Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 300: Mang tro cốt trở về




Bên trên ảnh chụp rõ ràng là đang chụp lại tình trạng của một vụ tai nạn giao thông, trong đó có một cỗ thi thể cháy đen bọ đặt trên mặt đất. Chiếc vòng ngọc đặc biệt, dễ dàng làm cho người khác phải chú ý kia như đâm thẳng vào mắt Tần Mặc đến đau nhức, không biết tại sao lại đỏ lên rồi.

Hắn chậm rãi cầm tờ giấy trong tay vo thành một đoàn, giấy cứng phát ra những âm thanh xoẹt xoẹt. Đột nhiên hắn đứng bật dậy, rồi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Bạch Tiêu vừa thấy tâm trạng của Tần Mặc dường như không đúng liền đẩy Tần Dật Hiên ra, đi theo Tần Mặc ra ngoài. Chỉ là cuối cùng hắn vẫn chậm một bước, lúc hắn ra ngoài thì Tần Mặc đã lên xe, lái rời đi rồi.

Bạch Tiêu lập tức đá một cước vào tay bảo vệ vẫn chưa kịp phản ứng ở bên cạnh, mắng một câu: "Vừa rồi sao các người không ngăn cậu ấy lại?"

Mắng xong liền cảm thấy mình cũng có điểm khó xử cho người ta, hắn cũng đâu có ngăn được Tần Mặc đâu, còn bảo vệ thì làm sao dám ngăn lại chứ.

"Nhanh lái xe đi, chúng ta đuổi theo cậu ấy."

Bạch Tiêu không cần điều tra cũng biết là Tần Mặc muốn tới địa điểm xảy ra tai nạn kia. Bây giờ hắn chỉ mong khi Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song như vậy, không phát điên lên là tốt lắm rồi.

Bạch Tiêu lên xe, bàn tay đặt ở vô lăng cũng đã run lên bần bật, hắn tức giận nện một quyền xuống tay lái, vươn đầu ra ngoài rống lên một tiếng:

"Ngươi lên đây, lái xe."

Một lúc sau, xe của Tần Dật Hiên đã nhanh chóng phóng đi, Bạch Tiêu ở bên này cũng gấp gáp đuổi theo. Tần Mặc đã sớm không còn thấy dấu vết rồi, xe càng lái càng nhanh, thế nhưng tâm trạng của Bạch Tiêu lại càng ngày càng thấy bất an.

Đột nhiên phía trước phát ra một tiếng "ầm" thật lớn. Bạch Tiêu vốn không sợ trời, không sợ đất mà giờ phút này thân thể lại run lên một cái, hắn vội vàng tiến về phía trước nhìn xem.

Lúc trông thấy chiếc xe quen thuộc đâm vào dải lan can ven đường ở cách đó không xa, Bạch Tiêu liền kéo lấy tay của đội trưởng bảo vệ, gầm lên một tiếng:

"Dừng xe!"

Lúc này, xe của Tần Dật Hiên cũng đã đỗ ở bên cạnh, hai người họ vừa xuống xe, nhìn thấy chiếc xe đang bốc khói, Bạch Tiêu lập tức vọt tới mở cửa xe ra.

Cửa xe vừa mở ra, Tần Mặc liền từ trên xe nhảy xuống. Một cỗ mùi máu tanh phả thẳng vào mặt, lọt vào bên trong tầm nhìn cũng chỉ toàn máu là máu. Trái tim Bạch Tiêu như ngừng lại, lập tức quay đầu gầm lên một tiếng:

"Mau gọi xe cứu thương. Người đâu. Con bà nó, người đâu rồi!"

Tần Dật Hiên nhìn thoáng qua rồi quay người đi về hướng Tô Song Song xảy ra chuyện, tất cả mọi chuyện đều đã có Bạch Tiêu lo rồi. Bạch Tiêu nhìn Tần Mặc cả người đầy máu, một tay đè lên trái tim, cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Đợi đến lúc Tần Mặc được đưa vào phòng giải phẫu, Bạch Tiêu liền ở bên ngoài ngồi xổm trên mặt đất, hắn muốn lấy ra một điếu thuốc từ trong túi nhưng bàn tay lại run rẩy đến lợi hại, hộp thuốc lá vừa mới lấy ra đã liền rơi luôn xuống đất.

Hắn đang muốn thò tay lấy lại thì trước mặt liền hiện ra một đôi tay thon dài nhặt hộp thuốc lá của hắn lên. Bạch Tiêu chậm rãi ngẩng đầu đã nhìn thấy Đông Phương Nhã lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, ngậm lên miệng đốt rồi đưa cho Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu đưa tay ra, run rẩy nhận lấy điếu thuốc, hắn hít một hơi thật sâu, lúc này mới thanh tỉnh lại được đôi chút.

Đông Phương Nhã cũng không để ý đến việc bản thân mình đang mặc váy liền thoải mái mà ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Tiêu, lẳng lặng chờ cùng Bạch Tiêu.

"Có lẽ... Không có chuyện gì đi..."

Một lúc sau Bạch Tiêu mới cất giọng khàn khàn hỏi một câu, hỏi xong liền duỗi bàn tay vẫn đang run rẩy như cũ muốn lấy thêm một điếu thuốc.

Đông Phương Nhã lại đốt một điếu nữa đưa cho hắn. Lúc Tần Mặc được đưa vào, cô ta cũng đang ở bệnh viện, vốn dĩ cô ta sẽ là bác sĩ giải phẫu, thế nhưng cô ta lại lo lắng cho Bạch Tiêu, tâm tình không an sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì nên đã nhờ chủ nhiệm đi thay.

“Tôi xem rồi, không có chuyện gì lớn cả, phiền nhất là cái chân trái của anh ấy. Yên tâm.”

Đông Phương Nhã mặc dù mới chỉ nhìn thoáng qua tình trạng của Tần Mặc, biết rõ tính mạng của hắn không có vấn đề gì nhưng cô ta vẫn lo lắng về cái chân trái của Tần Mặc.

"Tính mạng không có chuyện gì là tốt rồi."

Bạch Tiêu lúc này mới có chút yên lòng. Kỳ thực hắn đã sớm nghĩ tới việc hỏi thử Đông Phương Nhã, thế nhưng hắn lại sợ không dám hỏi vì sợ mình sẽ nghe thấy tin tức gì đó không tốt.

Lại đợi thêm nửa tiếng nữa, Bạch Tiêu thấy Tần Mặc vẫn chưa được đưa ra, hắn lại cảm thấy có chút khẩn trương, trong lòng cũng không thể buông tha được tình trạng của Tô Song Song ở bên kia. Suy nghĩ một hồi hắn liền quyết định gọi một cuộ điện thoại cho Tần Dật Hiên.

Điện thoại phải reo đến lần thứ ba mới có người nhấc máy, đầu bên kia rất yên tĩnh. Thế nhưng Bạch Tiêu lại nghe được trong tiếng thở dốc còn kèm theo cả những tiếng khóc nức nở.

"Là cô ấy sao?"

Bạch Tiêu không muốn tin rằng Tô Song Song đã chết rồi, thế nhưng chiếc vòng tay kia trên đời này lại chỉ có một chiếc duy nhất, cho dù hắn muốn tự lừa dối bản thân mình cũng không thể được rồi.

Không biết qua bao lâu, Tần Dật Hiên mới phát ra âm thanh, chẳng qua đó chỉ là một tiếng hừ phát ra từ trong mũi mà thôi:

"Ừm..."

Nữ thi thể này mặc dù đã bị cháy sạch không còn nguyên vẹn nữa, thế nhưng pháp y đã khám nghiệm và nói rằng hai chân đã bị thương trong một khoảng thời gian ngắn, cổ tay cùng đã từng bị tổn thương qua. Hơn nữa, chiếc vòng tay trên cổ tay của thi thể kia khiến cho Tần Dật Hiên không muốn tin tưởng cũng không có cách nào phản bác lại được.

"Tôi biết rồi."

Bạch Tiêu nói xong hai tay liền buông thõng xuống. Nếu như ngay cả Tần Dật Hiên cũng nhận định đấy là Tô Song Song, vậy thì đây là sự thật rồi.

Hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, tất cả những người không có liên quan gì đều đã bị đuổi đi hết rồi. Đông Phương Nhã cũng đã nghe được đoạn đối thoại trong điện thoại vừa rồi, cô ta chỉ im lặng thở dài.

Cuộc giải phẫu của Tần Mặc kéo dài đến tận tối vẫn chưa có kết thúc, phải thay đổi thành một đoàn y, bác sĩ uy tín vào. Đến tận nửa đêm Tần Mặc mới được đẩy ra ngoài.

Bạch Tiêu vừa thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra liền muốn đi qua đó xem. Thế nhưng do ngồi xổm trong một thời gian dài, toàn thân và cả hai chân đều cảm thấy đau nhức nên lập tức bị ngã trở lại.

Đông Phương Nhã vội vàng tới đỡ hắn dậy. Lúc này bác sĩ chủ trị cũng đã đi tới trước mặt bọn họ, nhìn thấy Bạch Tiêu liền mới dám lau đi mồ hôi của chính mình, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Bạch Tiêu vừa nhìn thấy hắn như vậy liền biết rõ là hỏng rồi, nhừn thấy hắn ta cứ ấp úng như vậy liền lập tức hét lên:

"Con bà nó, ông có nói được không vậy. Nói được thì mau đem lời nhổ ra coi."

"..."

Vị bác sĩ trưởng này sợ tới mức toàn thân đều run lên, gấp gáp nói:

"Tần tổng những chỗ khác thì đều không có gì đáng ngại, chẳng qua chân trái thì... Chân trái phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm, nhưng mà tĩnh dưỡng tốt rồi, khả năng..."

"Khả năng cái gì?"

Bạch Tiêu nghe xong những chỗ khác của Tần Mặc đều không vấn đề gì, trái tim đang treo lủng lẳng liền buông lỏng được một chút. Thế nhưng khi nghe xong là phải tĩnh dưỡng nửa năm, trái tim lại lập tức bị treo lên, rốt cuộc là bị thương như thế nào mà cần phải tĩnh dưỡng ít nhất là nửa năm chứ?

"Chân trái bị đứt đoạn, xương đùi nát bấy, gãy xương. Tuy rằng đã nối lại được rồi, nhưng mà... nhưng mà sau này có thể sẽ... sẽ phải đi cà nhắc."

Bác sĩ trưởng nói xong, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh.

Sắc mặt của Bạch Tiêu theo lời nói của bác sĩ càng ngày càng khó coi, hắn rất ít khi đánh người nhưng giờ lại trực tiếp đá một cước lên người vị bác sĩ kia:

"Rốt cuộc là ông là ông có biết chữa bệnh hay không hả?"

Đông Phương Nhã vẫn là lần đầu tiên trông thấy Bạch Tiêu nóng nảy đến như vậy liền sửng sốt một chút rồi vội vàng tới kéo hắn ra, thanh âm cũng bất giác lớn thêm một chút:

"Bạch Tiêu, đây vốn là bác sĩ tốt nhất của khoa chỉnh hình rồi. Anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ điều bác sĩ uy tín nhất tới đây."

Bạch Tiêu cũng đã dần dần tỉnh táo lại, nhìn Tần Mặc đang bị đẩy tới phòng bệnh liền lập tức cảm thấy vô lực. Hắn giãy khỏi Đông Phương Nhã đi đến bên cạnh cái ghế ngồi xuống, một lúc sau hắn liền điên cuồng vò mái tóc của mình, áp lực kêu lên.

Đông Phương Nhã đứng bên cạnh nhìn Bạch Tiêu như vậy cũng lộ ra vẻ mặt u sầu. Cô ta thấy Bạch Tiêu hiện tại sẽ không có chuyện gì liền đi tới thảo luận với vị chủ nhiệm khoa chỉnh hình kia về thương thế của Tần Mặc.

Sau khi xác định liền biết rằng cho dù bác sĩ giỏi như thế nào đến đi nữa, chân của Tần mặc thật sự là không còn cách nào khác, cho dù là tĩnh dưỡng tốt thì về sau vẫn sẽ có chút khập khiễng. Nhưng mà cô ta không tin rằng sau khi Tần Mặc biết được tin dữ của Tô Song Song thì vẫn có thể dưỡng thương thật tốt.

Vừa nghĩ tói chân của Tần Mặc, Đông Phương Nhã lại bắt đầu cảm thấy sầu muộn.

Bạch Tiêu hoad hoãn trong chốc lại liền đưa tay vuốt lại mái tốc loạn đến không chịu được của mình. Hiện tại Tần Mặc đã không thể trông chờ vào rồi, bây giờ chỉ có dựa vào hắn để tiếp tục mà thôi, chuyện của công ty đã có Lục Minh Viễn trợ giúp, còn lại thì...

Đông Phương Nhã thấy Bạch Tiêu cuối cùng cũng tỉnh táo lại liền đi qua nói về sự việc không thể không đối mặt hiện nay:

"Bạch Tiêu, tuy rằng không nên nói với anh vào lúc này, nhưng mà bây giờ vẫn phải cẩn thận suy nghĩ xem, khi Tần Mặc tỉnh lại làm thế nào mới có thể khiến anh ấy bình tĩnh dưỡng thương đây."

Đầu Bạch Tiêu đang rất loạn cho nên liền lải nhải nói ra tình huống hiện tại:

"Tần Dật Hiên đã qua đó xử lý thi thể của Song Song, công ty giao cho A Viễn, hiện tại chỉ còn chuyện của Tần Mặc."

Thế nhưng đây quả thật là chuyện khó giải quyết nhất, hắn thất sự không có cách nào tưởng tượng được sau khi Tần Mặc tỉnh lại sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Lúc này điện thoại của Bạch Tiêu vang lên, bên kia là một âm thanh lạ lẫm, máy móc nói:

"Xin chào Bạch tổng, thi thể của tiểu thư thật sự không thể kéo dài thêm được nữa, đã được đem đi hỏa tảng rồi. Tôi nghĩ chuyện này có lẽ cần thông báo với các ngài một tiếng, ngày mai tro cốt sẽ được mang về."

"Hỏa táng rồi sao?"

Bạch Tiêu hít một hơi thật sâu, đột nhiên lại cảm thấy như vậy cũng tốt. Nếu như Tần Mặc nhìn thấy thi thể bị thiêu cháy của Tô Song Song thì đoán chừng sẽ càng điên hơn, nhìn không thấy thi thể của Tô Song Song có lẽ còn tồn tại một chút mong muốn.

"Được rồi. Nhưng mà sau khi tro cốt được mang về có lẽ sẽ giao cho chúng tôi."

Điểm này thì Bạch Tiêu không thể thỏa hiệp được. Hắn biết rõ Tần Dật Hiên đối với Tô Song Song có chấp niệm, tro cốt cần phải tranh thủ đem trở lại.

"Bạch tổng, chờ đến sau khi chúng tôi trở lại thì hẵng nói về chuyện này có được hay không? Chúng tôi... Tần thiếu gia hiện ại đã ngất đi rồi, vì thế tôi không thể làm chủ được.

Bạch Tiêu nghe xong tin Tần Dật Hiên ngất đi thì liền không biết phải nói gì vào lúc này nữa, nên đành trả lười đại khái rồi cúp điện thoại.

"Ước chừng khoảng bao lâu nữa thì Tần Mặc mới tỉnh lại?"

Bạch Tiêu đã sửa soạn tốt lại cái tâm tình hỏng bét kia của mình. Hiện tại hắn phải chịu đựng, giúp đỡ Tần Mặc vượt qua một kiếp này.

Đông Phương Nhã tính một chút, cũng có chút khẩn trương:

"Người bình thường thì sáng mai, thế nhưng thân thể của Tần Mặc vốn dĩ đã cường tráng hơn so với bình thường, đoán chừng nửa đêm sẽ tỉnh lại."

"Vậy được, anh đi trông hắn, em đi về nghỉ ngơi trước đi."

Bạch Tiêu nói rồi liên muốn đi tới phòng bệnh, nhưng Đông Phương Nhã lại đuổi kịp được hắn.

"Tôi giúp anh cùng trông anh ấy. Nếu thật sự không được, thì cũng chỉ có thể cho tiêm cho Tần tổng một liều an thần thôi, chân của anh ấy bây giờ không thể lộn xộn, không thể lại xảy ra bất cứ chuyện gì nữa." Đông Phương Nhã nói xong liền liếc về phía Bạch Tiêu, Bạch Tiêu cũng cúi đầu nhìn về phía Đông Phương Nhã, nhẹ gật đầu.

Đông Phương Nhã đoán chừng quả thật không sai, Tần Mặc nửa đêm liền tỉnh lại, Bạch Tiêu sợ hắn lộn xộn, nên đã sớm đem tay chân hắn buộc chặt trên giường. Tần Mặc vừa tỉnh lại, liền muốn đứng lên, lại phát hiện tứ chi của mình không thể nào nhúc nhích được, mà chân trái thì một chút tri giác cũng đều không có.

"Bạch Tiêu, cậu làm cái trò quỷ gì vậy! Mình hiện tại muốn đi gặp Song Song, đón cô ấy về nhà!"

Tần Mặc đè nén lấy cuống họng, gầm lên, hơn nữa còn dùng sức giãy giụa muốn đứng dậy.

Chỉ tiếc là thân thể của hắn quá suy yếu, tác dụng của thuốc tê vừa mới hết, căn bản là không thể giãy giụa được.

Bạch Tiêu thấy Tần Mặc sắp đem giường bệnh quấn thành một đoàn, nhưng vẫn như cũ không biết nên nói những gì. Đông Phương Nhã ở bên cạnh liền lo lắng không thôi.

Cuối cùng cô cũng nhìn không được nữa liền thử nói ra:

"Tần tổng, ngài đừng có gấp. Tần Dật Hiên đã đi đem… Đem Song Song đưa trở về, ngài yên tâm, sáng mai liền tới."

Tần Mặc vừa nghe đến hai chữ Song Song đột nhiên liền an tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn về phía Đông Phương Nhã, cắn răng chịu đựng đau nhức trong lòng hỏi:

"Sống… hay vẫn là chết?"

"..."

Đông Phương Nhã không nghĩ tới Tần Mặc sẽ hỏi như vậy, cô liền há to miệng ngạc nhiên. Vốn dĩ muốn lừa gạt hắn để cho hắn tỉnh táo lại nhưng mà gạt được nhất thời chứ không lừa được cả đời, vẫn là không thể nói ra được thành lời.

"Tần Mặc, tôi cảm thấy đây không phải là Nhị Manh Hóa. Nếu không, chỉ là một vụ tai nạn nhỏ như thế, tại sao người lại bị đốt thành như vậy mới được cứu ra chứ? Nhất là cả khuôn mặt đều hủy nữa, khẳng định không phải Nhị Manh Hóa!"