Tần Dật Hiên không thể chịu nổi cô như vậy, sợ cô không thể thoát khỏi bóng ma cái chết của ba mẹ cô, cho nên chỉ cần cô lộ ra ánh mắt như vậy, anh liền phá lệ chiều theo cô.
“Được được được! Vậy thì không cần đi nữa, vừa hay nếu ở nhà mọi chuyện sẽ tiện honư.” Khi Tần Dật Hiên nói chuyện bọn họ đã tới bên ngoài phòng thiết kế, anh ngừng xe lại đưa Tô Noãn lên tầng.
Ánh mắt không cẩn thận liếc nhìn qua sạp báo, trang bìa lại có thể là Tô Song Song, hơi sững sờ, anh định đến lấy nhưng lại nhịn xuống.
Tô Noãn thấy Tần Dật Hiên không đi tới, quay đầu nhìn lại, liền biết anh đang nhìn cái gì, cô bước lại hai bước, soi sững sờ khi nhìn thấy Tô Song Song.
Lúc này Tần Dật Hiên đã hoàn hồn, không phát hiện ra sự khác lạ của Tô Noãn, liền kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Tô Noãn đi vào phòng thử quần áo, Tần Dật Hiên đứng bên ngoài, không thể nhịn được nữa, cuối cùng vẫn đi ra đến bên cạnh sạp báo, cầm một tờ báo lên xem.
Lần nhìn thấy vợ và con của Tần Mặc là khi Tô Song song vẫn đang mang thai, trái tim vẫn thấp thỏm của anh coi như đã buông được xuống, bây giờ anh sợ nhất là cuộc sống của Tô Song Song không tốt.
Ba năm nay tuy rằng bọn họ luôn ở cùng một thành phố nhưng Tần Dật Hiên cố tình tránh mặt bọn họ, một lần cũng không gặp mặt, mà Tô Song Song cũng rất giữ chữ tín, không đến quấy rầy anh, bọn họ lên trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất.
Lúc Tần Dật Hiên xem xong tờ báo, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào bản thân anh, vội ngẩng đầu lên, liền thấy Tô Noãn đang mặc lễ phục rất đẹp đứng nhìn anh.
Bộ lễ phục này mang phong cách công chúa, lại hơi trưởng thành một chút, khiến cho Tô Noãn không còn giống học sinh nữa mà như một nụ hoa sắp nở.
Ánh mắt Tần Dật Hiên sáng ngời, kéo tay Tô Noãn, thấy ánh mắt của những người đàn ông hướng tới từ bốn phía, theo bản năng anh dùng cơ thể mình che cô lại, đưa cô đi vào.
“Sao em lại đi ra thế?” Tần Dật Hiên nhìn lên xuống đánh giá Tô Noãn đang mặc bộ lễ phục này, cảm giác vô cùng hợp mắt nhưng có một số chi tiết cần phải chỉnh sửa.
Khi tầm mắt của Tần Dật Hiên dừng lại ở trước ngực Tô Noãn, anh đột nhiên phát hiện ra một chuyện, Tô Noãn đã không phải là một cô bé nữa rồi!
Trước kia Tô Noãn luôn mặc đồng phục rộng rãi, bình thường cũng không mặc quần áo bó sát, bây giờ đột nhiên lại thay đổi như vậy, khiến cho Tần Dật Hiên không khỏi kinh ngạc.
“Em nghĩ là anh đã đi rồi.” Tô Noãn thản nhiên nói, vẫn là ngữ điệu khiến cho người khác thoải mái như trước nhưng Tần Dật Hiên đã ở cùng cô hơn ba năm, tất nhiên có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lời nói của cô.
“Làm sao có thể, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại đâu!” Tần Dật Hiên nói rồi xoay đầu Tô Noãn, cười vô cùng dịu dàng, khiến cho khuôn mặt nhợt nhạt của anh thêm một chút ấm áp.
Tô Noãn gật đầu nhưng khi cúi đầu xuống, trong mắt vẫn còn thấp thỏm lo âu.
…
Chỉ chớp mắt đã tới thời điểm Tô Noãn thi lên đại học, Tần Dật Hiên vốn cho rằng bản thân không hồi hộp nhưng vừa tiễn Tô Noãn vào trong, anh liền ngồi trong xe nhìn ra những phụ huynh đang ngồi phía ngoài, không thể đi được nữa.
Anh liền dứt khoát ngồi luôn trong xe, mặc dù tin tưởng vào thực lực của Tô Noãn, những vẫn muốn nhìn thấy Tô Noãn đầu tiên, nhìn biểu cảm của cô để đoán xem cô thi có được không.
Thí sinh lần lượt đi ra, Tần Hiên lập tức mở cửa xe, thấy khóe miệng Tô Noãn mang theo nét cười thản nhiên, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến đây anh đột nhiên nở nụ cười, cứ nghĩ rằng Tần Dật Hiên anh đây chỉ cần lo lắng cho một người như vậy, không ngờ rằng hôm nay đã có thêm một người nữa.
“Tần ca ca!” Tô Noãn không ngờ tới Tần Dật Hiên lại đứng bên ngoài chờ cô, vừa thấy anh đứng đó, cô liền hưng phấn chạy tới, gục đầu vào lòng Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên nhìn cô gái lớn như vậy vẫn bổ nhào vào lòng mình, tuy rằng anh nhìn cô lớn lên, dù anh đã 30 nhưng cũng có chút không hay lắm.
“Muốn ăn gì? Anh dẫn em đi!” Tần Dật Hiên vừa học hỏi được kinh nghiệm của các dì bên cạnh, lúc thí sinh đi ra nhất quyết không được hỏi làm bài được không, tránh ảnh hưởng tới tâm lý.
Ai ngờ cô nhóc này lại cười ngọt, tràn đầy tự tin nói: “Anh trai yêu à, có lẽ em sẽ đỗ thủ khoa, anh thưởng cho em cái gì đây?”
“Bao nhiêu cũng được! Cho dù không đỗ thủ khoa cũng là để chúc mừng em thi xong và sinh nhật của em, muốn gì anh cũng đồng ý!” Tần Dật Hiên cho rằng là cô nhóc phỏng chừng là muốn gì đó nhưng ngại mở miệng, cho nên vô cùng hào phóng.
Tô Noãn nghe xong cười vô cùng tươi, trong mắt hiện lên thứ gì đó Tần Dật Hiên không hiểu nổi.
Tần Dật Hiên cứ như vậy cùng Tô Noãn trôi qua hai ngày thi, Tô Noãn không lo lắng chuyện gì cả nhưng Tần Dật Hiên quá căng thẳng, lo lắng hãi hùng, thật vất vả mới thi xong, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tô Noãn đang ngủ bù, Tần Dật Hiên đứng ngoài đang tính toán năm ngày nữa là sinh nhật của Tô Noãn, anh muốn cho cô một bất ngờ.
Nhưng Tần Dật Hiên lại chưa từng nghĩ tới ngày sinh nhật năm ngày sau, Tô Noãn lại cho anh một điều bất ngờ.
Ngày sinh nhật, Tô Noãn uống một cốc sâm banh nhỏ, đối với người chưa từng uống rượu như cô, ngần đó cũng đủ để cô say, Tần Dật Hiên ôm cô đưa về phòng, lúc đặt cô lên trên giường, đột nhiên Tô Noãn vươn hai tay ôm lấy cổ Tần Dật Hiên.
“Tần ca ca, em đã mười tám tuổi rồi!” Đôi mắt Tô Noãn khép hờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mỉm cười vô cùng quyến rũ.
Cô mở miệng mang theo mùi rượu, Tần Dật Hiên cảm thấy có chút choáng váng, cổ khô ráp, theo bản năng muốn buông Tô Noãn ra, nhưng cô lại vô cùng cố chấp ôm chặt lấy cổ anh, hơn nữa lại chậm rãi ngẩng đầu, đem đôi môi đỏ mọng dâng lên.
“Tần ca ca, em đã mười tám tuổi rồi…” Một tiếng thì thầm bay vào lỗ tai Tần Dật Hiên, khiến anh có chút sững sờ.
Tần Dật Hiên cảm thấy Tô Noãn uống nhiều rồi, gật gật đầu cười nói: “Đúng, Noãn Noãn đã 18, trưởng thành rồi!”
Tô Noãn nghe thấy lời nói của Tần Dật Hiên, nở nụ cười cùng anh, cười vô cùng trong trẻo, lộ ra vui vẻ từ trước đến nay chưa từng có, một giây sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, thần tốc hôn lên môi Tần Dật Hiên.
Trước kia Tần Dật Hiên cũng không phải công tử thủ thân như ngọc gì cả, vì một số lúc cần thiết, anh không thiếu lúc tiếp xúc với phụ nữ.
Chỉ là giờ phút này anh cảm nhận được Tô Noãn ở dưới thân anh, một phân lý trí của anh cũng không đánh mất, anh dùng sức đẩy Tô Noãn ra, có chút tức giận quát lớn: “Tô Noãn, em say rồi, đừng làm loạn nữa!”
Tô Noãn lại giống như không nghe thấy gì cả, mạnh mẽ bật dậy, ôm chặt Tần Dật Hiên, bởi vì quá bất ngờ, lại bị cô túm được, nháy mắt Tô Noãn đã cưỡi trên người Tần Dật Hiên.
Bời vì đang là mùa hè, quần áo vô cùng mỏng, lúc Tô Noãn ngồi xuống, Tần Dật Hiên cũng cảm giác được, cô còn như cố ý lại như vô ý ma sát lại càng khiến cơ thể của anh không thể không chế được nổi phản ứng.
Tô Nõa dán chặt vào cơ thể của Tần Dật Hiên, ánh mắt ngập nước nhìn anh không chớp cầu xin: “Dật Hiên, em yêu anh, từ năm 14 tuổi bắt đầu ở bên cạnh anh, em đã yêu anh rồi!”
Tần Dật Hiên vừa muốn đẩy Tô Noãn ra, nghe thấy câu nói của Tô Noãn anh liền ngây người ra, lúc anh còn đang ngây người, Tô Noãn đã nhanh chóng dán vào người anh, cởi quần áo trên người anh ra.
Đến khi nút áo sơ mi của Tần Dật Hiên đã bị mở toàn bộ ra, làn da tiếp xúc với không khí, Tần Dật Hiên bỗng lấy lại tinh thần, anh nhanh chóng đẩy Tô Noãn ra, lạnh lùng trách mắng: “Đừng làm loạn nữa! Anh thấy em đã say quá rồi!”
Tô Noãn ngã trên giường, chậm chạp bò dậy, ngửa đầu nhìn Tần Dật Hiaan, trong mắt ngập tràn nước mắt, trong khoảng thời gian bốn năm này, Tần Dật Hiên coi cô như bảo bối mà cưng chiều, chưa từng để cô khóc.
Lúc này, nhìn thấy cô khóc, anh lập tức cảm thấy đau lòng nhưng nghĩ tới chuyện cô nhóc kia vừa làm, lập tức liền nghiêm túc.
“Tại sao em lại làm loạn chứ! Anh và em đều không hề có huyết thống, em yêu anh, có gì là không được! Em đã mười tám tuổi rồi! Em đã trưởng thành rồi!”
Tần Dật Hiên không trả lời được câu hỏi của Tô Noãn, giờ phút này, anh rốt cục đã hiểu rõ vì sao anh luôn cảm thấy ánh mắt của Tô Noãn kì lạ, thì ra là yêu.
“Đừng… Đừng loạn nữa!” Tần Dật Hiên càng thêm hoảng loạn, lui về phía sau một bước, nhìn vào hai mắt của Tô Noãn, anh hiểu lúc này Tô Noãn thực sự không hề làm loạn.
Hơn nữa trong khi cùng chung sống, trừ bỏ lần cô muốn nhảy lầu, cô cũng không hề làm loạn lần nào nữa.
Tần Dật Hiên nghĩ vậy, khẩn trương tới mức nuốt nước bọt, anh ở trên thương trường oai phong một cõi, giờ khắc này lại bị một cô nhóc dọa.
“Em không hề làm loạn! Tần Dật Hiên anh rõ ràng cũng thích em, tại sao anh không thừa nhận!” Lần đầu tiên Tô Noãn gào thét điên cuồng như thế, vô cùng kích động.
Tần Dật Hiên lắc lắc đầu nói: “Không phải… Anh không hề thích em, Tô Noãn, anh đối với em như anh trai đối xử với em gái, em vẫn còn nhỏ, không! Anh đối với em như chú chăm sóc cho cháu gái thôi!”
Tô Noãn lại nở nụ cười, cô đứng dậy, từng bước đi về phía Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên lại bị cô làm cho hoảng sợ lui về sau, rõ ràng có chút chột dạ.
“Không phải! Em cảm giác được, Tần Dật Hiên vì sao anh lại muốn tự lừa gạt mình chứ?” Tô Noãn nói xong ôm lấy Tần Dật Hiên, kiễng chân lên đưa môi tới gần.
Tần Dật Hiên lại hoảng loạn đẩy cô ra, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc lại, khẽ quát: “Đừng làm loạn nữa! Anh không thích em, người anh thích là…”
“Không thể nào!” Tô Noãn đột nhiên cắt ngang lời Tần Dật Hiên, cô lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi, không muốn để cho Tần Dật Hiên nói thêm gì nữa.
Tần Dật Hiên cũng không muốn nhắc tới ba chữ Tô Song Song, liền ngậm miệng lại, nhìn sâu vào mắt Tô Noãn, lại mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng hơn rất nhiều.
“Em uống say rồi, chuyện ngày hôm nay anh sẽ quên đi, về sau em cũng đừng nhắc đến, ngủ một giấc thật ngon đi, anh đi ra ngoài trước đây.” Tần Dật Hiên nói xong sửa sang lại quần áo của mình, xoay người đi ra ngoài.
“Tần ca ca!” Tô Noãn kêu lên một tiếng nhưng lúc này Tần Dật Hiên cũng không quan tâm đến cô có khóc nữa hay không, quay đầu bước đi, đóng kín cửa lại.
Tô Noãn nhìn cửa phòng đã đóng chặt, nhanh chóng ngã lên mặt đất, không nhịn được mà khóc lên.
Tần Dật Hiên đóng cửa lại cũng không đi khỏi, mà đứng tựa vào cửa, tim của anh vẫn đập vô cùng nhanh, anh hít mấy hơi thật sâu, còn nghe được tiếng khóc vô cùng đau lòng qua cửa, Tần Dật Hiên nhíu nhíu mày, tâm trạng trùng xuống.
Anh tựa vào cửa một lát, không nghe được tiếng khóc bên trong nữa, anh mới phiền chán ôm lấy đầu của bản thân, lúc này mới đi khỏi.
Nhưng mà một tiếng sau, Tần Dật Hiên vẫn lo lắng, lại đi tới, mở cửa ra, thấy Tô Noãn đang nằm trên giường khóc rồi ngủ mất, lúc này mới có thể yên tâm được một chút.
Nhìn ánh mắt sưng đỏ của Tô Noãn, Tần Dật Hiên nói không đau lòng là nói dối, nhưng anh nghĩ trới trạng thái hiện giờ của họ thì nhanh chóng đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa lại, Tô Noãn mở mắt ra, trong mắt là sự quyết tuyệt và đau khổ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Dật Hiên tới gõ của phòng Tô Noãn nhưng bên trong không hề có tiếng động nào phát ra.