Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 333: Giải trừ toàn bộ hiểu lầm




“Nếu không có ai phản đối thì tôi…”

Mục sư còn chưa nói hết, cửa liền “ầm” một tiếng bị đá văng ra, mọi người quay đầu nhìn lại, Tô Song Song ngẩn người khi nhìn thấy Tần Mặc đứng ngoài cửa, tóc tai hỗn loạn, trên mặt dính chút bụi, thoạt nhìn trông rất thảm hại.

Một giây sau, cô muốn quay đầu lại để không nhìn anh nữa, Tần Mặc lại đột nhiên mở miệng, nói: “Tô Song Song, nếu cái chết của ba mẹ em không liên quan đến anh thì em còn muốn gả cho hắn nữa không?” 

Tần Mặc vừa nói vừa đi về phía Tô Song Song, phía sau là bọn Bạch Tiêu, một đống người đi vào, khống chế hết đám người của Âu Dương Văn Nhân.

Tô Song Song vừa nghe được những lời này, dừng việc quay đầu lại, ánh mắt trừng to nhìn Tần Mặc, trái tim đập vô cùng nhanh.

Tô Song Song biết tính cách của Tần Mặc, anh có thể nói ra được những lời này, chứng tỏ anh đã tìm thấy chứng cơ có thể chứng mình được chuyện này. Cô đang muốn mở miệng, Âu Dương Văn Nhân lại hơi dùng sức nắm chặt tay Tô Song Song. 

Hắn hạ giọng: “Song Song, chỉ một lần này thôi, anh không đợi được nữa rồi.”

Trong nháy mắt Tô Song Song nói không ra lời, trái tim cô vẫn đập nhanh như cũ, đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Giờ khắc này trong đầu Tô Dong Song vô cùng hỗn loạn, nếu Tần Mặc nói ra chân tướng cái chết của ba mẹ cô không liên quan gì đến anh, vậy bốn năm nay cô bỏ đi có nghĩa lý gì? 

Lúc này Tần Mặc đã đi tới, anh nhìn Tô Song Song, ánh mắt hơi ửng đỏ, gằn từng chữ một nói: “Năm đó anh kiểm tra ô tô, quả thực là không có vấn đề gì.”

“Nhưng nội ứng của Âu Dương gia đã phá huỷ xe lúc anh đi khỏi, Tô Song Song, cái chết của bọn họ không phải là do anh hại.”

Câu nói cuối cùng, giọng nói của Tần Mặc có chút nghẹn ngào, ba mẹ của Tô Song Song không phải do anh hại chết, mà ba mẹ mình chết cũng không phải do anh làm hại, tâm lý luôn bị tra tấn nhiều năm như vậy rốt cục có thể nhẹ nhõm. 

Tô Song Song theo bản năng lùi về phía sau một bước, một mấp máy môi lúc lâu sau mới hỏi lại: “Thật sao?”

“Là do chính miệng ông ngoại của em nói, người làm hại họ năm đó anh cũng tìm được rồi, Tô Song Song. Em còn muốn gả cho hắn sao?”

“Song Song, hai đứa bé của em anh sẽ coi như con của anh, trở về đi.” Giọng nói của Tần Mặc hiện ra chút vô lực, một chút cầu xin, khiến Tô Song Song nghe mà mềm lòng. 

Nói đến đây Tần Mặc quay đầu nhìn Âu Dương Văn Nhân, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, cắn răng nói: “Âu Dương Văn Nhân, anh phái người chặn tôi trên đường, đây là ý gì?”

Tô Song Song vừa nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn về phía Âu Dương Văn Nhân, lúc này đã hiều rõ vì sao Tần Mặc và Bạch Tiêu lại thảm hại như vậy rồi.

“Em…” Trong lòng Tô Song Song rất loạn, hai tay cô nâng váy lên, nếu thật sự cô và Tần Mặc không có thâm cừu đại hận gì, vậy bốn năm nay cô đang làm cái gì vậy hả? 

“Song Song, em đã quên lúc em sinh đứa bé sao?” Âu Dương Văn Nhân không nghĩ đến bị người của hắn chặn nhưng Tần Mặc lại vẫn có thể tới kịp lúc nhưng mà hắn đã nắm được điểm yếu của Tần Mặc, nhẹ nhàng nhắc nhở bang quơ, nháy mắt cả người Tô Song Song cứng ngắc.

Môi cô trắng bệch, ánh mắt liền đỏ lên. Cô làm sao quên được, mặc dù giữa bọn họ không có thâm thù đại hận gì nhưng mà Tần Mặc đã không phải Tần Mặc khi xưa nữa rồi.

Mắt cô đỏ hồng trừng mắt với Tần Mặc, trong mắt lộ ra oán hận, cắn răng nói: “Anh đi đi.” 

Tần Mặc không ngờ sau khi Tô Song Song biết được chân tướng lại có thể như vậy, sửng sốt vươn tay kéo mạnh lấy cánh tay Tô Song Song, muốn kéo cô lại về phía mình.

“Tô Song Song em đừng quên em vẫn là vợ của anh! Muốn cùng người khác kết hôn, không có chuyện đó đâu!” Tần Mặc rất giận, không thể chấp nhận được việc Tô Song Song lại muốn gả cho người khác.

Âu Dương Văn Nhân không im lặng nữa, muốn đẩy Tần Mặc, lại bị Tần Mặc đấm vào mặt, nháy mắt máu chảy ra từ mũi Âu Dương Văn Nhân, hắn ôm mũi ngồi xuống đấm tỏ vẻ suy yếu. 

Tô Song Song nhìn thấy Âu Dương Văn Nhân chảy máu, liền sợ hãi muốn đỡ Âu Dương Văn Nhân, nhưng Tần Mặc vẫn đang kéo tay cô.

Tô Song Song tức giận, quay đầu nhìn Tần Mặc, lúc này cũng bất chấp thể diện, quát Tần Mặc: “Tần Mặc, anh có nhiều em nọ em kia như vậy, còn dây dưa tôi làm cái gì!”

“Em không nói là vì còn giữ thể diện cho anh, đừng có làm loạn đến mức không thể giữ được thể diện, anh lên mặt có phải không? Em sinh con, thiếu chút nữa đã chết rồi, lúc đó anh đang ở đâu?” 

“Em gọi điện cho anh, nghe điện thoại là một tiểu tam không biết từ đâu xuất hiện, bây giờ anh còn mặt mũi nói chuyện với tôi sao?”

Tô Song Song tức đến đầu cũng bốc khóa, một câu này cô đã nhịn ba năm ròi, hôm nay đã nói ra tất cả, nói xong, nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của Tần Mặc, bản thân cũng sửng sốt.

Cô mím môi, cúi đầu muốn hất cánh tay Tần Mặc ra nhưng Tần Mặc chẳng những không buông ra, ngược lại lại càng dùng sức kéo cô. 

Âu Dương Văn Nhân vốn đang nằm trên đất giả vờ cũng không ngờ tới Tô Song Song lại nói hết mọi chuyện, quả thực đây không phải là tính cách của cô.

Mọi việc đã vượt xa khỏi tầm tay của hắn, hắn xoay người lại, ngay lúc Tô Song Song còn đang ngẩn người, hắn đột nhiên ôm ngực của mình, hô nhẹ một tiếng.

Tô Song Song nháy mắt lấy lại tinh thần, lập tức nhìn về phía Âu Dương Văn Nhân, thấy hắn đau đến run rẩy dưới đất, vội vàng định hất tay Tần Mặc ra. 

Nhưng Tần Mặc vẫn không buông tay như cũ, Tô Song Song tức giận quay đầu trừng anh mắt hung ác nhìn Tần Mặc, không biết rốt cục là anh muốn làm cái gì.

“Song Song, bốn năm này cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng có người phụ nữ khác, điện thoại của anh đến bây giờ cũng chưa từng có ai động vào, tiểu tam ở đâu ra?”

Tần Mạc càng ngày càng cảm thấy có gì đó sai sai, liền nhìn chằm chằm Tô Song Song, gằn từng tiếng, lời nói vô cùng nghiêm túc. 

Tô Song Song cũng ngẩn người, trừng mắt nhìn nhưng thực chính tai cô đã nghe thấy, làm sao có thể nhầm được, trong nháy mắt cô cảm thấy Tần Mặc đang nói dối cô.

Cô lắc đầu, giả bộ chẳng hề để ý nói: “Em làm sao biết được, lần này quay về, anh bên trái một cô người mẫu, bên phải lại là một em gái dịu dàng, em còn gì để nói nữa?”

Tô Song Song nói xong liền hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, mấy lời này thế nào cũng nghe như đang xót xa, cô mím môi, không hé răng, lại cố gắng giãy giụa nhưng không thể thoát được, liền trực tiếp ngồi xuống kéo Âu Dương Văn Nhân. 

Âu Dương Văn Nhân biết kế hoạch muốn tra tấn Tần Mặc của bản thân giờ phút này đã tan thành mây khói, nhưng không biết vì sao, nội tâm hắn phiền chán không phải là vì chuyện này, hắn cảm nhận được một cảm giác không thể nói nên lời.

Loại cảm nhận này phát ra từ trong tim, hình như không giống của hắn, bởi vì đang rất phiền chán nên hắn không thấy bàn tay duỗi ra của Tô Song Song.

Tần Mặc nghe thấy những lời này của Tô Song Song, cũng không nổi giận, hắn dùng lực kéo Tô Song Song về gần phía mình, một tay kia ôm chặt sau lưng Tô Song Song, cúi gần gần như là cắn vào lỗ tai Tô Song Song nói. 

“Chuyện người mẫu là bị người ta hãm hại, Chiến Bảo Nhi đến là vì chân tướng ngày hôm nay, Tô Song Song bốn năm nay anh chẳng có ai bên cạnh, cứ lặng lẽ chờ em quay về”

Không biết vì sao nghe thấy câu cuối cùng của Tần Mặc rằng anh lặng lẽ chờ em quay về, Tô Song Song cảm thấy nước mắt không thể kiềm chế được mà chảy ra ngoài.

Cô cắn môi, vẫn có cảm giác không thể tin được, cô cố chấp hỏi một câu: “Vậy ba năm trước cái điện thoại đó có chuyện gì, em khẳng định là đối phương có quen biết anh, hai người đang ở cùng nhau…” 

“Ngày nào! Ngày nào!” Bạch Tiêu vốn ở đằng sau xem náo nhiệt rốt cục có thể đợi đến lúc cần anh, lập tức nói to.

Tô Song Song tất nhiên là nhớ được ngày đó, nhìn Bạch tiêu, nói ra ngày tháng, Bạch Tiêu lập tức cúi xuống kiểm tra điện thoại, khoảng một phút sau, anh cau mày ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra hưng phấn.

“Hôm đó em không gọi cuộc điện thoại nào cho Tần Mặc cả!” Bạch Tiêu nói xong nhìn Tần Mặc cười đắc ý, chỉ tiếc là chỉ nhìn thấy cái gáy của Tần Mặc anh liền cảm thấy ngượng ngùng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó lại nhìn về phía Âu Dương Văn Nhân. 

Anh ta nhìn Âu Dương Văn Nhân cau mày nhịn không được cơn tức giận trong lòng, thiếu chút nữa liền cười thành tiếng, anh ta chờ giây phút này lâu lắm rồi, hơn nữa còn có một quả bom nữa phải chờ đến lúc gay cấn nhất mới tặng cho hắn.

Tô Song Song đảo mắt, đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, chậm chạp quay đầu lại nhìn về Âu Dương Văn Nhân đang ngồi dưới đất, không thể tin được hỏi một câu: “Cái điện thoại kia rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh... anh cũng không biết nữa.” Âu Dương Văn Nhân vô cùng đau lòng, hình như có một cái gì đó, khiến hắn không thể khống chế được nữa rồi. 

“Âu Dương Văn Nhân! Anh còn muốn lừa gạt em nữa sao? Một chút nữa là có thể tra được mọi chuyện rồi, di động của em rốt cục là gọi cho ai? Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra!”

“A! Đúng rồi, Nhị Manh Hoa anh còn có một chuyện muốn nói với em.” Bạch Tiêu cảm thấy hiện tại chính là thời điểm bỏ đá xuống giếng tốt nhất, cười hề hề rút từ trong túi áo ra một tờ giấy.

“Không phải là bởi vì Âu Dương Văn Nhân sắp chết nên em mới đồng ý tổ chức hôn lễ với hắn sao? Anh đã tới bệnh viện của Âu Dương Văn Nhân, quan tâm đến bệnh tình của hắn một chút, dùng một chút thủ đoạn, không ngờ lại tra ra được Âu Dương Văn Nhân thật sự rất khỏe mạnh đó.” 

Nói đến đây Bạch Tiêu vô cùng đắc chí cầm giấy kiểm tra trên tay lắc lắc. Tô Song Song lập tức choáng váng, Âu Dương Văn Nhân cũng vô cùng khiếp sợ, tòa bệnh viện này năm trong tầm khống chế của hắm, vô cùng an toàn, tại sao Bạch Tiêu lại có thể điều tra ra được!

Bởi vì muốn làm cho bọn họ kinh ngạc nên Bạch Tiêu không nói cho Tần Mặc biết, đến lúc này Tần Mặc nghe thấy lý do Tô Song Song gả cho Âu Dương Văn Nhân, quay đầu hết sức hung dữ trừng mắt với hắn.

Bạch Tiêu lập tức cười mỉa mai, cũng không dám quá đắc ý, quay đầu đứng về phía bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi này xem trò vui. 

Tô Song Song kinh ngạc một hồi, từ từ quay đầu nhìn về phía Âu Dương Văn Nhân, nhớ lại mọi chuyện trước kia, sự xuất hiện của Âu Dương Văn Nhận thật sự quá khéo, cô vẫn luôn xem nhẹ, mọi chuyện trong nháy mắt đã xuất hiện trong đầu.

Cô khản cổ họng, run run hỏi: “Âu Dương Văn Nhân, rốt cục mục đích của anh là gì, có thù oán gì với Chiến gia hay Tần Mặc sao?”

Âu Dương Văn Nhân biết âm mưu của hắn đã hoàn toàn thất bại rồi, thực ra hắn đã báo thù được Tần Mặc từ ba năm trước lúc Tô Song Song sinh đứa bé, hắn có thể ra tay giết đứa bé này. 

Nhưng không biết vì sao hắn không thể nào hoàn toàn khống chế được nội tâm của bản thân hắn, một tay chống trên mặt đất, đột nhiên hắn cười ha ha, cười vô cùng điên cuồng.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên hai mắt đỏ bừng nhìn Tô Song Song, gằn từng tiếng một: “Cô đã sớm chết rồi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn không chế tôi sao!”