Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 356: Nhân sinh lần đầu gặp gỡ (2)




Tần Dật Hiên thấy cô không có ý định nhảy nữa, đưa tay ra ý bảo là cô lại đây, Tô Noãn do dự một chút, đứng dậy đi tới, đưa bàn tay nhỏ bé của mình để vào tay của Tần Dật Hiên.

Tần Dật Hiên thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó Tô Noãn ngẩng đầu nhìn Tần Dật Hiên, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh......"

Tần Dật Hiên cảm thấy mình như bị sét đánh ngang tai, vô cùng không thoải mái, nhất là đầu, quá khứ ùa về, lúc này Tô Noãn đứng trước mặt lại biến thành Tô Song Song, làm cho hắn hơi hoảng hốt. 

"Noãn Noãn, không gọi là anh có được không?" Tần Dật Hiên tỏ vẻ thương lượng, rõ ràng rất không thích cách xưng hô này.

Tô Noãn cũng không thích kêu Tần Dật Hiên là chú, từ lúc cô mười hai tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Dật Hiên, đã không thích gọi hắn như vậy!

Tô Noãn kiên quyết lắc đầu, thể hiện rõ quyết không lùi bước, Tần Dật Hiên hiện tại không dám kích thích Tô Noãn, mặc dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể gật đầu. 

Tô Noãn trên mặt đang tỏ ra buồn bã nhưng lúc nhìn thấy Tần Dật Hiên gật đầu, rõ ràng có thể cảm nhận được cô đã thoải mái hơn rất nhiều.

"Không có việc gì thì đừng trên ban công, bên ngoài gió lớn!" Tần Dật Hiên nhìn lan can ban công, thấy nên làm thêm một cái hàng rào cao lên.

Tô Noãn rất hiểu chuyển, vừa thấy Tần Dật Hiên như vậy, liền hiểu được hắn suy nghĩ cái gì, cô nói: "Em sẽ không nhảy xuống đâu, bây giờ nhà chỉ còn lại mỗi mình em, em sẽ sống thật tốt.” 

Nói đến đây Tô Noãn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu xuống, nói: "Làm phiền anh rồi, sau này em sẽ ngoan, anh Tần......"

Lúc Tô Noãn thêm Tần vào sau từ anh, làm cho hắn cảm giác thư thái hơn rất nhiều, hắn gật đầu, vuốt vuốt mại tóc mềm mại của Tô Noãn, thứ cảm xúc này, làm cho hắn đột nhiên lại nghĩ đến cái gì dó, lại nhanh chóng thu tay về.

"Đi vào thôi!" Tần Dật Hiên nói một câu, kéo tay cô xuống dưới lầu. 

Ngày hôm đó coi như yên ổn, hai ngày Tô Noãn quả thực ngoan hơn rất nhiều, mặc dù chưa muốn đi học nhưng mỗi ngày lại ăn cơm đúng giờ, Tần Dật Hiên vốn định ở nhà chăm sóc cho cô một tuần, sau đó khuyên cô đi đi học, không nghĩ tới ngày hôm sau công ty còn có việc, hắn không thể không đi.

Đợi lúc hắn trở về, trong trong phòng khách vẫn thắp đèn, hắn mở cửa, hơi sửng sốt, lúc Tô Noãn quay lại, cảm giác trong lòng thực sự rất ấm áp.

"Đang làm gì vậy?" Tần Dật Hiên đem quần áo treo quần áo lên móc, Tô Noãn lúc này mới đi đến, bối rối, lo lắng đưa bức ảnh trong tay ra. 

Tần Dật Hiên nhìn qua, thấy một góc ảnh chụp đã bị rách, sắc mặt của hắn nên hơi khó coi nhưng biết chuyện này không thể trách Tô Noãn, lại cố làm tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại nhưng lại không thể làm được.

Tô Noãn nhìn Tần Dật Hiên rồi lại nhìn tấm ảnh trong tay, thật cẩn thận đặt nó lên bàn, rầu rĩ nói: “Hôm nay em chán quá mới lấy mấy cuốn sách ra đọc, em không phải......"

"Không sao, chỉ là một tấm ảnh bình thường thôi…" Tần Dật Hiên nói xong cầm lấy bức ảnh, bức ảnh này là hắn chụp cùng Tô Song Song, hắn đứng phía sau Tô Song Song còn cô ấy thì đứng đằng trước, trong mắt tràn đầy sự yêu thương. 

Cho nên lúc đi rửa ảnh này, hắn đã giấu đi, giữ lại cho đến bây giờ, hắn nhìn Tô Noãn cũng đã 15 tuổi rồi, cũng không còn là một cô gái bé bỏng nữa, cho nên cũng không muốn che dấu chuyện này.

"Cô ấy lập gia đình rồi, tôi đã chúc phúc cho cô ấy." Lời này nói ra từ tận đáy lòng, chỉ là nói ra nhuyện cũ trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Tô Noãn ngồi ở ghế trên, vỗ nhẹ bên người, nhẹ nhàng nói: "Vậy anh Tần anh cứ coi như cô ấy cũng đã đi rồi, chúng ta đều mất đi những người mà ta yêu thương, chúng ta cùng nhau vượt qua nhé! 

Tần Dật Hiên nghe Tô Noãn nói như vậy, tâm tình rõ ràng cũng đỡ hơn một chút, ít nhất hắn không phải chỉ có một mình.

"Ừm! Chuyện công ty xử lý xong rồi, em muốn đi chỗ nào cho đỡ buồn không? Anh có thể đi cùng em." Tần Dật Hiên nói xong ngồi bên người Tô Noãn, tiểu nha đầu không nói gì, bé xíu mà lại an tĩnh như vậy, làm cho hắn có chút lo lắng.

"Em chỗ nào cũng không muốn đi, chỉ muốn những ngày an tĩnh như vậy, anh đi làm em đi học!" 

Tần Dật Hiên vốn dĩ còn cho không biết phải nói như thể nào để nha đầu này đi học, không ngờ chính cô lại chủ động nói ra, Tần Dật Hiên đương nhiên rất vui vẻ.

Từ nay về sau xem như Tô Noãn hoàn toàn hòa hợp với cuộc sống của Tần Dật Hiên, chiều nào hắn cũng nhanh chóng về nhà, sợ về trễ, nha đầu này ở nhà nghĩ quẩn.

Cứ thế mà cũng đã qua ba năm, năm nay Tô Noãn đã 17 tuổi, khuôn mặt múp múp ngày xưa đã thành khuôn mặt hình trái xoan,  đôi mắt to long lanh, cực kỳ xinh đẹp. 

Tần Dật Hiên hôm nay định đưa Tô Noãn đi mua hai bộ quần áo, làm quà cho ngày lễ trưởng thành cô mười tám tuổi, tự mình lái xe đến trường học đón cô.

Hắn tính sai giờ, đến từ rất sớm, ngồi ở trong xe có chút phiền muộn, cho đến khi nghe thấy trường học đánh chuông, hắn liền đi ra, tựa vào xe, lẳng lặng chờ.

Hắn mặc dù đã cố ý chọn một chiếc xe bình thường nhất, nhưng dáng vẻ tuấn tú của hắn lại đứng cạnh chiếc xe đẹp như vậy, công khai xuất hiện trước công trường học, ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. 

Tần Dật Hiên nhìn thấy học sinh càng ngày càng ít, vẫn không nhìn thấy Tô Noãn, có hơi nóng vội, vừa muốn vào tìm thử, đột nhiên phát hiện hình ảnh của Tô Noãn.

Hắn định làm cô ngạc nhiên, không đi tới, tiểu nha đầu cúi đầu, lặng lặng đi ra ngoài, làm cho người khác có một cảm giác cực kỳ thoải mái.

Ngay lúc Tô Noãn bước ra từ cửa trường học, Tần Dật Hiên vừa muốn chào hỏi, đột nhiên một tên tiểu tử choai choai đi ra, có vẻ như quen biết Tô Noãn, vội vã chạy tới, chắn ở trước mặt Tô Noãn. 

"Tiểu Noãn! Tớ thích cậu, sắp phải thi đại học rồi, cậu chọn trường nào, tớ sẽ chọn giống cậu!"

Tần Dật Hiên đứng ngay tại ngã tư đường đối diện, lời thề son sắt của tiểu tử này, giọng nói rất lớn, không sợ bị thầy giáo nghe thấy, sẽ trách phạt hắn ta.

Tô Noãn vừa nghe, ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng, cự tuyệt nói: "Tớ còn chưa nghĩ tới, đợi khi nào thi xong có điểm thì tính." 

Thái độ của Tô Noãn mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng tinh ý thì sẽ hiểu được, lịch sự mới chính là tự cự tuyệt lớn nhất, cô nói xong lại bước đi tiếp, đi qua cậu nhóc tiếp tục đi về phía trước.

"Tiểu Noãn! Cậu đừng vội cự tuyệt tớ như vậy, tớ thật sự thích cậu......" Đoán rằng những lời nam sinh này đã muốn nói từ lâu, hôm nay mới lấy dũng khí để nói ra, Tô Noãn không để ý tới hắn, lại hơi tức giận.

Tần Dật Hiên không kiên nhẫn được nữa, lúc này thấy tên tiểu tử đó còn dây dưa không chịu đi, nổi giận, bước tới, kéo Tô Noãn vào bên người mình, nhìn xuống cái tên nhóc đang cố ý quấy rối Tô Noãn.  

Nhưng thằng nhóc này không hề sợ, vừa thấy có người lôi Tô Noãn, nóng nảy, dương cổ lên giận dữ hét: "Mày làm gì vậy? Mau buông ra tiểu Noãn!"

"Tiểu Noãn là tên để cậu kêu sao?" Tần Dật Hiên mặc dù bộ dạng sinh ra đã trắng trẻo vô hại nhưng lúc tức giận, cái khí phách của Tần gia này, thực sự là dọa người.

Thằng nhóc này bị dọa hơi sửng sốt nhưng nghĩ đến việc gia thế hà mình cũng không dễ bị ăn hiếp, lúc sau lại dương mắt nhìn Tần Dật Hiên, dáng vẻ không phục. 

"Anh là ai? Lớn tuổi như vậy, còn dây dưa đến Tiểu Noãn, Tiểu Noãn cậu đừng sợ! Cái loại này, tớ giúp cậu xử lý!"

Tần Dật Hiên vốn dĩ đang tức giận nhưng bị hắn nói như vậy, rõ ràng cảm thấy cái tên tiểu tử còn chưa đủ lông đủ cánh này quá ngây thơ rồi.

Nên hắn cũng không tức giận, nhưng Tô Noãn vốn dĩ dịu dàng như vậy bây giờ rõ ràng đang rất giận, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tô Noãn lớn tiếng như vậy nói chuyện với người khác. 

"Cậu mới là cái thá gì ý! Đối với tôi anh ấy là người quan trọng nhất! Cậu mà còn nói lung tung nữa là tôi không để ý đến cậu nữa." Tô Noãn nói xong kéo tay Tần Dật Hiên đi ra.

Cô bỗng nhiên tức giận như vậy, làm Tần Dật Hiên và tên nhóc kia vô cùng sửng sốt, vừa mới bình tĩnh lại, thì Tô Noãn đã kéo tay Tần Dật Hiên đến bên cạnh xe.

Tô Noãn lập tức lên xe, cô vừa mới lên xe, tên tiểu tử này ngay lập tức đuổi theo, Tần Dật Hiên không muốn dây dưa với hắn, khởi động xe, nhìn tên tiểu tử đó đuổi theo phía sau, tâm trạng cực kỳ tốt. 

Tô Noãn vừa lên xe liền trở nên im lặng, Tần Dật Hiên lại hơi lo lắng, quay đầu nhìn Tô Noãn, thấy cô đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, nghĩ đến việc sắp phải thi đại học, sợ tâm trạng của cô bị ảnh hưởng.

"Tiểu Noãn, hắn còn dây dưa với em, em nói cho anh biết…” Tần Dật Hiên nói xong lại cảm thấy được có chút hơi độc đoán, nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: "Nếu như em cũng có ý gì với hắn, thì đợi khi nào thi xong thì nói."

“Cậu ta chỉ là bạn học bình thường, em sẽ không động lòng với ai cả." Tô Noãn đột nhiên phản bác một câu, rất kiên quyết, nói xong còn quay đầu nhìn Tần Dật Hiên, không biết vì sao cái nhìn này, lại làm Tần Dật Hiên cảm thấy rất kỳ lạ. 

"Vậy là tốt rồi, thi vào đại học vẫn quan trọng hơn, đúng rồi, ôn luyện thế nào rồi? Nếu bận quá, thì chờ khi nào thi xong thì đi may quần áo nhé."

Tần Dật Hiên lúc này mới nhớ đến, còn nửa tháng nữa là phải thi đại học rồi, hắn còn định đưa Tô Noãn đi may quần áo, hình như không được hợp lý lắm.

"Không sao, cơ bản là học xong rồi, không có vấn đề gì." Thành tích của Tô Noãn vẫn đứng thứ nhất, cho nên bây giờ Tần Dật Hiên không quá lo lắng, nghe cô nói như vậy, càng thêm yên tâm. 

"Tiểu Noãn có nghĩ tới việc học đại học không?" Tần Dật Hiên đột nhiên nhớ tới lời nói của Tô Noãn, hắn luôn luôn tôn trọng quyết định của Tô Noãn, cho nên chuyện đại học hắn chưa từng hỏi qua.

Tô Noãn nghe được, quay đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên, ánh mắt lại là hơi kỳ lạ như vừa nãy nhưng Tần Dật Hiên không nghĩ nhiều.

"Em muốn học đại học G." Tô Noãn thản nhiên nói một câu, nói xong, lại nói một câu nữa "Em muốn ở đây chăm sóc cho anh, em sợ anh một người không quen." 

Tần Dật Hiên nghe xong, người cứng đờ, cười cười, nghe những lời này của cô hắn thấy mình giống lão già quá nhưng thật sự hắn cũng không nỡ để Tô Noãn đi.

Nhưng lời nói này, lại làm cho Tần Dật Hiên không cười nổi, cái loại cảm xúc kỳ lạ này ngày càng trở nên rõ ràng,

"Noãn Noãn, em không cần lo lắng cho anh, anh là một......" 

"Không, là em không xa anh được, xa anh em không hề thích, sẽ nhớ tới những chuyện trước đây." Tô Noãn nói xong cúi mặt xuống, tâm trạng vô cùng nặng nề.