Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 318: Bị một cái tát




Tô Song Song nhìn sơ qua bản gốc của tranh vẽ, cô đã hơn một năm không  vẽ truyện tranh rồi, nếu làm tất cả công việc hậu kỳ, tính toán đâu ra đấy thì ba ngày cũng khó có thể làm xong.

Tô Song Song nghĩ nghĩ, cầm điện thoại lên, bấm số của Âu Dương Văn Nhân. Điện thoại vừa thông, Âu Dương Văn Nhân bên đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi: “Có cần anh tới đón em về không?”

“Việc ấy… Văn Nhân, em có chút việc, có lẽ là tối mới về được, có thể phiền anh đưa hai đứa bé đi xem nhà trẻ được không?” 

Thời điểm Tô Song Song nói chuyện điện thoại, bản thân cô cũng cảm thấy có chút thiếu tự tin, cô không muốn để cho Âu Dương Văn Nhân biết mình bị Tần Mặc bắt nạt, cô không muốn anh phải lo lắng, cũng không muốn kéo anh vào chuyện này. Nếu không với tính cách của Tần Mặc, nhất định sẽ không bỏ qua cho Âu Dương Văn Nhân.

“Song Song, rốt cục là em làm sao vậy? Em nói thật với anh đi!” Giọng của Âu Dương Văn Nhân trong nháy mắt liền trầm xuống. Tô Song Song rất hiếm khi nghe thấy anh nói như vậy, nghĩ nghĩ một chút liền giải thích.

“Cái này… Tần Mặc nhờ em giúp anh ấy làm hậu kỳ truyện tranh, coi như là cám ơn anh ấy đã nuôi mèo của em suốt bốn năm quá.” Tô Song Song nói xong, bản thân cô cũng cảm thấy quá vớ vẩn rồi. 

Âu Dương Văn Nhân lại im lặng, một lát sau, anh mới mở miệng nói: “Buổi tối gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đi đón em.”

Tô Song Song sợ Âu Dương Văn Nhân nói cô ngốc nhưng hắn ta không nói gì cả, cô nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, đáp lại một tiếng, cúp điện thoại.

Cô lật đi lật lại tranh vẽ trên tay, nên tính toán chia tay với Tần Mặc sớm một chút, nghĩ vậy Tô Song Song giống như có chút hi vọng. 

Cô đang muốn đứng dậy, liền thấy Tần Mặc ôm Tứ gia thoải mái bước vào, lạnh lùng lườm cô một cái rồi ngồi ở một cái ghế dựa trong phòng bếp, gõ gõ cái bàn.

Tô Song Song không hiểu gì cả quay đầu lại nhìn anh, tầm mắt cuối cùng lại dừng lại ở Tứ gia nằm trong lòng anh vô cùng hưởng thụ, trong lòng chảy máu!

Cô vì để có thể dẫn nó về nhà mà phải làm nô tỳ, con mèo này lại còn chế giễu cô, nhận giặc làm cha, vui vẻ với Tần Mặc còn cô thì làm như là mẹ kế. 

“Tứ gia?” Tô Song Song thử kêu một lần, Tứ gia liếc cô một cái, liền quyết đoán quay dầu lại, cọ cọ trong lòng Tần Mặc, căn bản không thèm để ý tới Tô Song Song.

“Anh đó bụng, nấu cơm đi.” Tần Mặc nói xong cúi đầu vuốt ve móng vuốt nhỏ của Tứ gia, nói vô cùng tự nhiên, giống như nấu cơm là chuyện Tô Song Song nên làm vậy.

“Gì cơ?” Tay Tô Song Song chỉ vào mình, không thể tin được hỏi lại một câu: “Anh bảo tôi đi nấu cơm sao?” 

Tần Mặc không ngẩng đầu lên, coi như nể tình nói một câu: “Ừm.”

Tô Song Song không muốn tức giận với Tần Mặc nhưng yêu cầu vô lễ này thật sự là vượt quá phạm vi chịu đựng, Tô Song Song lập tức phản bác lại hỏi: “Dựa vào đâu mà tôi phải làm!”

Tần Mặc vẫn không ngẩng đầu như cũ, chỉ đặt tay lên cổ Tứ gia vuốt vuốt, hơi dùng sức, khiến cho Tứ gia không thoải mái vặn vẹo. 

Tô Song Song tức tới răng nanh cũng nghiến tới mức kêu ken két, động tác này của Tần Mặc là uy hiếp trực tiếp, cô vốn định không khuất phục nhưng Tứ gia vẫn đang trên tay của Tần mặc, cô cũng chỉ có thể nhịn một chút.

Tô Song Song hít một hơi thật sâu, phồng má đi vào phòng bếp, lật tung cả phòng bếp lên, khiến cho phòng bếp loạn hết lên, chỉ có làm như vậy mới có thể hết giận được.

Ai ngờ cô vừa xả được cơn tức thì Tần Mặc lại làm cho cô càng tức hơn, không giận không hờn nói: “Làm xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ nhé!” 

Tô Song Song vừa nghe, quay lại nhìn đống lộn xộn nồi xong chảo trước mặt cộng thêm với cuống rau cô rải khắp phòng bếp, liền trợn tròn mắt, đây có tính là tự làm tự chịu không?

“Tần Mặc, anh…” Tô Song Song vung tay lên đống rau, đang muốn phản kháng, ai ngờ Tần Mặc lại túm cổ Tứ gia nhấc lên, Tô Song Song lập tức không lên tiếng nữa.

Tô Song Song không nói gì, Tần Mặc liền thuận thế để Tứ gia lên đầu vai. Tô Song Song vô cùng lo lắng còn Tứ gia lại chơi đến vô cùng vui vẻ núp ở đầu vai tần Mặc, đuôi quấn lấy cổ Tần Mặc. Nhìn thấy nó như vậy Tô Song Song cũng không muốn lo cho nó nữa rồi. 

Tô Song Song ngồi xổm trên đất, như người khốn khó đang hái rau, rửa rau, đến khi làm xong cơm, cô cũng không thèm nhìn, lập tức đi về phía bàn làm việc.

Ai ngờ Tần Mặc lại giữ chặt cánh tay cô. Lần này Tô Song Song thật sự xù lồng lên, mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, ánh mắt như hận không thể chọc hai cái lỗ trên người Tần Mặc, lúc này mới hết giận.

Tô Song Song bất mãn hét lên: “Anh còn muốn thế nào nữa? Còn muốn tôi xúc cho anh ăn à!” 

“Ừm, ngày hôm qua tay bị thương, không cầm được đũa.” Tần Mặc nói xong vươn tay phải luôn để bên người ra, vốn dĩ Tô Song Song còn cảm thấy bệnh kiêu ngạo của Tần Mặc lại tái phát nhưng vừa cúi đầu nhìn, trên tay hắn máu thịt lẫn lộn, căn bản là không được xử lý vết thương một cách kĩ càng.

Tim của Tô Song Song lập tức liền mềm ra, cô nhìn sang chỗ khác, ấp úng hỏi một câu: “Sao anh không xử lý vết thương đi? Bạch Tiêu đâu?”

“Sao lại nhắc đến anh ta, anh ta cũng không phải vợ của anh…” 

Chữ vợ vừa thốt ra, cả Tần Mặc và Tô Song Song đều ngẩn người, Tô Song Song cảm thấy thật xấu hổ còn trong lòng Tần Mặc lại nổi lên tức giận, anh lập tức im lặng không muốn nói gì nữa.

Hai người trầm mặc một lúc, Tần Mặc đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài nhưng cũng không quên mang theo Tứ gia cùng đi.

Tô Song Song ngồi trước bàn đồ ăn vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút, thở dài, nghĩ nghĩ một lúc nhịn xuống bỏ đồ ăn trên bàn đi. 

Cô yên lặng ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu xuống trong nháy mắt hai mắt lại mờ mờ, không nhìn rõ bản vẽ trước mắt, cô dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện ra, mu bàn tay của cô lại ẩm ướt.

Tô Song Song đột nhiên thấy ngoài cửa có tiếng động, còn tưởng rằng Tần Mặc đã quay trở lại, vội vàng lau mắt của mình, đứng dậy nhìn về phía cửa nhưng cô nhanh chóng ngây người ra.

Đứng ngoài cửa là một cô gái gầy gầy nhưng hai mắt lại vô cùng quen thuộc, đôi mắt cong cong như vầng trang, trong suốt như thủy tinh, cô nhìn thấy Tô Song Song cũng giật mình, nhưng lập tức lộ ra vẻ mặt oán hận không muốn nhìn thấy Tô Song Song. 

“Xin hỏi cô là?” Tô Song Song lễ phép hỏi một câu, hỏi xong còn đi về phía trước hai bước.

Cô gái này không trả lời Tô Song Song, chỉ hỏi một câu lạnh lùng mang theo vẻ ghét bỏ: “Tần tổng đâu?”

Tô Song Song vừa nghe được hai chữ Tần tổng, lập tức nhẹ nhàng thở ra, xem ra là cấp dưới của Tần Mặc, cô vội vàng trả lời: “Anh ấy đi rồi, đi được một lúc rồi.” 

“Đi rồi?” Cô gái này thì thào tự nói một câu, đi về phía trước vài bước, đến trước mặt Tô Song Song, đột nhiên dùng sức tát Tô Song Song một cái thật mạnh.

“Chát!” một tiếng, vô cùng vang, Tô Song Song lập tức nghiêng đầu về một bên, cảm thấy đầu ong ong, bị tát tới lờ mờ, không phản ứng kịp việc mình vừa mới bị đánh.

“Thì ra cô chính là con tiện nhân này, chính là cô! Vì sao còn về đây nữa?” Cô gái này điên cuồng gào lên, gào xong còn xông lên kéo tóc Tô Song Song. 

Sức chiến đấu của Tô Song Song thực ra cũng không thấp nhưng đã bị đánh đòn phủ đầu, một cái tát làm cho bản thân lỡ mờ, chưa kịp phản ứng, tóc của cô đã bị cô gái kia kéo, biến thành kẻ yếu thế.

“Cô điên rồi, mau buông ra, nếu không tôi sẽ không khách khí nữa!” Tô Song Song cũng tức giận, cho tới bây giờ cô cũng không phải bạch liên hoa dễ dàng bị người khác bắt nạt, lần này lại bị đánh vô duyên vô cơ, tất nhiên không thể nhịn được.

Cô gào lên một tiếng, thấy cô ta còn chưa buông tay, Tô Song Song dùng sức đẩy cô ta ra, sau đó tát một cái thật mạnh trả lại. 

“Chát!” một tiếng, còn vang mạnh hơn cả cái tát vừa rồi, khiến cho cô ta đó nháy mắt ngã ra sàn.

“Tô Song Song cô đang làm gì!” Đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng quát, xen lẫn cả tức giận mà đến bây giờ Tô Song Song chưa từng nghe qua, Tô Song Song sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu, che khuôn mặt bị đánh sưng của mình.

“Đi ra ngoài!” Tần Mặc gầm nhẹ một tiếng, đi tới, Tô Song Song cúi đầu, nghe thấy Tần Mặc gầm lên giận dữ, cả người run lên. 

Đến lúc cô ngẩng đầu lên, liền thấy Tần Mặc đang vỗ về cô gái này, tất cả ánh mắt đều đặt lên trên cơ thể cô ta.

Tô Song Song cảm thấy mặt mình rất đau nhưng đầu cô lại càng đau hơn, hoặc là trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực.

Cô há miệng thở dốc, nhìn thấy Tứ gia đang ở ngoài cửa, lập tức đi nhanh về phía nó, Tô Song Song bước nhanh tới phía nó. 

Đúng lúc Tần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Song Song, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ và mái tóc hỗn độn của cô, mày nhíu càng sâu hơn.

Anh đột nhiên giữ chặt Tô Song Song lại, cắn răng hỏi một câu: “Sao lại thế này?”

Tô Song Song còn tưởng mình đánh tâm can bảo bối của Tần Mặc, anh ta đang chất vấn cô tại sao lại làm thế, trong lòng vô cùng tức giận, quay đầu gào lên: “Như anh thấy đấy, là tôi đánh! Không thích cô ta thì đánh thôi! Nếu không buông ra, lần sau tôi nhìn thấy một lần liền đánh cô ta một lần!” 

Tần Mặc nhìn kĩ vết thương trên mặt Tô Song Song, chưa kịp nói gì, Tô Song Song đã dùng sức vung tay lên, kéo tay của mình lại.

Tô Song Song thô lỗ xoa xoa mặt, quay đầu nhìn Tần Mặc một cái, cắn răng nói: “Tần Mặc, về sau anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, đừng tới trêu chọc tôi nữa. Con thỏ nhỏ tức giận cũng có thể cắn người, hơn nữa tôi cũng không phải là con thỏ!”

Tô Song Song nói xong liền đi ra cửa, cúi đầu ôm lấy Tứ gia, rời đi cũng không ngoái đầu lại. 

Tần Mặc nhìn theo bóng Tô Song Song đi khỏi, nghĩ nghĩ không đuổi theo, quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua khuôn mặt hoảng sợ của cô gái, trầm trầm nói: “Bạch Tiêu chắc hẳn đã nói với cô rồi, phải có chừng mực.”

Cô gái nhìn vào đôi mắt Tần Mặc, sợ tới mức cả người run lên, hai chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Cô kéo ông quần Tần Mặc, vô cùng hèn mọn cầu xin nói: “Tần tổng, tôi không hề làm gì cả, cô ta đánh tôi, lúc tôi giãy dụa không cẩn thận mới đánh cô ta.” 

“Tôi… tôi không biết cô ta là ai, không biết cô ta rất quan trọng với ngài, tôi xin lỗi, về sau tôi sẽ không tái phạm nữa, bị đánh cũng không đánh trả!”

Cô gái này nói mấy câu, đem tất cả lỗi đều đổ lên đầu Tô Song Song, tâm tư vô cùng sâu.

Tần Mặc không nói gì, kéo chân mình lại, đá cô một cái, xoay người chạy ra ngoài, không chút dịu dàng. Nhưng cô gái này cũng không buông tay ra, bổ nhào qua quỳ rạp trên mặt đất, túm chặt lấy ống quần Tần Mặc. 

Cô ta khóc vô cùng điềm đạm đáng yêu, cũng không làm cho người ta khó chịu. tiếng khóc giống như động vật nhỏ này, lập tức làm cho Tần Mặc dừng bước, tiếng khóc này thật sự rất quen thuộc, quả thực giống Tô Song Song như đúc.

Tần Mặc hoảng hốt, lấy lại tinh thần cúi xuống nhìn cô ta, rốt cục nói chuyện, cảnh cáo nói: “Đứng lên, lần sau cách xa cô ấy ra một chút.”

Cô gái lập tức nín khóc mỉm cười, vội vàng đứng dậy, ngửa đầu đáng thương tội nghiệp nhìn Tần Mặc, vâng dạ nói: “Tôi biết rồi, Tần tổng, tôi sẽ đúng mực, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp ngài!”