Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 326: Ở bên tôi ba tháng




“Tôi gọi bác sĩ giúp anh…” Tô Song Song còn chưa nói xong, Tần Mặc đã ho khan dữ dội, bụm tay che miệng, trong chốc lát đã ho ra máu.

Tô Song Song sợ hãi phát hoảng, không nói được thêm câu gì, cẩn thận dỡ Tần Mặc dậy, tay vừa chạm vào người anh, đã cảm thấy nóng hầm hập.

Tô Song Song lập tức nhớ ra, Tần Mặc lúc trước sốt cao cũng bị mắc viêm phổi, có thể hệ miễn dịch bị suy giảm. Cô vội vàng làm sơ cứu, đỡ Tần Mặc dậy, cởi lỏng của Tần Mặc ra. 

Tô Song Song biết Tần Mặc chán ghét bệnh viện, thừa lúc anh còn tỉnh, vội vàng hỏi một câu: “Tần Mặc! A Mặc, chúng ta đi bệnh viện nhé!”

Chỉ vì một từ A Mặc, khiến Tần Mặc trong chốc lát mở to mắt, anh nhìn Tô Song Song thật lâu, siết chặt tay cô, lắc lắc đầu.

Tô Song Song giơ tay sờ sờ trán Tần Mặc, cảm thấy cũng không phải nóng lắm, suy nghĩ một hồi vẫn nên tôn trọng quyết định của Tần mặc, cô xoay người tìm thuốc trong ngăn tủ, thuốc vẫn được đặt ở vị trí đó. 

Tô Song Song nhìn một lúc, trước kia cô vẫn hay chuẩn bị những thuốc hay dùng. Cô vội vàng xem xét, phát hiện hạn sử dụng vẫn còn mới, hơi bất ngờ, có điều cô cũng không có thời gian suy nghĩ nữa, không dám kéo dài thêm, cầm thuốc hạ sốt, rồi đi lấy nước cho Tần Mặc.

Chờ Tần Mặc uống thuốc xong, Tô Song Song vẫn chưa yên tâm, đi vào toilet bưng một chậu nước lạnh ra, lau người hạ nhiệt cho Tần Mặc.

Đầu Tần Mặc vô cùng choáng váng, sau lần bị viêm phổi trước, anh cũng không chăm sóc tốt bản thân, thỉnh thoảng lại bị sốt cao, tối hôm qua đứng ở ngoài cả đêm, hôm nay trở nên như vậy cũng không có gì làm lạ. 

Anh khép hờ mắt, nhìn Tô Song Song bận bịu chạy đi chạy lại, thân nhiệt trong người dần dần hạ xuống, thần trí cũng càng ngày càng minh mẫn nhưng trong lòng càng ngày càng phức tạp.

“Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tô Song Song bận bịu nửa ngày, cũng mệt muốn chết, ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn Tần Mặc.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, lại nhanh chóng đảo đi, Tô Song Song vội vàng xoay người, cầm lấy áo khoác vừa cởi ra, hoảng loạn nói một câu: “Tôi về trước đây, nếu anh còn khó chịu thì gọi điện cho Bạch Tiêu tới!” 

Tô Song Song nói xong liền nhớ ra gì đó, vội vàng tới sờ vào áo khoác của Tần Mặc, lấy điện thoại đặt lên tủ đầu giường, cô lại nhìn thoáng qua Tần Mặc, rồi liền đi ra ngoài.

“Tô Song Song, thằng bé vẫn đang ở nhà họ Chiến nhỉ?” Tần Mặc không mở mắt, khàn khàn hỏi một câu, Tô Song Song ngoảnh lại nhìn Tần Mặc nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tưởng bản thân đang nghe nhầm.

“Em có muốn đón thằng bé về không?” Tần Mặc lại mở miệng nhưng vẫn không hề động đậy như cũ, lần này Tô Song Song đã nghe rõ rồi. 

Cô đang lo lắng phải làm sao để đón được thằng bé về, vừa nghe thấy Tần Mặc nói như vậy, lập tức gật gật đầu, mắt đỏ hoe đáp lại: “Anh có thể giúp tôi sao?”

“Được.” Tần Mặc nói đến đây quay đầu về hướng Tô Song Song, ánh mắt chẳng có thần sắc, nhàn nhạt giống như đang nhìn người xa lạ.

“Thật sao? Vậy thật sự cảm ơn…” 

Tô Song Song còn chưa nói xong Tần Mặc liền mở miệng nói: “Điều kiện, ở bên cạnh tôi ba tháng.”

Trong chốc lát, Tô Song Song liền sửng sốt, nghe lời này của Tần Mặc, trong lòng bỗng chốc xù lên, vị tổng giám đốc bá đạo này, định tàn sát lẫn nhau sao?

“Chuyện đó… Tần Mặc, anh có người của anh rồi, tôi… tôi cũng vậy! Hiện giờ chúng ta đều lớn cả rồi, vậy đừng làm ra mấy chuyện vô nghĩa nữa có được không?” 

Hiện giờ Tô Song Song muốn bình tĩnh nói chuyện với Tần Mặc. Sau khi về nước, Tô Song Song gặp rất nhiều chuyện. Trong chốc lát cảm thấy mình già đi hơn nhiều, ngữ khí cũng không khỏi trở nên trầm hơn.

“Em có người mới, anh có người mới?” Tần Mặc lầm bầm, cười lạnh một tiếng.

“Tô Song Song, chỉ có một điều kiện như vậy, đồng ý thì ở lại. Không đồng ý thì đi đi, hai đứa con của cô đừng hòng đón về được.” 

“Tần Mặc, anh đồng ý trả lại Bánh Bao cho tôi rồi!” Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc nói không trả lại con cho cô liền cáu giận. Nếu không phải là Tần Mặc đang nằm trên giường, cô có thể đã liều mạng với anh rồi.

“Đổi ý rồi sao?” Lúc Tần Mặc nói những lời vô sỉ như vậy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nếu không phải Tô Song Song chắc chắn tai mình không có vấn đề thì sẽ cảm thấy bản thân nhất định là đã nghe nhầm.

Tô Song Song hít vào một hơi thật sâu, nắm chặt vào quần áo, xoay người đi ra ngoài, không định tiếp tục dây dưa với Tần Mặc nữa. 

“Bạch Tiêu sẽ không trả con gái cho em, con trai thì như em thấy đấy, không có anh liệu nhà họ Chiến có trả con cho em hay không? Tô Song Song, anh chỉ đợi em đến ngày mai thôi!”

Tần Mặc vừa nói vừa xoay người, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Song Song.

Tô Song Song cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đột nhiên quay người lại trừng mắt với Tần Mặc, quát một tiếng: “Tần Mặc, anh đừng có mà quá đáng quá! Anh!” 

Tô Song Song vốn dĩ muốn nói với Tần Mặc những chuyện anh bắt cá hai tay nhưng lại cảm thấy nếu la hét cô sẽ giống như người đàn bà chanh chua mất, giống như bản thân đang để ý Tần Mặc vậy.

Nghĩ đến đây, Tô Song Song lại ngưng lại, mặt mày đỏ bừng cả lên, một lúc sau mới nuốt được cục tức này.

“Em nghĩ kĩ đi, từ giờ tới ngày mai hãy trả lời anh.” Tần Mặc nói xong cúi đầu xuống, không nhìn Tô Song Song nữa, lại ho khan khe khẽ. 

Tô Song Song cắn răng, thật muốn mở miệng mắng Tần Mặc vài câu nhưng suy nghĩ một hồi hiện giờ cãi nhau với Tần Mặc cũng không có gì hay lắm, cô xoay người mở cửa ra ngoài.

Vửa đóng lại, Tô Song Song liền cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực, cô dựa vào cửa, nghĩ về những lời vô liêm sỉ Tần Mặc nói ban nãy, xoa xoa mắt.

Cô hít một hơi thật sâu, định trở về bệnh viện trước, tìm Âu Dương Văn Nhân thương lượng một chút, xem có cách nào đón Tô Dục Tú về không. Bánh Bao ở bên kia, Tô Song Song vẫn theo bản năng tin tưởng Tần Mặc, sẽ không làm hại đứa nhỏ, huống chi đó lại còn là con của anh. 

Tô Song Song trở về dến bệnh viện, Âu Dương Văn Nhân đã tỉnh rồi. Tình trạng cả người vẫn như cũ không lạc quan hơn, Tô Song Song vốn không muốn làm phiền hắn ta nhưng bản thân thật sự không còn cách nào nữa rồi.

Tô Song Song đang do dự, Âu Dương Văn Nhân bỗng mở miệng hỏi: “Vẫn chưa đón đứa nhỏ về sao? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tô Song Song bị hỏi một câu như vậy, chỉ muốn khóc, tình trạnh rối bời quả thực muốn đè sập Tô Song Song, hừ một tiếng: “Tần Mặc không trả Bánh Bao, nhà họ Chến cũng không trả Dục Tú cho tôi, hai đứa nhỏ đều không thể quay về nữa rồi!” 

Âu Dương Văn Nhân thực ra biết hết mọi chuyện, hơn nữa hắn ta cũng không muốn đón bọn trẻ về nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên hỏi một tiếng: “Sao lại thế?”

Âu Dương Văn Nhân biết rõ Tần Mặc đã biết đứa nhỏ không phải con của anh, hiện giờ càng muốn gây thêm mâu thuẫn giữa Tần Mặc và Tô Song Song, nên hắn ta cũng không muốn quản chuyện mấy đứa nhỏ nữa.

“Bánh Bao ở bên đó thì cứ từ từ, tôi nghĩ tìm một vị luật sư khởi tố nhà họ Chiến đã, bắt bọn họ trả thằng bé lại cho tôi!” Tô Song Song nói xong liền nhìn Âu Dương Văn Nhân, cô vốn không quen một vị luật sư nào cả, muốn xem xem Âu Dương Văn Nhân có quen ai không. 

“Anh có quen hai vị luật sư, ngày mai anh sẽ bảo bọn họ đi xử lý việc này, em đừng lo nhé.” Âu Dương Văn Nhân mới nói hai câu, mặt trong chốc lát sắc liền tái nhợt lại.

Tô Song Song vội vàng ngậm miệng, cô nhớ ra lời nói của bác sĩ, vừa nãy còn có dũng khí và hy vọng, trong nháy mắt tất cả lại tiêu tan.

“Văn Nhân, anh có chuyện gì đặc biệt muốn làm không, đợi Bánh Bao và Màn Thầu trở về, sức khỏe của anh tốt lên, chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện điều đó, có được không?” 

Lúc Tô Song Song nói chuyện đồng thời siết chặt tấm drap trải giường, chỉ cảm thấy lời bác sĩ nói không thể không có khả năng xảy ra. Nhìn Âu Dương Văn Nhân ở trước mặt, trong tiềm thức dường như xem nhẹ lời của bác sĩ.

“Song Song, em biết điều anh muốn làm nhất là gì mà, nếu không thể thực hiện, anh sẽ cảm thấy anh sống không còn ý nghĩa gì nữa.” Âu Dương Văn Nhân nói rồi đắm đuối nhìn Tô Song Song.

Tô Song Song trong chốc lát liền hoảng hốt, cô bỗng đứng dậy, động tác quá mạnh liền đẩy mạnh chiếc ghế đang ngồi ngã ra sau, cô nhìn sắc mặt của Âu Dương Văn Nhân lại càng them tái nhợt, nụ cười cũng biết mất rồi, vội vàng mỉm cười, xoay người dựng chiếc ghế lên. 

“Chuyện này… đợi Bánh Bao và Màn Thầu trở về chúng ta hẵng nói nhé! Tôi… tôi đi tìm cách đã…” Tô Song Song nói rồi hoàng loạn chạy ra ngoài.

Âu Dương Văn Nhân muốn Tô Song Song phải đi cầu xin Tần Mặc, sau đó gây mâu thuẫn với Tần Mặc và nhà họ Chiến, hắn ta sẽ nhân cơ hội ngư ông đắc lợi, trong thời gian này hắn ta còn có thể ép Tô Song Song gả cho mình, như vậy mới có thể đả kích được Tần Mặc cả về thể xác và tinh thần.

Âu Dương Văn Nhân sử dụng kế này, nên hắn ta vốn sẽ không quan tâm chuyện của Tô Dục Tú. Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song tràn đầy hy vọng ai biết luật sư nào thì giới thiệu cho Tô Song Song, nhà họ Chiến không thả người. 

Tô Song Song trong chốc lát liền mơ màng, cô suy nghĩ một hồi, hoảng hốt đứng dậy, đi ra ngoài, Tô Song Song ngồi ở ghế trong công viên, ngồi từ sáng tới tối, đột nhiên cô đứng dậy!

Tần Mặc luôn ở trong nhà trọ, thực ra anh cảm thấy Tô Song Song sẽ không tới. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Tần Mặc đốt tới điếu thuốc cuối cùng, anh chắc chắn rằng Tô Song Song sẽ không tới rồi.

Tần Mặc định đi tới chỗ Bạch Tiêu nghĩ xem có cách gì để Tô Song Song ở lại bên anh một thời gian không, để anh có thể yên tâm giải quyết nhà họ Chiến. 

Lúc anh vừa muốn rời đi, vừa mở cửa ra lại có thể nhìn thấy đầu Tô Song Song đang đứng bên ngoài cửa.

Tần Mặc hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn thoáng sang bên cạnh, lại cúi đầu nhìn Tô Song Song, thấy cô không biến mất, trong lòng bỗng chốc trở nên ấm áp.

“Tần Mặc, có thể nào đừng để quan hệ giữa hai chúng ta, trở nên… trở nên tệ như vậy được không?” Tô Song Song vẫn không hề ngẩng đầu, cô mặc dù oán hận Tần Mặc nhưng cô chưa bao giờ quên đi những ký ức đẹp đẽ ở bên Tần Mặc. 

Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song bối rối, rất muốn đưa tay ra xoa xoa đầu Tô Song Song nhưng vẫn nhịn xuống, mặc dù anh vẫn hận chuyện Tô Song Song bạc tình nhưng không nhẫn tâm dày vò cô.

“Đồng ý hay không đồng ý?” Đầu Tần Mặc hơi choáng, anh không muốn nói nhiều gì nữa, sợ nói nhiều, nhìn thấy cô khóc sẽ mềm lòng.

“Tôi… Anh thật sự sẽ trả hai đứa con lại cho tôi chứ?” Tô Song Song vẫn chẳng hề ngẩng đầu, chỉ là giọng nói hơi nghẹn ngào. 

“Ừm.” Tần Mặc vẫn cúi đầu, lẳng lặng chờ Tô Song Song đồng ý.

“Ba tháng thôi phải không?” Tô Song Song nói đến đây cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại bướng bỉnh chịu đựng không hề khóc.

Tô Song Song hiện giờ cũng nghĩ thông rồi, dù sao cũng không phải chưa từng sống chung với Tần Mặc. Có trốn chạy cũng không thể đem bọn trẻ trở về. 

Thực ra Tô Song Song có thể không biết, trong lòng cô vẫn không thể buông Tần Mặc xuống được, nếu không với cái tính ngoan cố của cô, thì đã chiến đấu tới đầu rơi máu chảy cùng với nhà họ Chiến rồi, cũng sẽ không đồng ý với điều kiện này.

Không phải vì những điều kiện này, mà vì người đàn ông này là Tần Mặc.

“Ừm!” Trong lòng Tần Mặc lúc này đã dịu dàng hơn, tuy trong lòng cũng rối bời nhưng vẫn tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng như cũ