Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 349: Minh Viễn cùng Tô Mộ (3)




Lục Minh Viễn và Bạch Tiêu ngay lập tức chạy lên trước, đột nhiên Lục Minh Viễn dừng lại, Bạch Tiêu liền đánh vào người hắn, bỗng chốc sửng sốt, đẩy hắn một phen, bất mãn nói: “Anh có đuổi theo nữa không vậy!”

“Xong đời rồi!” Sắc mặt cỉa Lục Minh Viễn xám xịt, Bạch Tiêu cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm, lướt qua hắn lại nhìn về phía trước, hành lang rất dài, anh nhìn thấy bóng hình của một cô gái.

“Cô ấy không phải là Tô Mộ đó chứ?” Bạch Tiêu cũng cảm thấy không đúng lắm, vội hỏi một câu. 

Lục Minh Viễn ảo não đập vào tường, chẳng nói gì, Bạch Tiêu cũng biết đáp án, anh dựa vào tường, vốn tưởng nhìn có chút hả hê, nhưng nhìn thần sắc đau khổ của Lục Minh Viễn, anh nghĩ thôi bỏ đi.

Một lát sau, anh nhìn Lục Minh Viễn vẫn không hề nhúc nhích, vươn chân ra đá đá hắn, hất cằm chỉ sang bên cạnh nói: “Anh không đi xem xem! Anh tự thân vận động đi, tôi nhìn ra anh rất thích cô ấy, còn nói những lời này làm gì chứ?”

Lục Minh Viễn cúi đầu nhìn chân mình, ban đầu hắn đúng là nghĩ như vậy nhưng hai người vừa tiếp xúc, hắn liền nhớ tới thời gian ở bên Tô Mộ. 

Cô gái ngốc nghếch kia lúc nào nhìn thấy hắn cũng lộ ra vẻ mặt háo sắc, ngoài vẻ đáng yêu ra, hắn còn nhìn ra, Tô Mộ đối với hắn thích chính là thích, không hề bị vật chất trộn lẫn.

Lục Minh Viễn hiện giờ thật sự hối hận rồi, cực kỳ hối hận, hắn không nên để tính tình xấu xa của mình quậy phá, nói ra những câu tổn thương người khác như vậy.

“Làm sao bây giờ?” Lục Minh Viễn cũng dựa vào tường, xoay đầu nhìn Bạch Tiêu, hiện giờ hắn như hoang mang lo sợ, nếu không cũng sẽ không đã chạy đuổi theo rồi. 

Bạch Tiêu suy nghĩ một lúc, trong nháy mắt đã nghĩ ra hai cách: “Một là, nếu anh không học Tiểu Tần Tần, giả nghèo, ở nhà cô ấy,nhưng sau khi bị phát hiện nói dối, không biết anh có kỹ năng để không khiến cô ấy tức giận không, hơn nữa Tô Mộ có vẻ nhanh trí không phải dạng vừa, có lẽ anh không lừa được cô ấy.”

Lục Minh Viễn liền không nói gì, cảm thấy Bạch Tiêu ở đây để chế nhạo hắn, hắn xoay đầu nhìn anh, nói một câu: “Vậy cậu còn nói làm gì?”

“Đó không phải là một ý kiến sao! Ít nhất cũng có 50% thành công.” Bạch Tiêu nói qua nói lại: “Hai là, quấn quýt bên cô ấy, sau đó cho cô ấy thấy sự chân tình của anh!” 

Lục Minh Viễn chẳng còn gì để nói nữa, Bạch Tiêu có hai ý kiến này thà không nói còn hơn nhưng hắn suy nghĩ một hồi, hiện giờ trừ chết không cần thể diện ra hình như cũng chẳng có cách nào khác cả.

“Anh đúng là đáng đời mà!” Bạch Tiêu nói xong liền đá vào mông Lục Minh Viễn một cái, chỉ về đằng trước nói: “Mau đi đi!” Lục Minh Viễn hơi sửng sốt, đáp lại một tiếng, nhanh chạy tới bên Tô Mộ.

Tô Mộ không biết bản thân hiện giờ đang có tâm trạng gì, vừa cảm thấy rất phiền muộn muốn khóc, lại cảm thấy chẳng có ích gì, cô ngẩn ngơ đi về phía trước, cũng không về nhà, trời dần dần tối rồi. 

Cô mang giày cao gót, đi được vài bước thì cảm thấy mệt mỏi, đi tìm một nơi có phong cảnh không tệ lắm ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cô nhìn trời phía trước dần dần trở tối, đèn điện dần sáng lên, lúc này, cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa, ôm mặt bắt đầu gào khóc.

Tô Mộ vừa khóc vừa tự mình kể kể: “Mình có phải là đồ ngốc không thế? Có ngốc không hả!” 

Khoảnh khắc Tô Mộ khóc khiến những đứa trẻ và bác gái bên cạnh cô giật mình, trong chốc lát dường như con đường náo nhiệt chỉ còn lại một mình Tô Mộ.

Tô Mộ khóc một lúc liền cảm thấy mệt, cô nhìn thời gian, bản thân cũng giật mình, thế mà đã tám giờ rồi, cô đứng dậy đi về.

Lần này, Tô Mộ đi vẻn vẹn hơn một giờ, đợi đến lúc trở về, hai chân của cô vô lực, mắt cũng sưng tấy lên. 

Tô Mộ đang định về ngủ một giấc, nào ai biết Lục Minh Viễn luôn đứng chờ ở cửa, Tô mộ theo bản năng lại muốn chạy, Lục Minh Viễn lại đi nhanh hơn, nắm lấy cánh tay của Tô Mộ.

Tô Mộ lập tức cúi đầu, trốn tránh Lục Minh Viễn, Lục Minh Viễn liền kéo Tô Mộ vào lòng, Tô Mộ cảm thấy Lục Minh Viễn đang run lên, không giãy dụa nữa, chỉ lạnh lùng nói một cậu: “Buông tay tôi ra! Lục Tổng, điều ngài muốn xác mình cũng đã xác minh rồi, xin ngày buông tha cho tôi!”

“Tiểu Mộ, anh chỉ là nhất thời hồ đồ nói với Bạch Tiêu thôi, em biết anh với cậu ta luôn đùa giỡn vậy mà, vậy nên để nói chuyện đúng mực…” 

“Lục Minh Viễn, anh dám nói trong lòng anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến không?” Tô Mộ cuối cùng lại nóng nảy, đẩy Lục Minh Viễn ra, lùi về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn hắn với con mắt tức giận.

Lục Minh Viễn mở miệng, muốn phủ nhận, thực sự chỉ là một câu nói nhưng lúc hắn nhìn thấy biểu cảm của Tô Mộ, biểu cảm thống khổ tuyệt vọng, hắn đột nhiên nói không nên lời.

“À!” Tô Mộ cười tự chế giễu mình, mắt cô đỏ hoe, bướng bỉnh không cho bản thân khóc, vươn ngón ta ra chỉ vào Lục Minh Viễn, từ khi quen biết hắn đây là lần đầu tiên cô giương nanh múa vuốt. 

“Lục Minh Viễn! Hai năm trước anh nói với người khác rằng tôi là đứa ngốc đi theo anh, kề sát anh, quấy rầy anh, vậy tôi đi! Bây giờ không dễ dàng gì mới có thể bình tâm trở lại nhưng vì sao anh còn tới trêu chọc tôi chứ!”

Tô Mộ nói một hồi cuối cùng không nhịn được mà bật khóc, cô vừa khóc vừa chạy khỏi nhà trọ, tránh xa Lục Minh Viễn.

Lục Minh VIễn bị sốc bởi những lời nói của Tô Mộ, hai năm trước lẽ nào hắn nói những lời như vậy sao, đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ. 

Hai năm trước, hắn ở phòng trà với người ta cười nhạo Tô Mộ, lẽ nào cô vì lý do này nên mới rời khỏi nơi đây.

Lục Minh Viễn nhớ tới thật sự hận bản thân tới mức chỉ muốn cho hai cái bạt tai, rốt cuộc hắn đang làm gì chứ

Lục Minh Viễn đứng ở dưới tầng, muốn rời đi nhưng lại không nỡ, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân tại sao có thể đê tiện như vậy, cứ phải chờ đến lúc mất đi rồi mới cảm thấy quan trọng. 

Lần này, hắn lại có thể đứng tới sáng hôm sau, ban đêm lạnh, buổi sáng chú và dì liền thấy Lục Minh Viễn ngất trên nền đất, sợ tới mức vội vàng đưa hắn đến bệnh viện.

Tô Mộ vì cảm thấy khó chịu quá nên xin nghỉ một ngày, cô đang khó chịu tỏng nhà, ai biết được vừa nghe điện thoại của Tô Song Song, cô càng khó chịu.

“Tô Tô, Lục Minh Viễn ốm rồi đang ở bệnh viện! Cậu có đến không?” Tô Song Song từ phía Bạch Tiêu biết rằng Lục Minh Viễn đang làm trò, cô cũng chẳng muốn giúp đỡ hắn. 

Nhưng mà cô vừa liếc nhìn một cái thì thấy đôi môi xanh tím của Lục Minh vẫn đang lẩm bẩm gọi tên Tô Mộ Viễn, tuy không có gì cần lo cả nhưng vẫn nên gọi điện thoại nói với Tô Mộ như vậy.

Tô Mộ vừa nghe đột nhiên đứng dậy khỏi ghế nhưng một giây sau, cô lại ngồi xuống ghế, bối rối đáp lại một câu: “Hắn bệnh liên quan gì tới tớ chứ?”

“Vậy không có gì thôi tớ tắt máy nhé, cậu đi làm cẩn thận!” Tô Song Song vừa nghe quyết định của Tô Mộ tuyệt tình như vậy, cũng không muốn khuyên gì nữa vì những chuyện Lục Minh Viễn làm thực sự hơi quá đáng. 

Ai ngờ Tô Song Song vừa muốn tắt điện thoại, Tô Mộ lại hỏi một câu: “Anh ta bị bệnh có nghiêm trọng không?”

Tô Song Song lập tức trợn trừng mắt, cảm thấy hơi bất mãn nhưng cô nhìn ra tình cảm của Tô Mộ đối với Lục Minh Viễn, hai người bọn họ cũng xem như tình chàng ý thiếp, cô cũng không có ý ngăn cản, nghĩ một hồi, bịa ra câu huyện: “Rất nghiêm trọng, không thì tớ đã không gọi điện thoại cho cậu rồi, cậu… có đến không?”

“Không… không tới!” Tô Mộ nói xong hoảng loạn cúp điện thoại, cô nhanh chóng đứng dậy muốn ra ngoài nhưng trong lúc tay cầm nắm cửa, tay lại rụt về. 

Tô Mộ cứ ngẩn ngơ cả ngày như vậy ở trong phòng, đến tôi cô nằm trên giường chẳng thể nào ngủ được.

Tô Mộ thở dài, nhìn thoáng qua thời gian mới có sáu giờ, cô định ra ngoài đi dạo một vòng cho khuây khỏa đầu óc, a ngờ vừa xuống lầu thấy mấy bác trai bác gái nhao nhao ầm ĩ.

Tô Mộ cũng không phải thích sự náo nhiệt, đúng lúc rời đi, đột nhiên nghe thấy một bác trai nói: “Tên nhóc này không phải chịu phải kích động gì đó chứ, tối hôm qua vẫn còn hôn mê, sao hôm nay đã lại đến rồi?” 

Tô Mộ nghe lời này liền quay đầu lại, vội vàng đi vào trong đám người, lúc nhìn thấy Lục Minh Viễn đứng giữa đám người đó, Tô Mộ liền che miệng, mắt đỏ hoe.

Lục Minh Viễn mặc một bộ đồ bệnh nhân, bên ngoài chỉ khoác một cái áo khoác, rõ ràng là từ bệnh viện trốn ra đây, sắc mặt mắt trắng bệch, môi tím tái, đến ảnh ánh mắt cũng hơi đờ ra nhưng vẫn cố chấp kiên trì, cự tuyệt đề nghị đưa đi bệnh viện của người khác.

Đột nhiên Lục Minh Viễn cảm giác được gì đó, thong thả quay đầu lại lúc nhìn thấy Tô Mộ, sắc mặt tái nhợt của hắn liền chuyển thành vẻ mặt hối hận. 

Ngay sau đó, Lục Minh Viễn đột nhiên quỳ trên mặt đất, nhìn Tô Mộ, tình chân ý thiết nói: “Tiểu Mộ, anh của trước đây đúng là không thích em nhưng em ở bên cạnh anh như vậy, đợi đến lúc em rời đi rồi anh mới nhận ra anh không biết từ lúc nào mình đã yêu em mất rồi.”

“Trước đây là do anh khốn nạn, không thừa nhận tình cảm của mình, mỗi lần làm em tổn thương, mang em ra làm trò đùa, anh biết lỗi rồi, em có thể tha thứ cho anh lần này được không!”

Lục Minh Viễn rất choáng váng, nói chuyện cũng hơi lộn xộn nhưng hắn thật may mắn khi tỉnh táo còn có thể gặp Tô Mộ. 

Tô Mộ cũng không ngờ rằng Lục Minh Viễn lại có thể quỳ xuống, hoang mang muốn lùi về sau, nhưng các bác các dì phia sau lại cản đường đi của cô, có dì có ý tốt còn đẩy cô tiến lên một chút.

Trong nháy mắt Tô Mộ đã tiến lên hai bước, Lục Minh Viễn thấy Tô Mộ không đi ngược về hướng mình, đột nhiên lại thấy vui vẻ, rút từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn bằng cỏ Setaria Viridis và lắc lắc nó.

“Tiểu Mộ, đây là em dạy anh, từ nhỏ tới giờ đây là thứ duy nhất anh tự tay làm, tặng cho em, em đồng ý làm bạn gái anh… Không! Em gả cho anh nhé?” 

Tô Mộ sợ đến ngây người, cô không muốn tin tưởng Lục Minh Viễn nhưng nhìn bộ dàng thật long của hắn, cô muốn nói không nhưng lại không nói nên lời, chính là lúc cô do dự, Lục Minh Viễn đột nhiên bất động, ngã ra đất.

“Minh Viễn!” Tô Mộ hét một tiếng, vội vã gọi người đưa hắn đến bệnh viện.

Tô Mộ hoảng sợ chưa định lại tinh thần ngồi cạnh giường bệnh của Lục Minh Viễn, nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, tâm trạng trong lòng phức tạp, Tô Song Song đứng bên cạnh cô, nghĩ nửa ngày mới nói một câu: “Tô Tô, dù sao cậu cũng như vậy, cho bằng cho hắn thêm một cơ hội! Nếu hắn còn hồ đồ, tớ cũng sẽ không tha cho hắn đâu!” 

Tô Song Song nói xong nhìn Tô Mộ không nói gì, nghĩ một hồi liền thở dài, lui ra để không gian riêng lại cho hai người bọn họ.

Tô Mộ trong lòng rất loạn, đột nhiên Lục Minh Viễn mở to mắt, đôi mắt xám tro sáng ngời, ngay sau đó hắn giãn ra rồi luôn nắm chặt tay trái.

Mặt trên của nhẫn lá nằm yên tỏng bàn tay hắn, hắn khàn cổ họng hỏi một câu: “Gả cho anh nhé?” 

Tô Mộ nhìn thấy chiếc nhẫn lá, nghĩ tới lời của Tô Song Song, chợt bật cười, ngay sau đó cô gật đầu.

Lục Minh Viễn sáng cả mắt, lập tức đeo nhẫn cho Tô Mộ, đứng dậy ôm cô vào long, mắt đỏ hoe nói: “Anh sẽ không tổn thương em nữa đâu! Tiểu Mộ…”