ”

Quả thật bên ngoài căn bản không có người đáp lại, bất quá Tô Song Song ngược lại nghe được thanh âm bước chân nhỏ nhẹ, hình như còn có…còn có thanh âm kéo ghế? Thật sự là quá kỳ quái!

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đè xuống lửa giận trong lòng. Cô cúi đầu liếc mắt nhìn ly cà phê trên tay, lại quay đầu quét mắt một vòng, nhìn thấy cái ghế bên cạnh ánh mắt liền sáng lên.

Cửa của phòng giải khát cũng không phải bị đóng kín hoàn toàn, nó chẳng qua là hơi cao hơn đỉnh đầu Tô Song Song một chút, phía trên còn có một khoảng không gian khá rộng.

Tô Song Song nghĩ thầm người hãm hại cô bây giờ hẳn là đang ở bên ngoài xem náo nhiệt đây, cô lặng lẽ dời ghế đến cạnh cửa, trực tiếp đạp trèo lên trên.

Đầu của cô vừa mới ló ra, đã nhìn thấy cổ của một người, còn chưa kịp phản ứng vì sao cao như vậy còn có người, liền có một chậu nước trực tiếp tưới từ trên đỉnh đầu cô xuống dưới, khiếnTô Song Song lạnh tới thấu tim.

Phản ứng đầu tiên cùa Tô Song Song chính là : “ Sax! ” người nào nhàm chán ngây thơ như vậy, còn chơi trò đùa của học sinh cấp hai, ngay sau đó dưới chân không vững, giày cao gót cái cao cái thấp, cô liền trực tiếp từ trên ghế té xuống .

Khi Tô Song Song ngã xuống mặt đất lạnh như băng, cảm nhận được dưới mắt cá chân truyền tới một trận đau đớn mãnh liệt, cô còn không quên ở trong lòng nhổ nước bọt: Em gái ngươi! Cái trò mánh khóe của học sinh cấp hai sao lại được vận dụng tốt như vậy chứ!

Một cú ngã này đem Tô Song Song ngã tới thất huân bát tố*, cô mơ hồ nghe bên ngoài truyền tới thanh âm kéo ghế, cô lắc cái đầu đang choáng váng của mình, muốn chống dậy thân thể, thế nhưng toàn thân cả người đều phát đau.

(*): Bảy phần choáng, tám phần say

Tô Song Song liền động cũng không dám, sợ là mình chỗ nào té bị gãy xương hay trật khớp rồi, cô chậm rãi từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, không biết quỷ thần xui khiến làm sao lại gọi cho Tần Mặc.

“ Ừ? ”

Đầu kia Tần Mặc lạnh lùng hừ ra một chữ, Tô Song Song vừa nghe liền có chút hối hận, cô thế nào không gọi cho Tô Mộ, ngược lại lại đi gọi cho tiểu Cầm Thú chứ.

Bất quá Tô Song Song không có công phu đi nghiên cứu tại sao mình lại nghĩ tới Tần Mặc trước tiên, cũng lười làm kiêu, bởi vì đau đớn trên người cô so mới vừa rồi còn kịch liệt hơn, cô hừ tức một tiếng :

“ Tần Mặc, tôi té bị thương rồi, anh mau tới cứu tôi! ”

“ Tút tút ……”

Tô Song Song còn muốn tố cáo, khiển trách công nhân viên dưới trướng của Tần Mặc hèn hạ, nào ngờ bên kia đã cúp điện thoại.

Tô Song Song nghe âm thanh máy bận trong điện thoại, trong lòng trong thoáng chốc liền cảm thấy vô cùng mất mác, cô bĩu môi, không biết tại sao, làm thế nào lại đột nhiên cảm thấy ủy khuất nghịch lưu thành sông đây?

Cái loại cảm giác bị ủy khuất bao phủ trong nháy mắt khiến cô lạnh rùng mình một cái, cô đưa bàn tay ướt nhẹp lau một chút, trên mặt côtất cả đều là nước.

Cô lúc này mới phát hiện, thì ra cô không phải là bởi vì quá ủy khuất mới lạnh, mà là bởi vì toàn thân cao thấp đều bị ướt, mới cóng tới phát run.

Tô Song Song thở dài, cô cũng không có đau thương bao lâu, có thể trong lòng cô vốn đã cảm thấy không thể trông cậy vào tiểu Cầm Thú không nói nghĩa khí, hơn nữa cô trong tiềm thức không muốn để cho Tần Mặc nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của mình.

Cô lại cầm điện thoại di động lên, tính toán gọi cho Tô Mộ nhờ giúp đỡ, nào biết còn chưa nâng tay lên, trên cửa liền truyền ra thanh âm.

Ngay sau đó cửa phòng bị khóa trái mở ra, Tô Song Song trong lòng chợt khựng lại, cô quay đầu nhìn về phía cửa, sau một khắc, tâm lại bắt đầu kịch liệt cuồng loạn.

Chẳng qua là khoảnh khắc khi cánh cửa vừa mở ra kia, người Tô Song Song nhìn thấy không phải là Tần Mặc, mà là Âu Dương Minh .

Không biết tại sao, Tô Song Song nhất thời cảm thấy vô cùng mất mác đến mức căn bản không khống chế được biểu lộ trên mặt của mình. Cô nằm trên đất, nhìn thấy Âu Dương Minh cúi đầu nhìn cô, thần sắc trong thoáng chốc liền trở thành vô cùng lúng túng.

Tô Song Song biết, cô nhất định là biểu hiện quá rõ ràng dáng vẻ mất mác, cô ở trong lòng thầm khinh bỉ mình một cái, ngay sau đó liền bối rối kéo ra một nụ cười, muốn hóa giải một chút bầu không khí lúng túng này giữa hai người.

“Âu Dương Phó tổng, tôi là bị ngã, dường như chân có chỗ nào đó bị thương rồi. ”

Cô mới vừa nói xong, muốn thử nhúc nhích , thế nhưng một trận đau đớn liền truyền tới khiến cô nhíu mày, theo bản năng hít sâu một hơi .

Âu Dương Minh lập tức ngồi xổm xuống, đưa bàn tay thon dài cẩn thận sờ hai cái ở khớp xương trên chân Tô Song Song, thấy không có dấu hiệu bị gãy xương liền thở phào nhẹ nhõm.

“ Tôi đưa cô đi bệnh viện. ” 

Âu Dương Minh vừa dứt lời, hắn liền vươn cánh tay đem tô Tô Song Song từ dưới đất ôm ngang lên, không để ý chút nào tới việc cả người Tô Song Song ướt đẫm làm bộ đồ của hắn cũng ướt nhẹp theo.

Chẳng qua là hắn mới ôm cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng giải khát, đã nhìn thấy Tần Mặc thở dốc đứng ở cửa nhìn bọn họ bằng một đôi hoa đào lạnh như băng thấu xương.