Editor: Mẹ Bầu
Dĩ nhiên là Tần Mặc chuyện gì cũng sẽ đáp ứng với Tô Song Song, cho nên anh gật đầu một cái, cũng không cần phải đợi đến ngày mai, anh trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Lục Minh Viễn.
"A Viễn, hiện tại cậu chuẩn bị cho Bạch Tiêu một vé máy bay, để cho cậu ấy đi công tác ở nước ngoài, nếu như thích, cậu ấy có thể mang theo cả Tô Mộ."
"!" Tô Song Song không nghĩ tới, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn đến tận bây giờ Tần Mặc vẫn còn chưa quên được Tô Mộ, vội gấp gáp khoát khoát tay. Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song mỉm cười, thấy cô khoát tay, anh duỗi ngón tay ra chỉ chỉ vào gò má của mình.
Tô Song Song cắn môi, bộ dạng chịu đựng nhẫn nhục, đi tới gần anh, sau đó hôn đánh chụt một cái ở trên gương mặt của Tần Mặc. Hôn xong rồi, cô liền trợn mắt nhìn Tần Mặc một cái đầy vẻ phẫn nộ lẫn bi thương.
Xem ra sau đây Tô Song Song nhất định sẽ phải cưỡng ép Tô Mộ để thu hồi nốt cuốn sách dinendian.lơqid]on, thuộc loại sách tà môn ma đạo, “Kế sách trong tình yêu” cuối cùng này mới được. Nếu không, về sau đừng mơ tưởng xoay trở cựa mình ở trước mặt Tần Mặc!
"Mà thôi, hãy để cho cậu ấy đi một mình thôi! Đến thời điểm hôn lễ, cậu tự mình hộ tống để cho cậu ấy trở về." Tần Mặc nói xong, bên đầu điện thoại kia liền vang lên một tiếng kêu la. Rõ ràng đối với nhiệm vụ này, Lục Minh Viễn đặc biệt hưng phấn.
"Anh Tần Mặc, tốt quá! Tốt nhất khi anh kết hôn cũng đừng để cho Bạch Tiêu trở lại! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cứ để cho anh ấy ở lại cái đất Châu Phi ấy mà phơi người thành khoai tây!" Lục Minh Viễn nói xong, từ bên đầu điện thoại đằng kia liền truyền đến tiếng cười đầy kỳ quái của anh.
Người Tô Song Song run lên, nhìn Tần Mặc một chút, lại liếc nhìn điện thoại một chút. Tô Song Song nghe thấy từ trong điện thoại vọng ra tiếng cười đầy biến thái, liền cảm thấy ba người bọn anh không hổ là bạn chơi từ nhỏ, quả thực là giống nhau từ tính nết kỳ dị.
Mỗi một người đều có một cách suy nghĩ khác nhau, dù tốt hay xấu, cũng đều quỷ quái vô cùng. Đến ngay cả một người hiền lành chân thực nhất luôn xem nhẹ mọi chuyện như Tần Mặc, làm bạn cùng bọn họ cũng bị một cuốn sách bại hoại kia làm hại.
"A Mặc, thời điểm hôn lễ có điều gì cần phải chú ý hay không? Em có cần tới luyện tập cái gì hay không?" Vừa nhắc tới hôn lễ, Tô Song Song liền có vẻ lo lắng bất an.
Nếu so sánh cô cùng với Tần Mặc và mấy người bọn họ, cô chính là một người thuộc tầng lớp "bình dân". Dù cô bị người ta cười nhạo thì cũng không có ý kiến gì, nhưng mà cô sợ bởi vì cô mà Tần Mặc bị mọi người cười nhạo.
Tần Mặc đưa tay kéo Tô Song Song vào trong ngực, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, cúi đầu chơi đùa mấy ngón tay của cô, nói bên tai cô một câu rất khí phách: "Ai dám cười nhạo bà xã của anh, người ấy cứ tìm chết."
"!" Tô Song Song buồn cười, nhưng lại không có hứng thú muốn cười, chỉ buồn buồn cúi đầu, tuy trong lòng thấy rất ngọt ngào. Cô cũng biết Tần Mặc không sẽ để ý những thứ này, bất quá cô vẫn liền muốn làm thế nào để tốt nhất.
"Thật sự không cần sao?" Tô Song Song khẽ ngoái đầu nhìn Tần Mặc, không quá chắc chắn, hỏi lại một câu.
Tần Mặc trịnh trọng gật đầu, lại đưa ngón tay của cô lên đặt ở khóe miệng mình mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó. Loại động tác đầy sự cưng chìu này của anh, đã làm cho Tô Song Song phải mở mắt, cảm thấy ngượng ngùng vì sự sai lầm của mình, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ bừng lên.
"Anh sẽ khiến cho em cả đời này đều được sống tùy theo sở thích của mình." Mỗi lời nói của Tần Mặc nói ra đều vô cùng trịnh trọng, mỗi một câu nói đều giống như một muỗng đường ngọt ngào tưới vào trái tim của cô. Sự ngọt ngào làm cho Tô Song Song nhất thời không thể không áp sát người mình vào bên Tần Mặc.
"Em cũng không có ý kiến gì, dù sao em bị mất mặt cũng quen rồi. Nhưng mà A Mặc, anh là người có thân phận, cho dù anh không thèm để ý, nếu như em làm mất mặt nhà họ Tần thì phải làm sao bây giờ?"
Mặc dù Tần Mặc đã cho Tô Song Song ăn vài viên “mạnh tâm hoàn” (ý nói những lời nói khích lệ mạnh mẽ của Tần Mặc - MB), nhưng mà Tô Song Song vẫn thấy thấp thỏm bất an như cũ. Nói xong những lời này, nhất thời đầu óc của cô bắt đầu tiến hành chuyển động, cô phảng phất như đã hình dung ra được bộ dạng mất mặt của mình.
Nghĩ như vậy, Tô Song Song liền nhíu mày, gương mặt ảo não, lại càng cảm thấy lo lắng bất an.
"Ở trong hôn lễ cuả chúng ta, mọi chuyện đều làm theo đúng quy tắc. Cho nên em không cần phải lo lắng gì hết. Mọi việc ở trong hôn lễ em cứ nhất nhất tùy ý làm theo là tốt rồi." Tần Mặc nói xong liền nghiêng đầu nhìn phía sau tai của Tô Song Song.
Anh nhìn xuyên qua cái vành tai nhỏ nhắn trong suốt của Tô Song Song, không nhịn được liền vuốt ve cái dái tai hồng hồng ở phía dưới vành tai, lớp da thịt mềm mềm làm cho đầu ngón tay anh có cảm giác đặc biệt thích thú.
"Nhưng mà! Dù sao em cũng bất kể mọi chuyện, nếu đến lúc đó thật sự bị mất mặt, vậy anh cũng không thể nói em đâu nhé!" Tô Song Song nói xong câu này, từ trên đùi Tần Mặc nhảy xuống. Tần Mặc thuận thế để cái chân của mình xuống, nơi đó vẫn còn run lên vì nhức mỏi, nhưng mà biểu tình trên mặt của anh lại không hề toát ra một chút khó chịu nào.
"Chỉ có điều trong ngày hôn lễ hôm đó, em nhất định không được đi loạn, anh vẫn sợ những người vẫn dang ẩn nấp ở trong bóng tốidấu kín ở trong bóng tối kia sẽ tùy thời hành động." Tần Mặc cũng cảm thấy, gần đây mọi việc đều bình lặng đến mức, có chút làm cho lòng người ta phải kinh ngạc.
Những sự việc bất thình lình xuất hiện như dự tính, cho đến bây giờ cũng mới chỉ dừng lại ở thủ đoạn gây ra một chút ít náo loạn. Tóm lại Tần Mặc có cảm giác, nếu như đối phương đã phải phí sức để tìm được cô em gái là con gái riêng của cha anh, nhất định sẽ không chỉ vì để cho cô tới quấy rối anh như thế.
Tô Song Song thấy vẻ mặt Tần Mặc trở nên trầm trọng, nhớ tới các vụ bắt cóc và bị thương của mình ngày trước, cũng cảm thấy có chút căng thẳng. Cô gật đầu một cái, cũng muốn để cho Tần Mặc an tâm, cô còn gõ một cái vào chiếc đồng hồ định vị đeo tay ở trên tay mình.
"Không phải vẫn còn có cái này nữa hay sao! Có nó rồi, em có đi đến đâu cũng không sợ! Ông xã sẽ không bao giờ phải lo lắng cho an toàn của em nữa!" Tô Song Song hiện tại đã vui mừng chấp nhận chiếc đồng hồ đeo tay ở trên tay mình rồi.
Giữa cô và Tần Mặc đều có sự qua lại lẫn nhau, cho nên cũng không còn tồn tại vấn đề người nào giám sát người nào, tất cả cũng chỉ là vì sự an toàn.
Tần Mặc nghe thấy Tô Song Song cười giỡn như vậy, cũng không nhịn được mà nở nụ cười nhẹ nhàng. Không khí nghiêm túc khẩn trương cuối cùng cũng đã có chút buông lỏng hơn. Tần Mặc đứng dậy, lôi kéo tay Tô Song Song cùng đi ra ngoài.
Cho đến lúc Tần Mặc lôi kéo Tô Song Song đi vào trong phòng ngủ, thì anh liền đứng tựa người vào cửa, chậm rãi tháo từng chiếc từng chiếc cúc áo trước ngực mình ra, tiếp sau đó anh lại chậm rãi cỡi chiếc thắt lưng của mình.
Tô Song Song đứng đối diện với Tần Mặc, nhìn thấy cảnh như thế gương mặt của cô đã nóng rực lên, cũng đã sớm không thể khống chế được cảm xúc, miệng đắng lưỡi khô rồi.
Khi chiếc dây lưng của Tần Mặc được tháo ra, phát lên tiếng "lách cách" giòn tan ở trong căn phòng an tĩnh, rốt cuộc Tô Song Song liền cảm thấy thần kinh của mình vừa thoáng lấy lại được lý trí, trong nháy mắt liền đã đứt vang lên “phựt”một tiếng.