"Vậy vào đi!" Tô Song Song nói xong thở vào, Tần Mặc thật ra cũng không rõ ràng lắm, vô thức đi theo, Tô Song Song đã đi vào.
Tần Mặc nhìn thấy vẻ mặt dứt khoát của Tô Song Song, trong lòng có chút nghi ngờ, chẳng qua anh vẫn luôn luôn che giấu tâm trạng vui buồn của mình, nên cũng không hề có biểu cảm gì.
Tô Song Song đi vào, đứng ở bên giường, nhìn thấy Tần Mặc đóng cửa, cô hít vào một hơi thật sâu, đưa tay run run kéo khoá quần áo, cởi áo khoác trên người ra.
Tần Mặc vừa quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, lúc thấy cô lại cởi áo trong, sự bình tĩnh của anh cuối cùng cũng đã bị phá vỡ.
Anh vừa định hỏi Tô Song Song đang làm cái gì thì cô đã cởi xong nội y, tay còn đang kéo xuống thắt lưng cới luôn quần
Lúc này Tần Mặc bình tĩnh lại, người con gái mà mình thầm thương trộm nhớ suốt năm qua đang đứng cởi đồ trước mặt mình, một người kiên định như Tần Mặc cũng cảm thấy cổ họng mình như bị khô lại.
Tần Mặc không biết là mình bị sốt hay là bởi vì "Cảnh đẹp" trước mặt quá mức kích thích, thân thể bỗng nhiên khô nóng. Anh cố gắng thở từ từ, cố gắng điều hòa cơ thể nhưng hình ảnh của Tô Song Song trước mặt sinh động như thế, anh vô thức bước về phía trước hai bước.
Tần Mặc rốt cục tìm được mình của giọng nói nhưng là khàn khàn của quả thực giống thay đổi một người bình thường: "Em rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"
"Anh không phải muốn như thế này sao? Em cho anh, anh giúp em đưa những đứa nhỏ về!" Tô Song Song nói xong có chút hơi dứt khoát.
Tần Mặc chợt dừng lại, Ngay sau đó vì lời nói Tô Song Song lại cảm thấy cực kỳ tức giận, anh nhìn chằm chằm Tô Song Song, cắn răng hỏi: "Vì những đứa nhỏ?"
Tô Song Song cũng bướng bỉnh, quả thật cô biết rõ ràng vẫn là bởi vì người đàn ông trước mặt Tần Mặc nhưng trong lòng không muốn thừa nhận.
Cô ngang ngạnh, nhìn chằm chằm Tần Mặc, cũng chẳng còn quan tâm là xấu hổ hay không, dù sao chính là muốn làm cho Tần Mặc và cô phải bức bội.
"Phải! Nếu không anh cho là gì? Chẳng lẽ là vì yêu anh sao? Tần Mặc, anh...... anh bẩn như vậy dựa vào cái gì tôi còn yêu anh chứ!" Tô Song Song không chịu nhẫn nhịn, nói những lời trái với lòng.
Nhưng Tô Song Song nói xong lại thấy hối hận, sợ chọc giận Tần Mặc thì lại mặc kệ chuyện của mấy đứa nhỏ nhưng Tô Song Song cũng chẳng còn gì để mất mặt nữa, cuối cùng thì vẫn giữ bộ dạng ngang bướng như vậy nhìn chằm chằm Tần Mặc.
Ai ngờ Tô Song Song vừa nhìn, cả người Tần Mặc ngay lập tức tiến về phía trước, kéo lấy tay của cô, môi kề sát môi.
"Anh bẩn?" Anh nghiến răng nghiến lợi nói vào tai của Tô Song Song, làm cho Tô Song Song trong lòng cảm thấy run sợ, bởi vì biểu hiện của Tần Mặc không hề giống bình thường.
"Ừ! Anh dây dưa cùng với người con gái khác không phải bẩn thì là gì?" Tô Song Song cũng cắn răng nói, nghĩ đến lúc mình sinh mấy đứa nhỏ khó khăn như vậy, anh còn đang dây dưa cùng người con gái khác, Tô Song Song không thể nào chấp chận được.
Tần Mặc ngờ vực, người con gái khác?
Đột nhiên anhnghĩ đến ở buổi tiệc Tô Song Song thấy mình ở cùng với người con gái khác, có thể chính là vì chuyện này, Tần Mặc nghĩ vậy, trong lòng vui vẻ, biểu hiện trên mặt còn hơi thoải mái.
Miệng anh hơi nhếch lên một chút, trong lòng thầm nghĩ: Tô Song Song ghen khi thấy anh ở cùng người con gái khác, như vậy là cô vẫn còn để ý đến anh
“Đó chỉ là bạn nhảy." Tần Mặc trầm xuống, giọng nói nhẹ, tựa như âm trầm của đàn piano, mang lại cho người ta một loại cảm giác mê hoặc.
Tô Song Song nãy còn kiên cường, lúc này cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tần Mặc truyện tới, khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ lên, mắt nhắm lại, ra vẻ bộ dạng hi sinh.
"Muốn làm thì nhanh lên! Nhưng nếu anh không đưa đứa nhỏ trả lại cho em... em… em sẽ…” Tô Song Song đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Tần Mặc bây giờ càng ngày càng lợi hại, hôm nay không biết có bị anh chiếm đoạt hay không, sau đó nếu không nhận được lại con thì sao?
"Em muốn như thế nào?" Tần Mặc nói xong ôm Tô Song Song, Tô Song Song bỗng ngã nhào xuống giường ở phía sau, sợ tới mức hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó thân thể nóng bỏng Tần Mặc sát lại, đặt ở trên người cô, rất chặt, không còn một chỗ hở.
"Em...... em muốn cho anh đẹp mặt!" bây giờ Tô Song Song cực kỳ hối hận, cô vừa mới ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, cởi quần áo nhanh như vậy, bây giờ muốn đổi ý thì không có đường lui rồi.
"Đẹp mặt sao? Như thế này à?" Tần Mặc nói xong cúi đầu nhẹ nhàng cắn chóp mũi của Tô Song Song, Tô Song Song hơi đau thở nhẹ một tiếng, nhăn mặt lại.
Tần Mặc đột nhiên xa cách Tô Song Song bốn năm, trong lòng có chút cố chấp, nhìn thấy Tô Song Song đau, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, anh nói xong lại cắn má của Tô Song Song của một cái.
Lúc này Tô Song Song cũng không muốn làm nữa, tay muốn đẩy Tần Mặc, Tần Mặc lại bắt lấy tay của cô ấn giữ lên trên đầu cô.
Hai tay của Tô Song Song không động đậy, hơi luống cuống, nhìn ánh mắt của Tần Mặc chính là lúc này cô không rõ trong long anh đang suy nghĩ điều gì, cảm thấy hơi kinh khủng.
"Anh cắn em làm gì?" Tô Song Song lớn tiếng hỏi, mặc dù trong lòng đang sợ hãi nhưng không thể biểu hiện ra ngoài rằng mình đang sợ hãi.
" Tô Song Song! Nếu anh có thể, anh thật sự muốn nuốt em vào bụng!" Tần Mặc nói xong lại cắn vào má bên kia của Tô Song Song.
Tô Song Song vốn dĩ còn tưởng rằng Tần Mặc chỉ đùa giởn nhưng sau hai lần như vậy, cô biết mình đã nhầm, cô nuốt nước miếng một cái, tâm trạng hơi ủ rũ.
"Anh biến thành chó từ khi nào vậy!" mặc dù trong lòng Tô Song Song đang run sợ nhưng vẫn còn tại mạnh miệng: "Anh có làm hay không, không làm......"
Tô Song Song còn chưa nói xong, Tần Mặc ngay lập tức hôn vào môi của Tô Song, Tô Song Song hơi giãy dụ nhưng càng dãy dụa anh càng hôn mạnh hơn, giống như tình cảm suốt 4 năm qua, đang quay trở lại một cách cuồng nhiệt, ngay lập tức chiếm lấy hết tất cả lý trí của cô.
Hai người quấn lấy nhau, cả căn phòng kiều diễm bỗng chốc cực kỳ của hài hòa như trước.
Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song còn chưa tỉnh giấc, cảm thấy trên ngực bị có cái gì đó đè nặng, làm cho cô thở không nổi, cô vô thức đẩy đẩy, cũng không giảm bớt áp lực, ngược lại còn bị cái gì đó ôm lấy chặt hơn, hô hấp càng thêm khó khăn.
Tô Song Song mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy mình trước mặt mình rõ ràng là một cánh tay to lớn thì hơi sửng sốt, chớp chớp mắt mấy lần, nhớ ra chuyện xảy ra đêm qua.
Cô nửa tỉnh nửa mơ bỗng trợn tròn mắt, dùng sức đẩy Tần Mặc nhưng lại không ích gì, căn bản Tần Mặc chẳng chút động đậy.
Tô Song Song trợn tròn mắt, cô lại đẩy, người của Tần Mặc dường như đã bị dính chặt vào người cô, làm thế nào cũng không thể gỡ ra được.
"Khụ khụ!" Tô Song Song ho hai tiếng, Tần Mặc không phản ứng, Tô Song Song nhíu mày, hét lên: "Anh buông tay ra!"
"Rốt cuộc em có bao nhiêu cái đuôi? Dám lớn tiếng như vậy?" Tối hôm qua Tần Mặc cũng hơi sốt nhẹ, hơn nữa cả đêm còn như vậy, lúc này thực sự mệt mỏi, ánh mắt anh nhìn Tô Song Song, giọng nói rất không kiên nhẫn.
"Anh mới có đuôi ấy!" Tô Song Song nói xong lại giật giật nhưng Tần Mặc cho dù đã thức dậy cũng không chịu buông Tô Song Song ra.
"Anh buông ra đi! Ôm cái gì mà ôm!" Tô Song Song thật sự không nhẫn nại được nữa, bị anh ức hiếp cả đêm, điều có thể làm đều đã làm rồi, lúc này anh vẫn còn dính lấy cô, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Tô Song Song sợ sự dịu dàng này của Tần Mặc, sợ rằng sự dịu dàng này sẽ làm cho cô rung động, làm cho cô khó chịu.
"Người em lạnh lắm, đừng nhúc nhích." Tần Mặc nói xong lại xiết chặt cánh tay mình. Bốn năm! Thật vất vả để làm cho người mình mong nhớ ngày đêm nằm trọn trong vòng tay mình, cho dù trong lòng có oán hận, Tần Mặc vẫn không chịu buông ra.
Tô Song Song còn muốn giãy dụa, nhưng cảm nhận người của Tần Mặc đang rất nóng, biết chắc anh sẽ không chịu bỏ cuộc, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm giãy dụa.
Đợi một lát, Tô Song Song còn hỏi một câu: "Anh có cần uống thuốc không? Hay là ăn chút gì đó, em đi mua cho anh nhé?"
"Không cần." Tần Mặc nói xong đem đầu vùi đầu vào cổ Tô Song Song, hơi thở dần dần bình thường.
Hơi thở của Tần Mặc truyền đến cổ của Tô Song Song, ngứa ngứa, cô đỏ mặt nín thở chịu đựng nhưng cuối cùng nhịn không được, bắt đầu động đậy, muốn tránh hơi thở của Tần Mặc.
Cử động này, khiến Tần Mặc nhíu mày, Tô Song Song lại động đậy thêm lần nữa, cảm giác có cái gì đó dần dần thay đổi, cũng không dám động đậy nữa.
Đột nhiên Tần Mặc mở mắt, mắt hơi hồng hồng, nhìn Tô Song Song, cô vội vàng tỏ vẻ tươi cười, xấu hổ nói: "Em thấy hơi ngứa, nếu không thì, anh buông em ra, em......"
"Anh giúp em!" Tần Mặc nói xong xoay người để Tô Song Song nằm dưới người mình, Tô Song Song sửng sốt, cô còn chưa kịp nói xong, Tần Mặc đã đặt môi của anh lên rồi.
Hai người cứ như vậy không biết xấu hổ đến giữa trưa, Tần Mặc rốt cục đã thỏa mãn nằm ở trên giường định nghỉ ngơi một lát.
Tô Song Song xoay người, chân vừa chạm đất, hai chân run lên, cô quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Tần Mặc một cái, nhìn thời gian, đột nhiên nhớ tới Dục Tú còn ở nhà.
Tô Song Song biết nếu mình nói ra, Tần Mặc nhất định mất hứng nhưng cô không thể đợi thêm nữa, cô từ từ thu tay vào chăn, nói ra từng chữ: " Anh đã vừa lòng rồi đúng không? Có thể đưa Dục Tú trở về không?"
Sau khi thoả mãn,Tần Mặc đang muốn nghỉ ngơi một lát, nghe thấy lời này của Tô Song Song thì mở mắt, những giây phút ngọt ngào vừa nãy đã bị câu nói này của Tô Song Song phá vỡ.
Hàm răng của anh nghiến vào nhau, cố gắng nhẫn nhịn, chỉ là mở miệng nói một câu chêu chọc: "Em yên tâm, anh sẽ không để em phục vụ không công đâu."
Tô Song Song vì lời nói này, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên trắng bệch nhưng cô không phản bác cái gì cả, chỉ có thể cúi đầu không nói nói gì, im lặng một chút, cô bối rối xuống giường mặc quần áo.
Tần Mặc nhìn thấy sắc mặt Tô Song Song thay đổi, quả thật trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng nếu anh không làm như vậy, chỉ sợ sẽ bị Tô Song Song bức điên lên mất, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì không khống chế được.
Tần Mặc đợi một lát, thấy Tô Song Song ăn mặc chỉnh tề đi vào rửa mặt, anh chống đầu giường đứng lên, bỗng cảm thấy hoa mắt đầu óc choáng váng, anh cắn răng đi mặc quần áo, nếu Tô Song Song sốt ruột chuyện đứa nhỏ, anh cũng sẽ nhanh chóng đi giúp cô.
Hai người vừa mới thân mặt là vậy nhưng khi tỉnh táo lại, hai người ai cũng không nhìn nhau một cái, Tần Mặc đi ở phía trước, Tô Song Song đi theo phía sau cách anh nửa bước