Âu Dương Văn Nhân gật đầu, dìu cô ra ngoài, khi đi ngang qua Tần Mặc thì mắt cũng không nháy một cái, giống như là không nhìn thấy người trước mặt vậy.
Tô Song Song lại vội vàng cúi đầu xuống. Mặc dù cảm thấy mình nên ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới nhưng mà khi đi tới gần Tần Mặc thì cô lại cúi đầu xuống, không dám nhìn vào Tần Mặc.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tô Song Song lại cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng, cô quay đầu lại theo bản năng thì chỉ thấy một bên mặt của Tần Mặc.
Tô Song Song ý thức được là do chính mình suy nghĩ nhiều, hai má đỏ bừng, cúi đầu xuống, trái tim lại nhảy loạn.
Đợi tới lúc Tô Song Song ngồi vào ghế sofa thì cô vội vàng cầm một cốc nước, uống một hơi hết sạch. Cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn sau khi uống xong cốc nước này.
Âu Dương Văn Nhân ngồi bên cạnh, đang muốn vươn tay ra cản Tô Song Song, nào biết khi hắn ta vừa đưa tay ra thì Tô Song Song lại cầm lên một cốc nữa để uống, Âu Dương Văn Nhân chỉ có thể thở dài.
“Đã đau bụng lại còn uống nước lạnh?” Âu Dương Văn Nhân nói vừa gọi phục vụ lấy một cốc nước ấm. Nước ấm được mang lên thì Âu Dương Văn Nhân đưa vào trong tay Tô Song Song.
Tô Song Song lập tức cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, sự thấp thỏm trong lòng hơi giảm xuống, cô nghĩ nghĩ rồi tươi cười với Âu Dương Văn Nhân.
Tô Song Song uống một hớp, nước ấm theo cổ họng chảy xuống làm cô thấy dễ chịu, giọng nói cũng trở nên bình thường: “Văn Nhân, tôi tốt hơn nhiều rồi, anh cứ đi nói chuyện với mọi người đi, tôi ở đây nghỉ một lát rồi đi tới khu ăn uống, anh không cần lo lắng cho tôi.”
Âu Dương Văn Nhân liếc qua bên cạnh một chút, mặc dù không muốn nhưng vẫn đứng dậy, cười cười và dặn dò cô một câu: “Có chuyện gì thì hãy gọi điện cho anh, lúc sau anh sẽ tới khu ăn uống đón em.”
Hiện tại Tô Song Song rất muốn yên lặng một mình, vội vàng phất tay, cố tỏ vẻ là mình ổn, cười nhẹ với Âu Dương Văn Nhân, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn vào cốc nước, cũng chẳng muốn ngẩng đầu lên nữa.
Khi Tô Song Song cảm thấy Âu Dương Văn Nhân đã đi xa thì cảm giác đau đớn từ tận sâu trong lòng cũng không thể che giấu được. Cô dùng răng cắn mạnh vào cốc phát ra những tiếng kẽo kẹt nhưng vẫn không thể làm dịu được sự đau đớn trong lòng.
Tô Song Song vốn cho rằng mình có thể bình tĩnh khi gặp lại Tần Mặc. Thế nhưng cô không nghĩ tới, chỉ cần một cái liếc nhìn của Tần Mặc đã để cô hoảng hốt muốn chạy trốn rồi.
Khi Tô Song Song nghĩ tới đây vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy Tần Mặc thì cô thở phào nhẹ nhõm. Tô Song Song nghỉ ngơi một lát rồi hít sâu một hơi, tự nhiên cảm thấy bụng đói cồn cào.
Cô chọc chọc vào cái bụng lép kẹp của mình, xì một tiếng, đúng là kém cỏi mà.
Nhưng lúc này Tô Song Song nhớ tới mình còn chưa ăn trưa nữa, sau khi nhìn một vòng không thấy Tần Mặc thì cô mới đứng dậy đi tới khu ăn uống.
Khi Tô Song Song đi ngang qua đầu cầu thang hẻo lánh thì đột nhiên có hai cánh tay chắc khỏe giữ chặt tay cô, kéo cô về phía góc khuất của cầu thang.
Tô Song Song sợ hãi, định hét lên thì miệng lại bị một bàn tay to che lại, cô bị xoay trở lại, sau lưng dán vào bức tường lạnh lẽo, Tô Song Song kinh hãi, đang muốn nói cái gì thì lại cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Cả người Tô Song Song cứng đờ, nhướng mày lên. Khi thấy khuôn mặt lạnh lẽo quen thuộc trước mặt thì Tô Song Song chỉ cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.
“Vợ chưa cưới sao?” Tần Mặc nói xong thì rút tay lại, cúi đầu lạnh lùng nhìn Tô Song Song, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Khi Tô Song Song nhìn thấy Tần Mặc thì lỗ tai cô đột ong lên, căn bản là không nghe rõ Tần Mặc nói cái gì, chỉ ngơ ngác phát ra một tiếng: “Hả?”
Tần Mặc lại đưa mặt mình tới gần mặt của Tô Song Song hơn, hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi gần như chạm vào nhau, Tô Song Song lập tức khẩn trương lui về phía sau.
Cô đã quên phía sau là tường, lùi lại như vậy không những không có hiệu quả gì mà còn khiến cho cô nhích về phía trước một chút, mũi đụng trúng mũi của Tần Mặc.
Một tay Tần mặc tóm lấy bả vai của Tô Song Song, hơi kéo về phía trước một cái, tay kia thì đặt sau gáy cô, nghiêng đầu hôn xuống.
Tô Song Song cảm nhận được môi của Tần Mặc dán lên đôi môi của cô thì cô cảm thấy lạnh lẽo, cô sợ hãi trừng mắt, theo bản năng muốn há miệng muốn nói cái gì đó, ai biết cô vừa mở miệng thì Tần Mặc cũng thừa lúc mà lấn tới.
Trong đầu Tô Song Song hiện ra hai bong bóng màu hồng phấn, cả người cũng từ cứng ngắc chuyển thành nhẹ nhàng.
Cô cảm thấy một đôi tay lạnh lẽo đang chạy trên người cô, làm cho cô cảm thấy lạnh tận xương tủy, giống như trái tim đều đông lạnh lại, cả người đều run rẩy.
Không biết qua bao lâu, lâu tới mức Tô Song Song sắp không thở được mà ngất đi thì Tần Mặc mới rời khỏi đôi môi của Tô Song Song, Tô Song Song vội vàng hít thở.
Trán Tần Mặc dán tại trán của Tô Song Song, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai mắt Tô Song Song, giống như muốn thông qua đôi mắt của cô mà nhìn thấy nội tâm của cô vậy, lúc này đôi mắt của anh lại nhiều hơn một chút yêu thương.
Hai mắt Tô Song Song là sương mù mông lung, bởi vì thiếu không khí nên đang dùng cả miệng để hô hấp, cơ ngực phập phồng, cô cảm thấy đôi môi hơi đau rát nên lè lưỡi liếm môi.
Động tác vô ý thức này của cô để Tần Mặc cảm thấy nóng bức, đôi mắt lạnh lẽo của Tần Mặc cũng chuyển thành nóng bỏng.
Tô Song Song lúc này mới lấy lại được tinh thần nên cảm thấy lạ lẫm, chuyện này là sao đây! Tần Mặc coi cô là gì?
Tô Song Song ngẩng đầu, căm tức nhìn Tầm Mặc, khi sức lực được hồi lại thì cô muốn đẩy Tần Mặc ra, chỉ tiếc là với sức lực của cô thì chỉ như trứng chọi đá mà thôi.
Tần Mặc thấy ánh mắt và vẻ mặt ghét bỏ của Tô Song Song đang nhìn mình thì ánh mắt từ ôn hòa biến thành tức giận, một tay cầm tay của Tô Song Song ấn lên trên tường, cúi đầu nhìn Tô Song Song một cách hung ác.
“Tô! Song! Song!” Tần Mặc nghiến răng nghiến lợi nói tên người đã hành hạ anh bốn năm này, để anh cả ngày lẫn đêm mong nhớ và tức giận.
“Tần Mặc!” Tô Song Song cũng không chịu kém cạnh. Nếu như nói về sự tức giận thì trong bốn năm này cô cũng chịu đựng không ít hơn anh, hai người nhìn chằm chằm vào nhau sau đó Tô Song Song vươn tay xoa xoa miệng của mình.
Tần Mặc tóm lấy cổ tay của Tô Song Song, lại buông ra, anh sửa sang lại quần áo hơi xốc xếch của mình, quay người rời đi.
Tô Song Song đứng tại chỗ, sững sờ nhìn Tần Mặc rời đi mà không nói gì, cô nháy nháy mắt, chạm tới môi của mình.
Khi Tô Song Song cảm thấy bờ môi của mình vừa đau vừa sưng thì mới biết là những chuyện vừa xảy ra không phải là mơ mà là sự thật.
Nhưng như vậy thì càng làm cô vừa tức vừa khó chịu, cứ đứng một chỗ mà không biết phải làm gì cả.
Tô Song Song đứng tại nơi tối tăm này rất lâu mới làm cho trái tim đập bình thường trở lại. Cô hít thật sâu, cúi đầu sửa lại quần áo bị Tần Mặc kéo, lúc này mới đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài thì cô gặp được Âu Dương Văn Nhân đang đi tìm cô, Tô Song Song khi nhìn thấy Âu Dương Văn Nhân thì không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, cúi đầu xuống.
Âu Dương Văn Nhân khi thấy cô thì đi tới rất nhanh. Hắn ta liếc mắt đã phát hiện ra môi của cô khác biệt, nụ cười trên khuôn mặt lại có thêm chút dữ tợn.
“Song Song, thế nào rồi? Còn khó chịu nữa không?” Âu Dương Văn Nhân nhịn xuống sự buồn phiền của mình, đưa tay ra giữ lấy tay của Tô Song Song, khi thấy tay của Tô Song Song rất lạnh thì vội vàng cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Tô Song Song.
“Chúng ta đi về đi” Âu Dương Văn Nhân nói xong thì một tay cầm tay, một tay khoác lên vai của Tô Song Song, dìu cô ra ngoài, lúc này Tô Song Song rất sợ gặp lại Tần Mặc nên muốn làm một con đà điểu hơn.
Thế những có vẻ hôm nay Tô Song Song ra ngoài không xem hoàng lịch, cô không muốn gặp người nào thì lại cứ gặp phải người đó.
Khi Âu Dương Văn Nhân dìu Tô Song Song đi tới cửa thì gặp Tần Mặc đang đứng tại cổng, Tô Song Song không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được hơi thở của Tần Mặc, theo bản năng cô rúc đầu vào ngực của Âu Dương Văn Nhân.
Hành động của cô làm sắc mặt của Tần Mặc càng không dễ chịu. Hình như lúc này Âu Dương Văn Nhân mới nhìn rõ là Tần Mặc nên mới ngẩng đầu, mỉm cười và chào hỏi một cách lễ phép: “Tần tổng, có chuyện gì sao?”
Trong mấy năm nay, danh tiếng của Tần Mặc ở trong nước có thể nói là như mặt trời ban trưa, có thể một tay che trời. Những người trong giới kinh doanh và giới chính trị đều biết tới Tần Mặc, nên khi Âu Dương Văn Nhân chào hỏi Tần Mặc thì cũng không ngạc nhiên.
Tần Mặc không để ý tới Âu Dương Văn Nhân chút nào, đôi mắt lạnh như băng của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, ánh mắt kia để cho cả người Tô Song Song đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Tô Song Song, em có còn cần con mèo của em nữa không?” Tần Mặc đột nhiên hỏi làm cho Tô Song Song sửng sốt, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc.
Mèo! Tứ Gia! Năm đó cô rời đi rất vội vã nên quên Tứ Gia của mình. Bốn năm nay cô đều áy náy về chuyện đó, nhưng mà năm đó khi cô nhắn tin cho Chiến Hâm thì còn dặn cô ấy chăm sóc Tứ Gia hộ mình nên cũng không lo lắng nó sống không tốt.
Chỉ là Tô Song Song không nghĩ tới Tứ Gia bây giờ vẫn ở trong nhà Tần Mặc, làm cho cô thấy hơi sợ hãi.
Tô Song Song càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, cô nhìn Tần Mặc mà hỏi một cách thận trọng: “Tứ Gia… Tứ Gia vẫn khỏe chứ?”
“Nếu muốn mèo thì đi với anh.” Tần Mặc nói xong thì quay người đi ra cửa, không cho Tô Song Song cơ hội nói thêm gì cả.
Tô Song Song nghĩ tới đã nhiều năm rồi cô chưa gặp lại Tứ Gia, vẫn còn để nó ở trong nhà Tần Mặc thì càng áy náy hơn. Cô không cần nghĩ ngợi mà đi tới hướng Tần Mặc đã đi.
Nhưng Âu Dương Văn Nhân lại nắm lấy cánh tay của Tô Song Song. Lúc này Tô Song Song mới nhớ tới mình là đi cùng Âu Dương Văn Nhân, mà hắnta cũng không biết mối quan hệ giữa mình và Tần Mặc.
Tô Song Song vừa lo lắng Tần Mặc không đợi mình, vừa suy nghĩ không biết giải thích với Âu Dương Văn Nhân ra sao.
Khi không còn thấy bóng dáng Tần Mặc đâu thì Tô Song Song vẫn cảm thấy cần đón Tứ Gia về là quan trọng nhất nên cô xin lỗi Âu Dương Văn Nhân: “Sau khi trở về thì em sẽ giải thích cho anh sau!”
Tô Song Song nói xong, giằng tay ra khỏi tay Âu Dương Văn Nhân, sau đó nhấc váy lên chạy theo Tần Mặc.
Âu Dương Văn Nhân đứng tại chỗ nhìn Tô Song Song rời đi, hắn ta muốn đuổi theo nhưng vẫn nhịn được. Hắn rút điện thoại ra, cầm một lúc thì mới đi ra ngoài.
Tô Song Song vừa đi ra ngoài, còn đang lo lắng không tìm được Tần Mặc nhưng không nghĩ tới vừa quay đầu đã thấy Tần Mặc đang đứng cạnh một chiếc xe ở ngoài, thấy cô đi theo thì mới lên xe, mở cửa bên cạnh chờ cô đi lên.