Editor: Mẹ Bầu
Đang lúc Tô Song Song bị dọa cho sợ đến không làm chủ được tinh thần thì đột nhiên có một cánh tay đưa ra che đỡ ở trên mặt cô, có chút quẹt qua mặt nên khiến cô hơi bị đau.
Sau một trận hoảng loạn, chờ đến lúc Tô Song Song được kéo đứng lên, sửng sốt một chút, vẫn không phản ứng kịp, theo bản năng vươn tay ra sờ sờ mặt, thấy lỗ mũi, lỗ tai vẫn còn ở đó, liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà một giây kế tiếp cô liền phát giác có cái gì không đúng, liền nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn qua, lập tức nhìn thấy cánh tay Tần Mặc đang rũ xuống, bác sĩ ở đó đang còn đang xử lý cho anh.
Đến lúc này cô mới phản ứng được, mới vừa rồi Cô Tô Na không phải là không cắn được cô, mà là cắn vào cánh tay của Tần Mặc đã ngăn ở trên mặt cô. Tô Song Song tiến tới, muốn nhìn một chút, nhưng lại sợ mình sẽ làm chậm trễ việc điều trị, nên cẩn thận từng ly từng tí đứng lui ra vòng ngoài, sau đó cứ đi lượn vòng quanh.
Dư quang Tô Song Song liếc mắt nhìn sang Cô Tô Na, nhìn thấy Cô Tô Na bị đánh thuốc an thần đã nằm ở trên giường an ổn, thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô nhìn chằm chằm vào Tần Mặc hết sức chăm chú, nước mắt ròng ròng.
Dư quang Tần Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, thấy vẻ mặt cô đầy sự áy náy, lặng yên không lên tiếng, cứ lượn tròn chung quanh mình vòng vòng như vậy. Đợi đến khi bác sĩ đã băng kín dấu răng trên cánh tay của anh xong, thì anh mới từ ở bên trong vòng vây của bác sĩ chung quanh đi ra ngoài.
Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc ra ngoài, vội vàng tiến tới, ngước đầu lên nhìn như dính chặt vào trên cánh tay của Tần Mặc. Vừa thấy máu vẫn thấm ra bên ngoài lớp băng gạc, liền càng thêm hoảng hốt.
"Cầm máu thế nào vậy? diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tại sao vẫn còn ra máu thế kia!" Tô Song Song cẩn thận nắm lấy cổ tay Tần Mặc, tiến tới, cẩn thận nhìn một chút, trong miệng vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, thế nào cũng không yên lòng.
Mấy bác sĩ đứng ở bên cạnh cũng muốn giải thích từng thứ một, nhưng mà sợ nói nhiều, ngược lại sẽ chọc Tô Song Song tức giận. Mỗi một người đều cẩn thận nhìn chằm chằm vào Tần Mặc và Tô Song Song, chỉ sợ một lát nữa núi lửa sẽ bộc phát.
Chỉ là bọn họ đã suy nghĩ nhiều, lực chiến đấu của Tô Song Song cũng chỉ là làm nũng giả bộ ngốc nghếch, một chút chuyện này vẫn còn chưa đến mức kích thích nội tâm của Tô sắc bén nhà cô.
"Có đau hay không? di@en*dyan(lee^qu.donnn), Để em thổi cho anh một chút!" Tô Song Song một mực phối hợp nói, thấy Tần Mặc không lên tiếng, còn tưởng rằng anh ngượng ngùng khi nói đau, vội vàng mím cái miệng nhỏ lại, nhẹ nhàng thổi hơi lên vết thương của Tần Mặc.
Kể từ sau khi Tần Mặc bị tách ra khỏi ba mẹ của mình, thì đây là lần đầu tiên qua nhiều năm như vậy mới có người lại quan tâm đến việc anh bị thương có thể bị đau hay không như thế! Tần Mặc rất hưởng thụ quá trình này.
Anh cố ý không lên tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm chuyên chú vào cái nhìn của Tô Song Song, khóe miệng không tự chủ liền khẽ nhếch lên. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Một nụ cười này coi như chỉ trong nháy mắt đã làm cho năm bác sĩ và nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đứng ở bên cạnh đồng loạt giống như nhìn thấy lưỡi hãi của thần chết.
Bọn họ đều chợt hít vào một hơi, toàn bộ đều mang một bộ dạng khóc không ra nước mắt. Tần Boss trong truyền thuyết kia thực sự chưa bao giờ cười, thứ người như thế nếu như cười lên, vậy còn có thể có chuyện tốt hay sao?
Tần Mặc nghe thấy động tĩnh như vậy ở bên cạnh lúc này mới phản ứng được. bọn họ vẫn còn đang trong phòng bệnh của bệnh viện tâm thần. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Trong nháy mắt anh nhíu mày, quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy người lúc này không chút thức thời đang quấy rầy anh hưởng thụ.
Cái nhìn lạnh như băng từ trong đôi mắt híp lại kia chỉ trong nháy mắt tựa như lưỡi đao đâm vào trong lòng mấy người này, dọa cho bọn họ sợ đến mức từng người một đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
"Anh không sao đâu, chỉ là chút thương tích nhỏ thôi." Tần Mặc quay đầu, dùng cái tay bị thương vuốt vuốt đầu Tô Song Song. Tô Song Song vội vàng khẩn trương bắt được tay Tần Mặc nói đầy vẻ căng thẳng: "Anh chớ lộn xộn! Nếu không lại bị chảy máu nữa thì biết làm sao bây giờ?"
Tần Mặc không nói nữa, trở tay kéo tay Tô Song Song đang nắm tay của mình, ý bảo cô không có chuyện gì. Tô Song Song thấy Tần Mặc hoạt động không hề có chút ảnh hưởng gì, rốt cục tỉnh táo lại.
Tầm mắt Tô Song Song rơi vào trên người Cô Tô Na đang nằm ở trên giường ngủ, càng thấy buồn rầu thêm. Theo bản năng cô thở dài một tiếng, không quá chắc chắn, hỏi: "A Mặc, tiểu Na thì làm sao bây giờ?"
Ở nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ở bên cạnh rốt cuộc đã có thể tìm được chỗ để nói chen vào, giữa lúc đó bác sĩ chủ trị vội vàng đi tới, cười ha hả nói.
"Tần phu nhân, có thể là mới vừa rồi do Cô Tô tiểu thư thấy quá nhiều người, nên cô ấy có chút bị kích thích, cho nên mới phải cắn người như vậy! Dùng thuốc điều trị qua một đoạn thời gian nữa, chắc chắn sẽ không còn xuất hiện tình huống như thế nữa đâu!"
Tô Song Song nghe lời này, trong lòng mới hơi được thả lỏng một ít, quay đầu nhìn về phía bác sĩ chủ trị vẫn một mực tồn tại ở bên cạnh vẻ cảm kích, khiêm tốn hỏi một câu: "Như vậy thì lúc nào cô ấy có thể trở về nhà được đây?"
Bác sĩ chủ trị theo bản năng liếc mắt nhìn sang Tần Mặc, nãy giờ vẫn không hề thể hiện phản ứng gì, có vẻ như thiếu nợ. Cái nhìn này có thể coi như là làm điều thừa, làm cho người ta có một loại cảm giác nếu Tần Mặc không gật đầu, thì việc Cô Tô Na không về nhà được có cảm giác như là một khuyết điểm.
Tô Song Song híp mắt nhìn theo ánh mắt lơ lửng của bác sĩ chủ trị nhìn về phía Tần Mặc. Tần Mặc trong nháy mắt nhíu mày, cảm giác thấy không khí không đúng lắm.
Anh liếc mắt về phía bác sĩ chủ trị một cái, vị bác sĩ chủ này trị này trong nháy mắt cảm giác được mình đã làm chuyện sai lầm rồi, bị dọa cho sợ đến mức co rụt lại cổ lại làm con rùa đen.
"Lúc nào cô ấy chữa khỏi hết bệnh thì sẽ trở về lúc ấy, nếu không bộ dáng đả thương người khác như vậy còn phiền toái hơn." Tần Mặc nói đến đây thì cúi đầu chuyên chú nhìn Tô Song Song, nghiêm túc nói: "Đối với chuyện của con bé với ông nội, anh sẽ bỏ qua, cũng sẽ không làm khó con bé."
Tô Song Song tin tưởng Tần Mặc, gật đầu một cái, cũng không hỏi gi về chuyện nữa này, chẳng qua cô chỉ quay đầu nhìn Cô Tô Na, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
"Trở về đi thôi, hiện tại ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì nữa." Tần Mặc nói xong dắt tay Tô Song Song đi ra ngoài, Tô Song Song vội vàng vừa liếc nhìn Cô Tô Na, lại vẫn chưa yên tâm dặn dò vị chủ trị bác sĩ một câu, "Nhờ bác sĩ, hãy giúp cho cô ấy về nhà sớm một chút."
Bác sĩ chủ trị vẫn còn đang rụt cổ lại, vội vàng thò cổ ra, hướng về phía Tô Song Song đưa tay làm một động tác ok. Đợi đến lúc hai người kia đã hoàn toàn đi ra ngoài, anh ta mới vỗ vỗ lồng ngực của mình ổn định lại hồn vía, thở phào một cái nhẹ nhõm.
Đi tới cửa bệnh viện, bên ngoài ánh mặt trời sáng rỡ rọi vào trong đôi mắt, Tần Mặc khẽ nheo cặp mắt lại, đột nhiên có một ý nghĩ tràn vào trái tim. Anh cúi đầu híp mắt nhìn sang Tô Song Song, hỏi một câu: "Em có muốn đi ra ngoài để giải sầu hay không?"
Tô Song Song sửng sốt một chút, cúi đầu suy nghĩ một chút, công tác của cô hiện tại đã tử trận. Công việc ở bên kia với Tô Mộ thì hiện tại đã tiến vào quý thứ hai, cô có thể hơi nghỉ ngơi một chút. Trong khoảng thời gian này cô thật đúng là một người rảnh rỗi.
Tô Song Song hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Mặc, khẽ hỏi: "Anh bỏ tiền?"
Tần Mặc ngược lại bị Tô Song Song làm cho sửng sốt, phản ứng kịp mới gật đầu một cái: "Ừ, em mang người đi là được!."
"Vậy thì em cũng cố gắng đi cùng anh ra ngoài để giải sầu một lần." Trong lòng Tô Song Song có chút thiếu tự tin, bởi vì hiện tại công việc làm ngoài của cô cũng chưa bắt đầu làm việc, trước đây có chút tiền gửi ngân hàng thì mấy lần lăn lộn như vậy cũng đã không còn, hiện tại cô thật sự là một người cùng khổ với hai bàn tay trắng.
"Đi thôi!" Tần Mặc nói xong lôi kéo Tô Song Song lên xe để đi. Tô Song Song bị kéo đến trong xe mới phản ứng được, lúc này đã bắt đầu xuất phát rồi.
"Này như vậy thì có thể coi như là nói mình đi du lịch hay không?" Tô Song Song vốn trong lòng còn mang theo một chút mong đợi, gần đây tâm tìnhop cô thật sự là quá kém, đi ra ngoài dạo chơi một chút cũng tốt.
Nhưng mà đột nhiên Tô Song Song nghĩ đến một vấn đề, cả người cũng không thấy ổn lắm, vội vàng hỏi một câu; "Nhưng còn chuyện công ty thì làm sao bây giờ đây?"
Tô Song Song vừa nghĩ tới hiện tại trạng thái của Bạch Tiêu như vậy, tất cả chuyện công ty đều đóng vào một mình anh, chuyện này không phải là bỏ đá xuống giếng, muốn cái mạng nhỏ của anh hay sao!
"Còn có Lục Minh Viễn, Bạch Tiêu không có chuyện gì, nếu để cho cậu ta rảnh rỗi, ngược lại sẽ nghĩ ngợi lung tung." Tần Mặc nói xong quẹo một cua, mang theo Tô Song Song chạy thẳng tới khu biệt thự ở bờ biển.
Cũng đã sắp sửa đến Tết Nguyên Đán rồi, khí trời đặc biệt giá lạnh. Tô Song Song đi tới bờ biển cùng Tần Mặc. Tô Song Song vừa xuống xe, một luồng gió rét thổi tới, cô không nhịn được run lên, theo bản năng liền vây quanh lấy thân thể của mình. Đột nhiên có một luồng ấm áp đến từ phía sau lưng vòng quanh người cô.
Tần Mặc mở rộng áo khoác ngoài khoác lên Tô Song Song từ sau lưng, gói cô lại vào bên trong áo khoác ngoài của mình. Tô Song Song cũng không ngoái đầu lại, ngược lại cô thuận thế dựa vào trong ngực Tần Mặc.
Lúc này bờ biển rất vắng vẻ, bên bờ hiện lên một tầng trắng muốt. Bờ biển ngày mùa đông đặc biệt an tĩnh, trời đất yên lặng đến mức thấy dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.
Trong nháy mắt trong lòng Tô Song Song liền bình tĩnh lại. Cô hít một hơi thật sâu luồng không khí lạnh lẽo mang theo vị mặn chát, cả người liền lấy lại tinh thần rất nhiều.
"Đi thôi." Tần Mặc cúi đầu cắn lên vành tai Tô Song Song, một luồng ấm áp ập tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song đỏ bừng lên. Cô đang định tránh thoát khỏi cái ôm của Tần Mặc đối với mình, ai biết Tần Mặc căn bản không có ý định buông tay.
"Không... Không buông em ra, em đi làm sao đây?" Tô Song Song có chút ngượng ngùng, căng thẳng liền bắt đầu nói cà lăm (nói lắp).
Tần Mặc thái độ ngược lại vẫn lạnh nhạt, anh bình tĩnh mở miệng: "Không có mang áo khoác, cứ như vậy đi thôi." Tần Mặc nói xong liền nhắc nhở Tô Song Song: "Giẫm lên chân của anh."
"Hả?" Tô Song Song theo bản năng quay đầu lại nhìn Tần Mặc, mặt hai người mặt dán vào nhau quá gần, cái quay đầu đột nhiên như vậy khiến cái miệng nhỏ của Tô Song Song lướt qua chóp mũi Tần Mặc, làm hai người đều sửng sốt.
Lúc này quả thật Tô Song Song phản ứng rất nhanh. Cô vội vàng cúi đầu, hai chân giẫm lên trên mu bàn chân của Tần Mặc. Tần Mặc nhấc chân, Tô Song Song sẽ theo bước chân của anh chậm rãi đi về phía trước.
Cả hai người đều không ai nói năng thêm điều gì nữa, cùng lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc an tĩnh này! Chờ đến cửa biệt thự, Tô Song Song từ trên chân Tần Mặc nhảy xuống, Tần Mặc đi lại mở cửa, trong nháy mắt cánh cửa biệt thự mở ra. Tô Song Song quả thật lệ nóng sắp doanh tròng, thật sự là quá ấm áp rồi.
Biệt thự này là biệt thự ở bờ biển của nhà họ Tần, cho nên kích thước đặc biệt rộng lớn. Bình thường mỗi tuần đều có người đến quét dọn, sạch sẽ quả thật là rất sạch sẽ, nhưng khi Tô Song Song đi tới phòng bếp, sau khi nhìn thấy phòng bếp trống rỗng không có gì cả thì trợn tròn mắt.
Cũng may phòng bếp còn có chiếc ấm siêu tốc, Tô Song Song vội đun một ấm nước. Một đường uống ừng ực hết chỗ nước nóng, cảm nhận sự ấm áp của nước theo cổ họng của mình một đường thẳng xuống phía dưới, cái loại cảm giác ấm áp đó khiến cho cô muốn lệ nóng doanh tròng rồi.
"Nơi này chỉ có mấy bộ quần áo cũ của anh, cũng may còn có một chiếc áo khoác lông nhung!" Tần Mặc vừa nói chuyện vừa đi từ lầu hai xuống. Anh đăt chiếc áo vừa tìm được ở trên ghế sa lon, Tô Song Song vội vàng giống như hiến vật quý rót một chén nước khác quay về hướng Tần Mặc đưa cho anh.
"Uống một chút trước khi đi ngủ!" Tô Song Song nói xong vừa đúng Tần Mặc đi tới, anh ngồi ở phía đối diện với Tô Song Song, không chút để ý liền uống nước, tựa như anh muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn cũng không mở miệng.
Gần đây mức độ thông minh trong việc thương lượng của Tô Song Song đã tăng lên không nhỏ. Nhìn thấy Tần Mặc như vậy, cô đã cảm thấy có cái gì đó có chút không đúng lắm! Cuối cùng rốt cục cô cũng không nhịn nổi nữa, chợt uống một hớp lớn nước, coi như là cho mình thêm can đảm, hỏi anh một câu: "A Mặc, anh có lời muốn nói sao?"
Tần Mặc không nghĩ tới Tô Song Song có thể nhìn ra, tay đang định cầm chén nước liền dừng một chút, sau đó anh gật đầu một cái, một giây kế tiếp, Tần Mặc nắm lấy tay Tô Song Song.
"Cũng không phải là chuyện gì lớn, chẳng qua là có một nơi này nghĩ muốn dẫn em đi. Nhưng mà bây giờ khẳng định bên ngoài rất lạnh, không biết em..." Tần Mặc còn chưa nói hết, Tô Song Song liền đứng lên, lôi kéo Tần Mặc đi ra ngoài.
"Có phải là anh nghĩ muốn mang em đi đến căn cứ bí mật gì đó hay không? Vậy thì dĩ nhiên là em muốn đi rồi!" Tô Song Song nói xong quay đầu hướng về phía Tần Mặc cười một tiếng, nụ cười vô cùng đơn giản nhưng lại thật ấm áp.
Sự băn khoăn trong lòng Tần Mặc trong nháy mắt liền biến mất. Anh một phát túm luôn chiếc áo khoác lông nhung đang để ở trên ghế sa lon, đưa cho Tô Song Song trùm lên, lúc này mới dắt tay của cô đi ra phía bên ngoài.
Sắc trời đã bắt đầu thấy tối hơn, gió dường như cũng đã lạnh hơn một chút. Tần Mặc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song, cùng nhét vào trong túi áo của mình. Hai người bọn họ chậm chạp đi, địa thế dần dần cao lên, Tô Song Song bước đi càng ngày càng phí sức.
Tần Mặc dắt Tô Song Song qua một quẹo cua, lại đi thêm mấy bước, lúc này Tần Mặc đột nhiên ngừng lại. Anh cũng không nói lời nào, mà chỉ vươn tay lên trước chỉ chỉ.
Tô Song Song theo ngón tay của Tần Mặc nhìn về phía trước. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong nháy mắt cô khẽ kêu lên một tiếng, nghe đầy sự kinh ngạc.