Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 277: Truyền sự ấm áp trong lòng cho nhau




Editor: Mẹ Bầu

Cô Tô Na vừa nghe thấy, trong nháy mắt lập tức cảnh giác lên, khi nhìn thấy trong tay ông nội Tần có một hạt châu tròn dùng làm trang sức trên quần áo, thì cô chợt trợn to cặp mắt, cả kinh. Tim nhanh chóng nhảy lên đập thình thịch thình thịch mạnh mẽ.

"Cái gì vậy?" Tô Song Song đưa tay cầm lấy hạt châu trong tay ông nội Tần lên, đưa về phía mặt trời liếc mắt nhìn. Cô cảm giác, cảm thấy vật này nhìn rất quen mắt.

Cô Tô Na thấy rõ bộ dạng hạt châu kia, trong nháy mắt trái tim nhảy loạn lên tưởng chừng sắp nhảy bật ra ngoài. di@en*dyan(lee^qu.donnn), 

Cô nuốt từng ngụm nước bọt, hốt hoảng không biết lúc này cần phải nói gì.

"Để chị đi nói cho A Mặc!" Tô Song Song xoay người vừa định đi ra, Cô Tô Na liền nhanh chóng đi đến bên người Tô Song Song kéo cô lạ.

"Chị dâu, cũng chỉ là một hạt châu, nếu như không có ích gì, sẽ chỉ làm cho anh Tần Mặc càng khó chịu hơn… Hay là trước đừng nói cho anh ấy vội." Cô Tô Na cố làm ra vẻ trấn định lừa gạt Tô Song Song.

Tô Song Song vốn rất tin tưởng đối với Cô Tô Na/ Mực dù cô cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng mà khi dư quang quét lên vết máu Tần Mặc lưu lại trên tường, @MeBau*diendan@leequyddonn@  suy nghĩ một chút vẫn gật đầu một cái.

"Chuyện này có cần thiết phải nói cho Bạch Tiêu không nhỉ? Nếu như ông nội thật sự là bị người khác hại chết, đây cũng là chứng cớ rất trọng yếu." Từ khi ông nội Tần qua đời, trong lòng Tô Song Song vẫn rối loạn như tơ vò, đầu óc không thể nào chuyển động để suy nghĩ được.

Cô theo bản năng liền hỏi một câu, hỏi xong mới cảm giác mình là lớn hơn Cô Tô Na, chuyện phát hiện vào lúc này, vậy mà tự mình không làm chủ được tinh thần, lại còn muốn theo dựa vào người khác, thật sự là quá kém cỏi rồi.

"Chị..."

"Trước không cần nói cho anh ấy đâu, em thấy anh họ cũng đang ân hận thương tâm lắm, chúng ta trước không nên để cho bọn họ thêm phiền toái!"   Cô Tô Na vội vàng ngăn cản Tô Song Song, có vẻ có chút vô cùng vội vàng.

"Vậy thì..."

"Chị dâu, chị hãy nghe em, chúng ta trước tìm đã, nếu quả thật có đầu mối gì đó nữa, thì nói cho bọn họ biết cũng không muộn. Bây giờ bọn họ chủ yếu đang tập trung nhất vào làm tang lễ cho ông nội! Chúng ta không thể khiến cho bọn họ thêm phiền!"

Cô Tô Na vừa nói, tay đã lặng yên không tiếng động cầm luôn lấy hạt châu Tô Song Song đang cầm trên tay, gói vào trong chiếc khăn tay mình đang cầm. Tô Song Song đảo ánh mắt một vòng, cuối cùng câu nói kia của Cô Tô Na coi như là ý trong lòng Tô Song Song đã nói.

Bây giờ Tô Song Song căn bản không biết cần phải ứng phó như thế nào để an ủi Tần Mặc, chỉ muốn không gây thêm phiền toái cho anh. Cho nên Tô Song Song cảm thấy lời nói của Cô Tô Na cũng có đạo lý, liền gật đầu một cái.

Cúi đầu, trong nháy mắt cô nhìn lướt qua quần của Cô Tô Na, chân mày thoáng chau lại một chút, cảm giác, cảm thấy nơi đó có gì không đúng lắm. Cô Tô Na thấy Tô Song Song cúi đầu, vội vàng một cái xoay người, đi tới bên kia giường của ông nội Tần, đến gần cửa.

"Chị dâu, chúng ta đi ra ngoài đi."

Tô Song Song gật đầu một cái, vừa liếc nhìn ông nội Tần chết không nhắm mắt,. đi theo Cô Tô Na đi ra ngoài. Không biết có phải chuyện này làm cô bi thương quá độ hay không, cô đầu óc choáng váng, vừa đi ra ngoài thân thể liền nghiêng một cái, cũng may có Tần Mặc đỡ lấy cô.

Tần Mặc cau mày khẩn trương hỏi một câu: "Sao vậy? Có nơi nào trong người không thoải mái sao?"

Tô Song Song lắc đầu một cái, cặp mắt đã sưng mọng thành hột đào rồi, híp mắt một lúc cô mới nhìn rõ gương mặt của Tần Mặc, cô lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì đâu! Chỉ là đầu óc cảm thấy có chút choáng váng."

Cả một đêm ngày hôm qua đã căng thẳng như vậy, tiếp đó, hôm nay lại có chuyện tiếp tục xảy ra nữa, Tô Song Song không bị ngất đi như thế, coi như thể chất đã rất tốt rồi.

Tần Mặc đỡ Tô Song Song, để cho cô ngồi vào bên cạnh, nhìn Bạch Tiêu một cái: "Chuyện tang lễ cậu mau sớm tiến hành đi." Nói xong, Tần Mặc cũng cảm thấy nhức đầu.

"Chuyện như vậy cứ giao cho tôi đi, cậu và Nhị Manh Hóa đi về trước đi!" Bạch Tiêu cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dạng cặp mắt đỏ hoe kia của anh. Hiện tại anh muốn yên lặng một mình.

Tần Mặc liếc nhìn Bạch Tiêu một cái, gật đầu rồi sau đó lôi kéo Tô Song Son, đỡ cô đi ra ngoài, Tô Song Song quay đầu lại liếc mắt nhìn Cô Tô Na, nhìn xong rồi, cô vẫn cảm thấy có chút kỳ quái như cũ.

Cô Tô Na thấy Tô Song Song nhìn sang mình, cả người tóc gáy đều dựng lên, cô vội vàng đi về phía bên cạnh, tránh ở sau lưng Đông Phương Nhã.

"Không có chuyện gì cũng trở về đi thôi." Bạch Tiêu nói xong xoay người ngồi ở trên ghế, phất phất tay về phía Cô Tô Na cùng Đông Phương Nhã. Đông Phương Nhã biết Bạch Tiêu hiện tại không muốn gặp người khác, lấy tay nhẹ nhàng khẽ đẩy đẩy Cô Tô Na một cái, ý bảo cô đi cùng mình.

Cô Tô Na sớm đã muốn đi rồi, cô hiện tại cần phải trở về thay đổi bộ quần áo đang mặc này ra. Cô Tô Na nhìn Bạch Tiêu một cái, gấp gáp vội vàng đi theo Đông Phương Nhã, đi ra ngoài.

Tần Mặc trở lại trong căn hộ, ngồi ở trên ghế sa lon lặng yên không lên tiếng, Tô Song Song ngồi ở đối diện với anh, vẫn chưa tỉnh táo lại như cũ, một lát sau, cô chợt đứng lên, Tần Mặc ngẩng đầu nhìn cô một cái, Tô Song Song lẳng lặng nói: "Anh có đói bụng không, em làm một chút đồ ăn cho anh."

Tần Mặc căn bản cũng không đói, nhìn thấy bộ dáng Tô Song Song như vậy, sợ cô nhàn rỗi lại suy nghĩ lung tung, liền gật đầu một cái.

Tô Song Song lúc này đã tìm được việc để làm, mới thoáng có chút ý thức đi về phía phòng bếp, sững sờ trong chốc lát mới nhớ tới việc làm cơm thế nào.

Tô Song Song nhìn chằm chằm vào trong nồi cháo, vỗ vỗ lên gò má của mình, để cho mình tỉnh táo lại, cô hít một hơi thật sâu, nuốt lại dòng nước mắt cứ đang muốn trào ra kia trở lại bên trong.

"Tô Song Song, mày phải kiên cường lên, hiện tại Tần Mặc còn khó chịu hơn cả mày nữa đó!" Tô Song Song lầm bầm theo hướng đó, khiến cho mình tĩnh táo lại rất nhiều. Cô lại chợt hít một hơi, bao nhiêu những suy nghĩ phiền muộn, rối bời trong trái tim, tất cả đều bị cô đuổi đi ra bên ngoài.

Đợi đến lúc cô bưng cháo đi ra ngoài, Tô Song Song đã trấn định được rất nhiều. Cô bưng cháo đến trước mặt Tần Mặc, thổi thổi. Cảm giác được chén không còn nóng nữa, mới bưng chén cháo đến, sau đó đưa tới Tần Mặc trước mặt.

"A Mặc, anh ăn chút cháo này đi, bây giờ cũng đã xế chiều rồi." Tô Song Song nói xong ngước đầu lên nhìn Tần Mặc, trong mắt mang theo sự chờ đợi.

Thật ra thì trong đầu óc Tần Mặc cũng đang rất rối loạn. Vốn dĩ anh đang định cự tuyệt, nhưng mà cúi đầu nhìn thấy Tô Song Song đang dùng cặp mắt sưng mọng, đã sắp thành bánh màn thầu kia nhìn mình, cuối cùng anh không đành lòng, bưng lấy cái chén, uống vài ngụm cháo.

Tô Song Song nhìn thấy Tần Mặc ăn như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi vào bên cạnh anh, đột nhiên lại không biết phải làm cái gì, khi nhìn thấy Tần Mặc cầm chén đưa tới, Tô Song Song mới phát giác bụng của mình cũng đã kêu nửa ngày.

Cô thẩn thờ bưng chén cháo lên, uống cạn chỗ cháo còn dư lại. Uống xong, cô lại đi xuống phòng bếp cầm chén rửa sạch sẽ, cất chén xong rồi, cô đứng ở cửa phòng bếp, đột nhiên liền dừng bước.

Cách đó không xa, Tần Mặc một tay chống trán của mình, thân thể hơi run rẩy. Trong nháy mắt Tô Song Song liền bị luống cuống, cô không biết có phải là Tần Mặc đang khóc hay không, cô chưa từng nhìn thấy Tần Mặc khóc bao giờ.

Một lát sau, đột nhiên trong lòng Tô Song Song chợt bình tĩnh trở lại. Tần Mặc còn biết thương tâm như vậy, còn có thể biểu lộ được nội tâm, như vậy cũng chưa có chuyện gì lớn rồi.

Tô Song Song từ từ đi tới, từ sau lưng Tần Mặc, vòng tay vây quanh thân thể Tần Mặc đang khẽ run rẩy. Cô chôn đầu của mình ở cổ Tần Mặc, nhẹ nhàng khẽ hừ hừ một tiếng nho nhỏ.

Thật ra thì Tần Mặc cũng không  hề khóc, chẳng qua là anh chỉ cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức làm cho cả người anh đều run rẩy, không có cách nào khống chế được thân thể của mình, lần đầu tiên có chuyện như vậy, nên đã làm cho anh cảm thấy rất sợ hãi.

Đột nhiên anh cảm giác được ở phía sau lưng một hơi thở ấm áp, ngay sau đó ở có một cái đầu nhỏ với mái tóc mượt mà vùi ở dưới cổ, bên tai còn nghe thấy có tiếng kêu nho nhỏ.

Tiếng kêu này nghe rất chậm rãi, mặc dù giai điệu nghe có một chút không được rõ lắm, nhưng lại rất mềm mại làm cho người ta cảm thấy rất trong lòng rất thoải mái. Khiến cho sự hỗn loạn trong đầu anh chỉ nháy mắtsau đã trở nên bình tĩnh rất nhiều.

Tần Mặc vẫn không hề nhúc nhích, cũng không hề nói năng gì, cứ như vậy lẳng lặng mặc cho Tô Song Song ôm, để cho nhiệt độ ấm áp của cô lan sang thân thể của mình.

Một lát sau, Tần Mặc đột nhiên cảm nhận thấy sau lưng mình như trĩu xuống. Cảm thấy kinh ngạc, Tần Mặc liền quay đầu lại liếc mắt nhìn, đã nhìn thấy Tô Song Song đang nằm ở đầu vai anh mà ngủ thiếp đi.

Tần Mặc thở dài, tầm mắt của anh vừa vặn nghênh đón cặp mắt càng ngày càng sưng của Tô Song Song. Anh xoay người lại cẩn thận đỡ lấy Tô Song Song, sau đó đứng dậy, ôm cô vào trong phòng ngủ.

Tô Song Song bởi vì quá mệt mỏi, hơn nữa lại khóc đến đầu thiếu dưỡng khí, cho nên mới nửa ngất nửa ngủ như vậy! Nhưng giấc ngủ của cô cũng không yên ổn, Tần Mặc vừa định đứng dậy, theo bản năng Tô Song Song lại nắm chặt lấy tay của anh.

Tần Mặc còn tưởng rằng Tô Song Song đã tỉnh lại, quay đầu nhìn sang, phát hiện Tô Song Song chẳng qua là dựa vào bản năng mà nắm lấy tay mình, vững vàng giống như là cuối cùng đã túm được cây cỏ cứu mạng mình vậy.

Cái kiểu người khi ngủ cần phải có cảm giác yên ổn bên cạnh mình như vậy, đã làm cho trong lòng Tần Mặc cảm thấy ấm áp. Anh khe khẽ thở dài, ngồi ở bên cạnh Tô Song Song, dùng bàn tay mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Nếu như lúc trước nội tâm của anh xao động đầy phiền muộn, tràn ngập  thương cảm không nói ra được, thì giờ khắc này, sự cần dựa dẫm được xuất phát ra từ nội tâm của Tô Song Song như thế này, đã làm cho tâm tư của anh dần dần bình tĩnh lại.

Tô Song Song cũng không ngủ say, thời điểm nửa đêm cô liền thức tỉnh. Theo bản năng cô quay đầu nhìn sang bên cạnh mình, khi nhìn thấy Tần Mặc mở hai mắt ra nhìn mình, thì trong nội tâm Tô Song Song liền có một hồi áy náy.

Tô Song Song lập tức ngồi dậy, khẩn trương hốt hoảng, gấp gáp đến độ nước mắt lại trào ra: "Thật xin lỗi! A Mặc, thật xin lỗi, em đã không giúp được anh gì hết, trái lại còn gây thêm sự phiền toái cho anh!"

Tần Mặc không nghĩ tới Tô Song Song lại có phản ứng như vậy, anh liền đứng dậy ôm cô vào trong ngực một lúc, cau mày hỏi: "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"

Tô Song Song vẫn khóc như cũ, cô muốn nuốt nước mắt trở về bên trong, nhưng mà cô càng muốn dừng lại thì, nước mắlại càng trào ra nhiều hơn, cuối cùng cô khóc đến mức thân thể cũng run rẩy lên.

"Em..." Tô Song Song lắp bắp không biết phải ứng đáp với Tần Mặc như thế nào!

Thật ra thì Tô Song Song không nói, Tần Mặc cũng biết cô đang suy nghĩ gì! Anh lại thở dài, vỗ nhè nhẹ sau lưng Tô Song Song, mặc dù giọng nói khàn khàn, nhưng vẫn lộ ra một chút dịu dàng mềm mại.

"Chỉ cần có em ở bên cạnh anh như thế này, thì đối với anh đã là sự an ủi cùng ủng hộ lớn nhất."

Tô Song Song nghe lời nói này của Tần Mặc..., thân thể lập tức cứng đờ, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch, trong nháy mắt liền lộ ra một chút hồng hồng, cô níu lấy áo của Tần Mặc, vẫn cảm thấy rất đau lòng như cũ.

"Nhưng mà em lại chẳng giúp đỡ gì được cho anh hết!" Lỗ mũi Tô Song Song ê ẩm, rất khó chịu.

Chung quy cô đối với Tần Mặc mà nói, có có cảm giác mình chính là một gánh nặng, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng cô lại cũng không giúp gì được, không an ủi được cho Tần Mặc, thì ngược lại cô còn bắt anh phải tới an ủi mình.

"Anh không cần em giúp cho anh cái gì hết! Anh chỉ muốn em ở lại bên cạnh anh, bất luận chuyện gì cũng đã có anh ở đây rồi!" Tần Mặc nói xong, lại ôm Tô Song Song thật chặc ở trong ngực.

"A Mặc..." theo bản năng, cánh tay Tô Song Song cũng vòng qua ôm Tần Mặc thật chặc. Hai người ôm nhau trong chốc lát, sau đó gấp gáp bận rộn, chạy tới giúp chiếu cố Bạch Tiêu.

Tô Song Song vừa đến bệnh viện thì đã nhìn thấy Cô Tô Na, tới sớm tới hơn. Nhìn thấy Cô Tô Na thay đổi quần áo trên người thành một bộ quần áo khác toàn một màu đen, đột nhiên lại càng cảm thấy có cái gì đó không đúng… 

Cô đảo ánh mắt một vòng, theo bản năng trước mắt liền hiện ra hình dáng hạt châu lúc trước đã tìm được ở trên tay ông nội Tần, sau đó trước mắt cô lại đột nhiên hiện ra chính chiếc quần mà ngày hôm qua Cô Tô Na đã mặc, cô chỉ cảm thấy đầu óc của mình giống như bị ai đó chợt gõ một cái.

Trước vẫn không nghĩ thông được chuyện này, chỉ trong nháy mắt cô đã nghĩ thông suốt. Cô Tô Na thấy Tô Song Song nhìn chằm chằm đến ngẩn người vào cái quần mà mình vừa mới thay đổi xong, vẻ mặt Song Song lại càng lộ ra dáng vẻ kinh ngạc hơn, cũng biết ngay nhất định là Tô Song Song đã phát hiện ra cái gì rồi.

Tần Mặc cùng Bạch Tiêu vừa nói dứt lời, quay đầu lại nhìn Tô Song Song, thấy vẻ mặt kỳ quái kia của cô, liền hỏi một câu: "Sao vậy?"

Tô Song Song đột nhiên có chút mơ hồ, cảm thấy ý tưởng kia trong lòng mình thật sự là quá mức kinh hãi rồi. Cô vội vàng lắc đầu một cái, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn về phía Tần Mặc: "Đầu của em bị choáng váng một chút thôi! Tiểu Na, em đỡ chị đi ra ngoài hóng mát một chút nhé, A Mặc anh không cần phải để ý đến em!"

Cô Tô Na thấy Tô Song Song không có ý định nói ra, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng gật đầu một cái, sau đó duỗi tay ra đỡ Tô Song Song cùng đi ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa chính, Tô Song Song liền dùng sức hất ra cánh tay mà Cô Tô Na đang đỡ tay của mình ra.