"Cho nên, Tần Mặc, nhất định không phải là cô ấy. Anh bây giờ nên tỉnh táo lại đi, điều dưỡng vết thương thật tốt, chúng ta cùng nhau đi tìm cái kẻ đứng sau kia, nhất định là hắn đã giấu Nhị Manh Hóa đi rồi!"
Bạch Tiêu sau khi biết bên phía Tần Dật Hiên kia muốn đem tro cốt trở về thì vẫn liên tục nghĩ biện pháp, liền vừa vặn nhanh trí đáp lại. Tuy rằng đúng là nói bậy thế nhưng mà hắn cũng nguyện ý tin tưởng như vậy.
Tần Mặc đột nhiên tỉnh táo lại, hai mắt hắn vô thần của hắn bị ánh sáng của chiếc đèn trần làm cho đau nhức không thôi, qua một hồi lâu mới thốt ra mấy chữ:
"Thật vậy chăng?"
"Thật đó! Thật đó! Nhất định là như vậy! Cho nên Tần Mặc à, bây giờ cậu mà đi cũng vô ích thôi, chờ chút đi. Sáng sớm ngày mai đợi Tần Dật Hiên trở lại rồi hãy nói."
Bạch Tiêu thấy Tần Mặc tin tưởng mình thì lại bắt đầu khuyên nhủ hắn.
Tần Mặc gật gật đầu, giật giật tay chân, bình tĩnh nói:
"Bỏ tay chân mình ra, không thoải mái."
Bạch Tiêu thấy Tần Mặc không có phản ứng gì quá kích, suy nghĩ một chút liền thấy buộc Tần Mặc như vậy xác thực là sẽ khiến cho huyết mạch của hắn không được thông. Hơn nữa, chủ yếu nhất là, điều này thật sự là quá nhục nhã Tần Mặc rồi.
Hắn cẩn thận đi qua, vừa cởi được dây cho Tần Mặc, thì Tần Mặc đã mạnh mẽ ngồi dậy, đẩy Bạch Tiêu ra, muốn xuống đất. Bạch Tiêu lúc này mới hiểu được, hóa ra là Tần Mặc lại tiếp tục lừa hắn.
Hắn chống tường đứng dậy, nhìn thấy Tần Mặc chịu đựng đau đớn muốn xuống đất, tức giận rống lên:
"Nếu như Nhị Manh Hóa không chết, cậu lại giày vò mình cho đến chết như vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Thân thể Tần Mặc vừa mới dừng lại, vừa vặn lúc này Đông Phương Nhã cũng đi tới, cầm liều thuốc an thần trong tay đâm vào trên cánh tay của hắn. Tần Mặc đang muốn phản kháng, thân thể lại càng thêm vô lực, dần dần liền không còn sức lực nằm ở trên giường, lại ngủ thiếp đi.
Bạch Tiêu thấy Tần Mặc nằm ở trên giường, lập tức cảm thấy vô cùng bất lực, liền nện một đấm lên trên tường, khí lực của một quyền này rất lớn khiến cho tay hắn trở nên huyết nhục mơ hồ.
Đông Phương Nhã vừa mới đem Tần Mặc dàn xếp tốt, chợt nghe thấy thanh âm này lại càng hoảng sợ hơn. Quay đầu lại đã nhìn thấy trên nắm tay của Bạch Tiêu tràn đầy máu tươi.
Tuy rằng bình thường Đông Phương Nhã luôn là một bộ mặt lạnh, dường như chuyện gì cũng đều không liên quan gì đến mình. Nhưng mà, tính tình của cô ta có thể không được tốt lắm, bình thường cũng nhiều lần đấu võ mồm với Bạch Tiêu, lúc này đã nhịn rất lâu rồi.
"Đụng trúng? Lúc này sao anh không đem tay của mình chặt xuống luôn đi? Bạch Tiêu, tôi chịu đựng anh đã lâu rồi, giờ đã là lúc nào rồi, anh có thể bình tĩnh một chút được hay không, đừng để các lão gia thấy mất mặt."
Bạch Tiêu vốn dĩ vẫn còn rất rối loạn, bị Đông Phương Nhã mắng như vậy thì ngược lại còn tỉnh táo lại đôi chút. Nỗi đau trên tay cũng làm cho hắn càng thêm tỉnh táo hơn, hắn nhìn thoáng qua Tần Mặc đang nằm yên ổn trên giường, liền mệt mỏi ngồi bệt dưới đất.
Bạch Tiêu quơ quơ tay của mình:
"Vậy em còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh nhanh đến đây băng bó miệng vết thương cho lão bản đi." Bạch Tiêu nói xong thì thở dài.
Tuy rằng vẫn là hay nói giỡn như trước đây nhưng mà trong giọng nói lại lộ ra vẻ mệt mỏi khó có thể che giấu được.
Đông Phương Nhã cũng đã hoàn toàn thả lỏng, cầm một hộp sơ cứu đi qua xử lý vết thương trên tay cho Bạch Tiêu, thế nhưng vẫn là như cũ nhịn không được lại hỏi một câu:
"Cũng không thể cứ liên tục tiêm thuốc an thần cho anh ấy như vậy được, ngày mai anh ấy tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ?"
"Rau trộn đi!" (1)
Bạch Tiêu quả thực không biết phải làm gì cả, hiện tại cũng chỉ có thể chờ tro cốt của Tô Song Song được mang trở về, rồi hãy nói đến những thứ khác.
Tô Song Song bên này thì đã được ăn uống no đủ, cả người cô cũng đã lấy lại được chút sức lực, ngồi ở trên giường. Kỳ thật thân thể cô đã không còn gì trở ngại nữa rồi, cô là đang suy nghĩ xem tiếp theo cần phải làm gì.
Lúc này, Âu Dương Văn Nhân đã gõ cửa tiến vào, trên tay còn cầm một chút ô mai khô, nhìn thấy Tô Song Song ngồi ở trên giường với vẻ mặt sầu khổ, liền cười cười quơ quơ ô mai khô trong tay.
"Tôi thấy vừa nãy cô không có ăn cái gì cả, nghe nói phụ nữ có thai đều thích ăn chua, nên tôi mua cho cô một chút. Cô có muốn thử một chút hay không?"
Âu Dương Văn Nhân nói, rồi cầm ô mai khô trên tay đưa tới bên cạnh giường.
Tô Song Song vốn dĩ vẫn còn chưa tin, thế nhưng khi ngửi thấy một cỗ vị chua thì lại cảm thấy rất muốn ăn. Cô hướng về phía Âu Dương Văn Nhân cười cười cảm kích, cầm lên ăn hai miếng.
"Nghe nói cô vừa mới tới thành phố này à? Đã có dự định gì hay chưa? Muốn thuê phòng sao?"
Âu Dương Văn Nhân mỉm cười hỏi những lời này, ngược lại liền lộ ra vẻ rất thân thiết, không có một chút ý tứ bát quái nào.
Tô Song Song suy nghĩ một chút. Ở đây cô không có biết gì cả, sau một ngày ở chung cô cảm thấy Âu Dương Văn Nhân là một người ngay thẳng, chính trực, đụng phải cô nhưng chẳng những không có bỏ chạy, mà còn ở lại chịu trách nhiện nên cô liền cùng với hắn nói:
"Tôi nghĩ sẽ tìm một căn phòng nào đó yên tĩnh một chút để thuê, trước tiên thì thu xếp xong mọi thứ đã rồi sẽ đi tìm người thân của mình. Không biết Âu Dương tiên sinh có biết chỗ nào tương đối yên tĩnh một chút không?"
"Gọi tôi là Âu Dương được rồi. Tôi chính là một tên nghiên cứu sinh rảnh rỗi, thích lo chuyện bao đồng a!"
Âu Dương Văn Nhân tuy rằng lớn lên có một bộ dạng Hoa Hoa Công Tử (2), hơn nữa còn rất cường tráng. Thế nhưng mà tính cách thì lại vô cùng ôn hòa, khiến cho người ta khó lòng mà phòng bị.
"Vậy thì tôi gọi anh là Văn Nhân nha. Hai chữ Âu Dương này trước đây đối với tôi có chút không tốt lắm."
Tô Song Song vừa nhắc tới hai chữ Âu Dương liền nhớ tới cái đoạn thời gian vừa đáng sợ, nguy hiểm lại vừa bất đắt dĩ kia.
"Được! Kỳ thực thì vừa nãy ý tôi hỏi là cô có muốn thuê phòng hay không vì chủ nhà chỗ tôi thuê vẫn còn một phòng trống, đang muốn cho người ngoài thuê. Không giấu gì cô chứ, nếu có thể giúp cô thuê, nhà vậy thì tiền thuê nhà có thể sẽ được giảm 10% đó!"
Nếu như Âu Dương Văn Nhân giúp đỡ Tô Song Song vô điều kiện vậy thì Tô Song Song nhất định sẽ cảnh giác anh ta. Thế nhưng các loại tâm trạng sốt ruột cùng với ý tứ đôi bên cùng có lợi này trong nháy mắt đã có thể giảm bớt tâm lý phòng ngự của Tô Song Song.
Quả nhiên, sau khi Tô Song Song nghe hắn nói như vậy, nhãn tình liền lập tức sáng lên, thử hỏi một câu: "Vậy... không biết tiền thuê nhà là bao nhiêu vậy?"
"Cọc một trả ba(3), thuê ít nhất là ba tháng, một tháng một nghìn hai."
Âu Dương Văn Nhân nhắc tới vấn đề này cũng lộ ra vẻ mặt rất vui vẻ.
Hắn nói xong rồi rót cho Tô Song Song một ly nước nước:
"Nếu như cô cảm thấy có hứng thú, vậy thì chờ cô khỏe lại tôi sẽ dẫn cô đi xem. Bởi vì tôi làm về thiết kế, cho nên hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh."
Hai con mắt của Tô Song Song càng ngày càng sáng, đây quả thực là ông trời cũng đang muốn giúp cô mà. Cô vội vàng gật đầu, rồi nói một câu:
"Thật sự là rất cảm ơn anh."
"Không cần, cái này thì có tính là gì. Thân thể của cô không có chuyện đối với ta mà nói chính là may mắn lớn nhất rồi."
Tô Song Song đột nhiên nhớ tới chiếc vòng tay của mình, nhịn không được hỏi một câu:
"Văn Nhân, anh có trông thấy một chiếc vòng ngọc ở hiện trường tai nạn xe không?"
"Vòng tay của cô không thấy nữa sao? Lúc ấy tôi chỉ lo cầm theo ví tiền của cô, cũng không chú ý tới chiếc vòng tay nào cả. Nhưng mà lúc tôi ôm cô dậy hình như là có đồ vật gì đó rơi trên mặt đất, về sau tôi có quay lại nhìn nhưng không có cái gì."
Lời nói của Âu Dương Văn Nhân rất cẩn thận, chặt chẽ, Tô Song Song đang mơ hồ căn bản là tìm không ra một chút sơ hở nào. Cô khẽ gật đầu, có chút thất vọng nói: "Đoán chừng là đã bị người khác cầm đi rồi."
"Cái vòng tay kia rất quý giá sao? Nếu không thì để tôi đi báo cảnh sát."
Âu Dương Văn Nhân thử hỏi một câu, Tô Song Song liền vội vàng lắc đầu. Nói đùa à, nếu như cô báo cảnh sát, Tần Mặc nhất định có thể tìm được cô.
"Không phải là đồ vật quan trọng gì, không cần phiền phức như vậy."
Tô Song Song nói xong liền nhẹ nhàng sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
"Vậy được, cô nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Ngày kia xuất viện tôi liền dẫn cô đi xem nhà."
Âu Dương Văn Nhân nói xong liền hướng về phía Tô Song Song cười cười, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn trên tay cô rồi quay người đi ra ngoài.
Tô Song Song nằm ở trên giường liền nhớ tới việc phải gửi tin nhắn cho Chiến Hâm. Thế nhưng sờ đi sờ lại trong túi thì ngoại trừ túi tiền, những vật khác đều biến mất rồi, Tô Song Song lập tức cảm thấy rất đau đầu.
Cô thở dài, đem túi để ở bên cạnh, tựa vào đầu giường ôm gối, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ. Có lẽ như vậy cũng tốt, nếu gửi tin nhắn cho Chiến Hâm, nói không chừng sẽ bị Tần Mặc phát hiện mất.
Hiện tại cô đang mang thai, chỉ sợ là nhìn thấy Tần Mặc rồi sẽ không có can đảm rời đi nữa, nhưng nếu bắt cô phải đối mặt với Tần Mặc mỗi ngày, thì bây giờ cô thật sự là làm không được.
Tô Song Song phiền muộn vuốt vuốt chiếc gối ở trong ngực, thật hy vọng có thể có một loại thuốc nào đó khiến cho cô quên đi vụ tai nạn xe, quên đi cơn ác mộng đáng sợ kia.
Bạch Tiêu vẫn canh giữ ở trước cửa sổ phòng Tần Mặc, hầu như cả đêm đều không có ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên gương mặt của hắn, hắn liền vương người đứng lên.
Lúc trông thấy Tần Mặc vẫn yên tĩnh nằm ở trên giường như cũ, Bạch Tiêu liền thở phào một cái, xoa nhẹ hốc mắt cay xè, muốn đi ra ngoài tìm chút gì ăn. Đông Phương Nhã vừa tới, đẩy cửa ra nhỏ giọng nói:
"Người của Tần Dật Hiên đã trở về, tro cốt cũng bị bọn hắn mang đi rồi."
"Mang đi rồi?"
Bạch Tiêu lúc đầu còn rất kinh ngạc, nhưng đảo con mắt một vòng thì lại đột nhiên nói:
"Mang đi cũng tốt, mang đi tốt cũng tốt."
"?"
Đông Phương Nhã không biết Bạch Tiêu đang nghĩ gì, liền sửng sốt một chút, rất nhanh cô ta cũng đã kịp phản ứng lại, khẽ gật đầu, phụ họa nói:
"Quả thật là có thể giải quyết được vấn đề lửa cháy xém lông mày (4)."
"Chuyện Tần Dật Hiên đem tro cốt đi chúng ta cứ coi như là không biết, chờ Tần Mặc tỉnh sẽ để cho bọn họ tới đây một chuyến."
Bạch Tiêu nói xong liền ngồi vào cái ghế bên cạnh, Đông Phương Nhã thì quay người nhận lấy hộp cà-men trong tay trọ lý của mình đưa cho Bạch Tiêu.
Tần Dật Hiên bên này ngược lại lại rất tỉnh táo. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua tro cốt trong tay quản gia, hừ lạnh một tiếng:
"Cái người này nghìn tính vạn tính nhưng lại không biết rằng tôi có giữ lại máu và tóc của Tô Song Song a. Đã giám định ra rồi, hai người bọn họ căn bản không phải là cùng một người."
Quản gia đi theo Tần Dật Hiên lo lắng hỏi một câu:
"Vẫn là thiếu gia sáng suốt. Chỉ là, chuyện này có thể giấu giếm được Tần Mặc chứ?"
"Hắn hiện tại đang rất loạn, đem cái tro cốt này bảo hộ cho tốt, đừng để cho hắn dễ dàng lấy được, thì hắn khẳng định sẽ tin thôi."
Tần Dật Hiên nói xong liền liếc nhìn hũ tro cốt:
"Đã thiêu cháy sạch rồi chứ?"
"Hoàn toàn biến thành tro rồi."
Quản gia mỉm cười, cầm hũ tro cốt đẹp đẽ trong tay giơ lên.
"Được. Ông phái người đi tìm hiểu xem sao, nhiều người một chút. Hơn nữa, việc tìm kiếm Song Song nên kín kẽ một chút, ngàn vạn lần đừng lại để cho Tần Mặc với cái người ở phía sau kia biết. Tôi cảm thấy, trong một khoảng thời gian ngắn cô ấy sẽ không xuất ngoại đâu."
"Vâng! Chỉ cần tiểu thư không xuất ngoại thì nhất định có thể tìm được."
Quản gia ngược lại rất lạc quan, nói xong liền vội vàng buông hũ tro cốt xuống.
Tần Dật Hiên khẽ gật đầu. Mặc dù biết rằng Tô Song Song không có nguy hiểm gì về tính mạng, thế nhưng mà hắn vẫn cảm thấy có chút bất lực với cái người đứng đằng sau giựt dây này, giống như một bàn tay mở ra bao trùm xuống toàn bộ thế cục. Nếu như không phải hắn một lòng một dạ giữ lại những thứ đó thì chỉ sợ hiện tại chính hắn cũng bị lừa rồi.
Tần Mặc bên này vừa tỉnh dậy, Bạch Tiêu liền đưa cho Đông Phương Nhã một ánh mắt, sau đó thì trước khi Tần Mặc nổi điên lên liền có một người xông vào bên trong.
Trên mặt hắn mang vẻ bi thương, lộ ra bộ dạng hết sức chật vật, bối rối nói:
"Tần tổng, Bạch tổng. Hôm nay Tần Dật Hiên đã mang theo tro cốt của phu nhân trở về. Chúng tôi muốn đi lấy, thì bọn hắn liền đánh chúng tôi rồi đuổi về, nói là chết cũng không cho!"
"Tần Dật Hiên!"
Giọng nói của Tần Mặc khàn khàn rống lên một tiếng, liếc nhìn Bạch Tiêu. Bạch Tiêu không đợi Tần Mặc lên tiếng liền nổi giận hét lên:
"Đi, dẫn người đi đoạt về!"
Bạch Tiêu nói xong thì quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Mặc:
"Mình đi trước, cậu để Đông Phương Nhã xử lý một chút vết thương trên đùi cậu đi. Đừng có lại xảy ra chuyện gì nữa! Sau đó thì cậu hãy tới, dù sao thì chỉ trong một lát cũng không đánh vào được."
Lực chú ý của Tần Mặc tất cả đều tập trung ở việc cướp đoạt tro cốt, nên không có chú ý tới việc tức giận rồi tự mình hại mình. Hắn nhìn thoáng qua cái chân trái không còn cảm giác gì, trầm mặc trong chốc lát mới khẽ gật đầu.
Bạch Tiêu lập tức thở phào một cái, vội vàng đi ra ngoài, tránh cho Tần Mặc lại sốt ruột, rồi lại làm ra cái việc gì đó quá giới hạn.
***
(1) Rau trộn đi: Tác giả chơi chữ, ở đây có nghĩa là “Mặc kệ đi/ Xõa đi”.
(2) Hoa Hoa Công Tử: Người đàn ông đào hoa.
(3) Cọc một trả ba: Nghĩa là tiền thuê nhà sẽ được trả ba tháng một lần, nhưng trong lần đầu tiên người thuê phải đặt cọc thêm một tháng tiền nhà làm tin. Ví dụ: Tiền thuê nhà một tháng là 1.000 thì lần đầu tiên người thuê sẽ phải trả 3.000 tương đương với ba tháng thuê nhà và cọc thêm 1.000 nữa làm tin. Tổng cộng là 4.000.
(4) Lửa cháy xém lông mày: Trong tiếng Việt giống với câu “Ngàn cân treo sợi tóc”.