Tô Song Song đỡ Âu Dương Văn Nhân vào thang máy. Âu Dương Văn Nhân lắc đầu, hắn ta vẫy tay ý bảo Tô Song Song không cần đỡ.
“Văn Nhân, anh không sao chứ? Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?” Tô Song Song thấy sắc mặt Âu Dương Văn Nhân trắng bệch, một tay ôm bụng thì lo lắng hỏi.
“Anh không sao! Song Song, em không sao chứ?” Âu Dương Văn Nhân nhìn chiếc áo khoác trên người Tô Song Song hỏi, Tô Song Song giờ mới nhớ tới chuyện lúc nãy, do dự một lúc rồi cũng lắc đầu.
“Tôi... tôi cũng không sao, những chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm.” Tô Song Song không muốn nhắc lại chuyện này, cô vội đổi chủ đề: “Văn Nhân, sao đột nhiên anh lại tới đây?”
Âu Dương Văn Nhân không nghĩ Tô Song Song sẽ hỏi chuyện này, hắn ta hơi sửng sốt rồi lúng túng trả lời: “Anh thấy em đi cùng anh ta nên lo lắng, vội đi theo xem sao, vừa rồi anh gọi cho em mà không thấy em bắt máy sợ em xảy ra chuyện, không nghĩ là...”
Âu Dương Văn Nhân nói tới đây thì dừng lại, đúng lúc thang máy mở ra, hắn bước theo sau Tô Song Song ra ngoài.
Thật ra trong lòng Tô Song Song đã rối như tơ vò, cô rất hiểu Tần Mặc, anh nói một thì không nói hai, anh đã nói không ly hôn thì chắc chắn sẽ không ly hôn với cô, hơn nữa anh đã biết chuyện hai đứa bé, Tô Song Song lo lắng xoa xoa tay.
Đột nhiên Tô Song Song nghĩ ra chuyện gì nên vội quay đầu: “Văn Nhân! Anh giúp tôi một chuyện được không, Bánh Bao và Màn Thầu... tôi muốn nói là, tôi sẽ nói bọn trẻ là con của tôi và anh với mọi người, được không?”
Tô Song Song rất sợ Âu Dương Văn Nhân từ chối, cô cúi đầu không dám nhìn hắn ta, hai tay càng chà xát vào nhau mạnh hơn.
“Không phải chuyện này chúng ta đã bàn trước rồi sao? Bọn trẻ là con của anh, yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em!” Âu Dương Văn Nhân vươn tay, hơi do dự một lúc rồi cũng nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Song Song.
Tô Song Song còn đang hoảng hốt gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới hành động mờ ám của Âu Dương Văn Nhân.
“Đi thôi, còn không về thì hai đứa bé lại lo lắng.” Âu Dương Văn Nhân vừa nói vừa vươn tay ra, ý muốn Tô Song Song nắm tay hắn ta, Tô Song Song nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nắm lấy tay hắn.
Bây giờ trong lòng cô thật sự rất hỗn loạn, cô muốn ai đó tiếp sức mạnh cho cô. Cô để Âu Dương Văn Nhân nắm tay bước về phía trước, trong đầu rối như tơ vò.
Cô không biết Tần Mặc sẽ làm gì, có làm hại tới Bánh Bao và Màn Thầu hay không?
“Song Song, em đừng sợ, mọi chuyện đều có anh.” Âu Dương Văn Nhân không quay đầu, chỉ nắm chặt tay Tô Song Song bước đi, tuy không nhìn thấy vẻ mặt Tô Song Song nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vẻ lo lắng.
Lúc Tô Song Song về thì Bánh Bao và Màn Thầu đã ngủ, cô thay quần áo xong, đứng ở cửa nhìn hai đứa bé, vẻ mặt càng lo lắng và buồn bã hơn.
Không biết từ lúc nào Âu Dương Văn Nhân đã đi tới sau lưng Tô Song Song, hắn nói khẽ: “Song Song, em muốn nói chuyện một lúc không?”
Tô Song Song hơi sợ, quay đầu nhìn Âu Dương Văn Nhân. Suy nghĩ một lúc, cô biết chuyện đứa bé sẽ không thể lừa Tần Mặc lâu được, nên gật đầu với hắn ta.
Hai người bọn họ tới ngồi trong phòng khách, Tô Song Song cầm ly nước ấm trong tay, cô bị Âu Dương Văn Nhân nhìn chăm chú, vốn muốn nói chuyện với hắn ta về việc của Tần Mặc nhưng lại không thể mở miệng được.
Âu Dương Văn Nhân cũng không ép Tô Song Song, cứ im lặng ngồi đối diện cô chờ đợi. Thời gian trôi qua, Tô Song Song lấy hết dũng khí trong người để mở miệng.
Cô hít một hơi thật sâu, vừa nói đã phá vỡ bầu không khí, cô ngại ngùng cười cười.
“Chuyện là... anh cũng biết rồi đấy, trên pháp luật anh ấy là chồng của tôi, tôi sợ anh ấy giành con với tôi nên mới nói đứa bé là con của tôi và anh. Hôm nay cũng vì chuyện ly hôn mà tổn thương lòng tự trọng của anh ấy, nên mới xảy ra chuyện như anh thấy.”
“Anh ta đã đồng ý chuyện ly hôn rồi sao?” Âu Dương Văn Nhân vẫn nhìn thẳng vào mắt Tô Song Song, Tô Song Song vốn muốn nói dối để Âu Dương Văn Nhân đừng lo lắng nhưng nhìn đôi mắt của hắn ta lại vẫn không thể nói ra những lời trái sự thật.
“Chuyện này... có lẽ lòng tự trọng của anh ấy quá cao nên không muốn ly hôn.” Tô Song Song nói xong thì cúi đầu, thật ra chính cô cũng hiểu câu nói này chỉ là tự an ủi bản thân thôi, chứ cô cũng không biết tại sao Tần Mặc đã có người phụ nữ khác mà vẫn không chịu ly hôn với cô.
“Có lẽ anh ta nghĩ em và người đàn ông khác có con nên cảm thấy mất mặt nên không chịu ly hôn với em, nhưng rõ ràng anh ta cũng có người phụ nữ khác, sao em không chất vấn anh ta? Rõ ràng em còn yêu anh ta.”
“Nếu em chất vấn anh ta, có lẽ anh ta sẽ thay đổi suy nghĩ.” Âu Dương Văn Nhân cố ý nói với Tô Song Song như vậy vì sợ cô thật sự sẽ đi chất vấn Tần Mặc, nếu vậy thì mọi chuyện hắn ta đã làm sẽ bị phát hiện.
Quả nhiên Tô Song Song vừa nghe hắn nói vậy thì tức giận siết chặt ly nước trong tay, một lúc sau mới bướng bỉnh nói: “Tôi sẽ không chất vấn anh ấy, anh ấy muốn ở với ai thì ở, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Em... Sao em lại bướng bỉnh như vậy? Em nghĩ thử đi, có khi em vừa hỏi anh ta thì anh ta sẽ sợ, biết đâu hai người có thể quay lại với nhau.” Âu Dương Văn Nhân lại cho thêm một mồi lửa.
Tô Song Song lại càng tức giận, tuy thường ngày cô không phải người mạnh mẽ gì nhưng với loại chuyện này cô không muốn làm như không biết.
“Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi sẽ không quay về!” Tô Song Song nói xong thì lại tức giận nói tiếp: “Chuyện ly hôn, tôi đã quyết định rồi.”
Tô Song Song còn muốn nói thêm gì đó thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng nói, cô và Âu Dương Văn Nhân quay sang nhìn, thì thấy hình như có ai đang cãi nhau với bảo vệ bên ngoài.
“Tô Song Song, rốt cuộc cô và Tần Mặc đã xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng hét to.
Tô Song Song nghe thấy giọng nói này thì đã biết người ngoài cửa là ai, cô hơi sửng sốt rồi xoay người đi lên lầu, cô không muốn gặp người này nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục hét lớn ngoài cửa.
Tô Song Song vừa bước lên cầu thang, lại lo lắng người kia làm Bánh Bao và Màn Thầu thức dậy, cô cau mày bước xuống, đi tới bên cạnh Âu Dương Văn Nhân.
Âu Dương Văn Nhân nhìn Tô Song Song, muốn nói gì đó để cô không ra ngoài, hắn vội kéo cô lại: “Tôi ra ngoài gặp anh ta, nếu cô không muốn gặp thì đừng gặp.”
Tô Song Song hơi do dự một lúc rồi lắc đầu, cô rất lý trí nói: “Hôm nay tôi không ra gặp anh ta thì sớm muộn gì anh ta cũng tìm tới lần nữa, nếu giờ anh ta làm ầm ĩ khiến Bánh Bao và Màn Thầu tỉnh dậy, Bánh Bao thì không sao nhưng nếu Màn Thầu nhìn thấy anh ta thì thằng bé lại nghĩ nhiều.”
Âu Dương Văn Nhân còn muốn ngăn lại nhưng thấy Tô Song Song quyết tâm như vậy mà hắn ta còn ngăn lại thì có vẻ hơi kỳ lại, vì thế hắn ta chỉ có thể buông cô ra nhưng lại đi lên trước cô một bước.
Hai người vừa đi ra ngoài, Bạch Tiêu đang đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Song Song đi ra, bên cạnh còn có Âu Dương Văn Nhân đang che chở cho cô, vốn còn đang cười thì lập tức trở nên tức giận.
“Tô Song Song, em thật sự ở cùng người đàn ông khác sao?” Bạch Tiêu lớn tiếng hỏi.
Tô Song Song không thích nhưng câu này nhưng nếu thừa nhận thì thật sự rất giống giả đối, vì vậy im lặng là cách tốt nhất.
Sự im lặng này của cô lại là giống như thừa nhận trong mắt Bạch Tiêu, anh ta tức giận đấm người bảo vệ đứng cạnh khiến cho ông bị ngã lăn trên đất.
Tô Song Song chưa từng nghĩ Bạch Tiêu tức giận thì lại đi đánh người vô tội như vậy, hét lên một tiếng, muốn chạy tới đỡ người bảo vệ thì lại bị Âu Dương Văn Nhân kéo lại, một người bảo vệ khác tiến lên kéo lấy người bảo vệ bị thương.
“Hai người đi sang chỗ khác đi!” Âu Dương Văn Nhân không muốn để người ngoài xen vào chuyện này, nếu không lát nữa sẽ càng lớn chuyện hơn.
Tô Song Song lo lắng nhìn thoáng qua bọn họ rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu, người đang giận tới mức quai hàm cũng nhô lên, cô vừa nhìn lập tức cảm thấy Bạch Tiêu và Tần Mặc đúng là cùng một loại người, chưa nói một câu đã lao vào đánh đấm, chẳng biết phân biệt tốt xấu.
“Anh tới đây làm gì?” Tô Song Song tức giận hỏi anh ta, đã bốn năm không gặp mà vừa thấy hắn Tô Song Song lại nói chuyện như vậy khiến Bạch Tiêu tức tới đỏ mắt.
“Tô Song Song, dù sao anh cũng là người thân của em, em dám dùng giọng đó nói chuyện với anh sao?” Bạch Tiêu nghĩ là Âu Dương Văn Nhân ở giữa chia rẽ quan hệ của Tô Song Song với bọn họ.
Nghĩ vậy, anh ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn Âu Dương Văn Nhân, đôi mắt luôn đầy ý cười giờ lại trừng lớn nhìn rất đáng sợ.
“Rốt cuộc anh tới làm gì?” Tô Song Song không muốn nói nhiều với Bạch Tiêu, cô vừa thấy anh ta thì liền nhớ tới Tần Mặc, trong lòng cảm thấy khó chịu, cho nên cô cũng không muốn gặp lại Bạch Tiêu.
“Anh tới làm gì? Còn làm gì nữa? Em khiến Tần Mặc tức giận như vậy, anh muốn biết em đang nghĩ cái gì trong đầu?” Bạch Tiêu nói lại nghĩ tới dáng vẻ thất vọng của Tần Mặc mà mình thấy lúc nãy.
Bàn tay anh đầy máu ngồi trong phòng Tô Song Song, cúi đầu không nói, tâm trạng vừa mới khá lên lại trở lại như thời điểm Tô Song Song mất tích.
Thời gian đó Tần Mặc không ăn không uống chỉ đi tìm Tô Song Song, tới lúc biết Tô Song Song đang ở nước ngoài thì anh lại tập trung làm việc, cả người gầy chỉ còn da bọc xương.
Hơn một năm anh mới tỉnh lại được, lại không nghĩ lần này Tô Song Song trở về, chẳng những không khiến anh vui vẻ hơn mà còn khiến Bạch Tiêu nhớ lại khoảng thời gian tối tăm đó.
Bạch Tiêu rất tức giận, hét lớn với Tô Song Song: “Em trở về làm gì? Em không trở về có phải tốt hơn không, em là đồ sao chổi hại Tần Mặc!”
Tô Song Song tuy thường cãi nhau với Bạch Tiêu nhưng bọn họ cũng là người thân, cô chưa từng nghĩ anh ra sẽ nói cô như vậy, cả người ngây ra.
Bạch Tiêu nói xong thì cũng hối hận, anh ta vốn còn định giải thích thì lại nhớ tới hành động của Tô Song Song, lại thấy người đàn ông bên cạnh cô, còn hai đứa bé kia nữa thì lời tới miệng vẫn không nói ra được.
Âu Dương Văn Nhân chính là đang chờ tới lúc này, hắn ta vội tiến lên chắn trước người Tô Song Song, ngăn tầm mắt của Tô Song Song và Bạch Tiêu.
“Bạch tiên sinh, giờ Song Song là vợ của tôi, là mẹ của con tôi, hi vọng anh hãy tôn trọng cô ấy, nếu anh tới đây vì muốn mắng chửi cô ấy thì tôi mong anh hãy về đi, nơi này không hoan nghênh anh!”
Âu Dương Văn Nhân nói câu này không khác gì thêm dầu vào lửa, Tô Song Song hơi sững sờ, vừa muốn phủ nhận thì lại nghĩ tới Âu Dương Văn Nhân muốn giúp mình nên đành nhịn xuống nhưng mà trái tim đang đập loạn trong ngực suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Bạch Tiêu chưa từng nghĩ Âu Dương Văn Nhân sẽ đứng trước mặt anh ta nói khoác không biết ngượng rằng Tô Song Song là người phụ nữ của hắn ta, Bạch Tiêu càng tức giận hơn, đá vào cửa: “Con mẹ nó, mày mở cửa ra cho ông đây! Ông đây giết chết mày! Mày dám cắm sừng bạn thân của ông đây!”
Âu Dương Văn Nhân vẫn bình tĩnh không giận dữ, vẫy tay gọi bảo vệ đang đứng cách đó không xa, một lúc sau bảo vệ chạy tới, cẩn thận hỏi: “Âu Dương thiếu gia, ngài cần gì sao?”
“Bạch tiên sinh uống nhiều rượu, nhờ mọi người đưa anh ấy về đi, nhớ đưa anh ấy vào trong xe, đừng để anh ấy làm loạn bên ngoài, bị cảm lạnh thì làm sao.” Âu Dương Văn Nhân nói xong, cũng không nhìn Bạch Tiêu nữa mà quay đầu nhìn Tô Song Song ôn hòa nói: “Vợ à, chúng ta vào trong thôi.”