Editor: Puck
Tô Song Song không ngờ lãnh đạo trực tiếp của cô có thể dễ nói chuyện như thế, thân thiết hiền hòa như vậy, khiến cho cô rất ngượng nùng, cúi người gật dầu, cố gắng ra vẻ mình khiêm tốn một chút: “Cám ơn ông chủ!”
Cố Trọng vừa nghe, đột nhiên nở nụ cười, anh đưa tay gõ bàn của Tô Song Song, cả người hết sức tùy ý, lại lộ ra nụ cười với hàm răng trắng bóng, trong mắt cũng khiến người ta buông lỏng.
“Năm nay tôi hai mươi tám, nên chắc lớn tuổi hơn em, em gọi tôi anh Trọng là được! Gọi tôi là ông chủ, lát nữa bọn họ tới khẳng định sẽ cười nhạo tôi!”
“Anh Trọng!” Tô Song Song cũng bị cảm giác thân thiết này của Cố Trọng lây đến, không câu nệ như mới vừa rồi, cười đặt hộp dụng cụ của mình lên bàn.
“Anh Trọng, anh hôm nay lại... Ô! Có người mới! Ha! Còn là một cô em la lỵ!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói sang sảng, âm thanh trầm thấp khàn khàn dồi dào sức hút, quả thật như tiếng bánh nướng.
Tô Song Song nghiêng người nhìn sang, khi nhìn thấy sinh vật nhị thứ nguyên kia thì sửng sốt.
(*) nhị thứ nguyên: hay 2D, chỉ những thứ không có thật như anime, manga. Trong bối cảnh này chỉ nhân vật cosplay
Chủ nhân của âm thanh giống như có tạo hình của Vampire, quả thật như đi ra từ thế giới nhị thứ nguyên, anh ta thấy Tô Song Song nhìn sang, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai răng nhọn, Tô Song Song bị kinh sợ đến quên chào hỏi.
Cố Trọng hình như tập mãi thành quen với tạo hình của người này, hết quan sát lên lại quan sát xuống, làm một phê bình: “Đồng Nhược, dáng vẻ hôm nay của cậu không tệ, nhưng chiều cao của cậu thật sự không chống đỡ nổi!”
“Anh Trọng! Anh lại giễu cợt em!” Nam sinh tên là Đồng Nhược chạy bước lớn tới, nhe răng với Cố Trọng, hàm răng nhọn hoắt rất có lực uy hiếp, chỉ có điều khi đến gần, xác định là răng giả plastic.
Tô Song Song vẽ manga, từ ban đầu kinh ngạc, giờ phút này nhìn Đồng Nhược tràn đầy mới mẻ.
Vóc dáng Đồng Nhược quả thật không cao, liếc mắt cũng chỉ 1m75, ngoại hình hết sức sáng rỡ, nhưng mắt nhỏ, nhiều thêm vẻ thành thục.
Tô Song Song nhìn thấy anh ta theo bản năng nhớ ra lão hồ ly cậy già lên mặt Lục Minh Viễn kia, cô lập tức nổi da gà đầy người, vội vàng run lên.
Đồng Nhược cũng nhìn Tô Song Song từ trên xuống dưới, thấy cô run rẩy cả người, còn tưởng rằng mình hù được cô.
Anh cười híp mắt gãi đầu, toét miệng, lộ ra khuôn mặt xấu hổ răng nhọn; “Em chính là trợ lý Tô Song Song mới đến hả, tôi tên Đồng Nhược, một trong những trợ lý của anh Trọng.”
“Hù dọa đến em rồi, ngại quá!” Anh nói xong càng thêm xấu hổ, lại cũng không dám nhìn Tô Song Song rồi.
Tô Song Song ngược lại cảm thấy có lỗi, xua tay lia lại, ý bảo không phải là chuyện của anh, chỉ có điều trong lòng có ý tứ, nam sinh này xem ra rất cởi mở, không ngờ tính tình xấu hổ như vậy.
“Sao náo nhiệt thế?” Chuyện bên này còn chưa giải quyết, lại có một người đi vào, Tô Song Song nghe giọng nói theo bản năng ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa ra vào có một nữ sinh mặc đồ hơi cũ, bộ đồ váy công sở màu đen, nhìn tuổi cũng chừng hai mươi lăm tuổi, chỉ có điều với bộ đồ này khiến cho cô ấy trong nháy mắt già thêm mấy tuổi.
Cô nhìn Tô Song Song, không nhiều lời, nhanh nhẹn chìa tay, tự giới thiệu mình, “Chị tên Ôn Tiểu Khê, trợ lý cua anh Trọng!”
“Ồ! Chào chị chào chị, em tên là Tô Song Song! Xin chăm sóc nhiều hơn!” Tô Song Song vội vàng chìa tay, tay Ôn Tiểu Khê chạm nhẹ một cái với tay Tô Song Song, cô thu lại, không phải rất nhiệt tình.
Tô Song Song cười nhẹ, giả bộ như túm tóc, thu tay lại, Đồng Nhược lè lưỡi với Tô Song Song, ý bảo cô không cần để ý.
“Mọi người đã làm quen, vậy thì bắt đầu đi!” Cố Trọng liếc nhìn đồng hồ, đúng lúc là mười giờ, đúng lúc bắt đầu làm việc.
Ra lệnh một tiếng, cả người anh giống như thay đổi, thu lại nụ cười, có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Song Song, em tới ngày đầu tiên, trước hết đi theo Đồng Nhược xem tiến độ manga, chờ thêm mấy ngày quen thuộc, lại giao nhiệm vụ cho em!” Cố Trọng nói xong, khẽ mỉm cười với Tô Song Song, xoay người trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu suy nghĩ manga mới.
Tô Song Song biết thân phận của mình hơi khó xử, người ta cũng không giao quá nhiều công việc quan trọng cho một tên gián điệp, cô khẽ gật đầu với Đồng Nhược, nhỏ giọng nói: “Xin chỉ giáo nhiều hơn!”
Đồng Nhược vẫn cười ngượng ngùng, thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Song Song, cũng rất khiêm tốn: “Nào có, học hỏi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau!”
Trong nháy mắt cả phòng làm việc trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tô Song Song cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, ngay cả Đồng Nhược cũng đè thấp giọng giới thiệu: “Anh Trọng đang nghĩ lời văn kịch bản!”
Tô Song Song vội vàng gật đầu một cái, tỏ ý hiểu rõ, Đồng Nhược xoay người tìm mấy tờ bản thảo kế hoạch còn chưa chọn màu và tô màu lên, đưa cho Tô Song Song, nhỏ giọng nói: “Cô trước ghi màu và tô màu lên, chúng tôi xem xem phong cách của cô, sau đó chúng ta lại trao đổi như thế nào?’
Nói là phong cách, là do Nhược Đồng chú ý đến cảm nhận của cô mà chọn từ uyển chuyển, thật ra thì chính là muốn xem xem kiến thức cơ bản của cô, Tô Song Song liếc nhìn mấy tờ bản thảo này, lại là mấy tờ bên trong bộ “Thục tiên truyện” mà cô thích nhất.
Tô Song Song sửng sốt một chút, mấy tờ này là màu nguyên gốc, có thể nói là cô nhớ kỹ trong lòng, cô ngồi xuống, theo bản năng vuốt ve bản vẽ, trong lòng giãy giụa, là muốn chọn màu dựa theo nguyên bản, hay dùng phong cách của mình.
Vừa giãy giụa, Tô Song Song lại ngẩn người đến mười hai giờ, đến khi Đồng Nhược gõ bàn cô hỏi cô định gọi cơm gì, Tô Song Song mới bừng tỉnh hiểu ra, cô lại ngây ngốc đến nửa ngày!
Đồng Nhược quét mắt nhìn bản thảo trên bàn Tô Song Song, nhìn một nét bút cũng chưa lên, hơi sửng sốt, anh thấy Tô Song Song lộ vẻ lúng túng, vội vàng giải vây nói: “Có phải cô quen tô màu trên máy tính không?”
“Không không không! Chỉ có điều em còn chưa nghĩ ra như thế nào.” Tô Song Song nói đến đây nhất thời cảm thấy ảo não, còn không bằng cô nói không có thói quen vẽ tay! Bởi như vậy đến chính cô cũng cảm thấy mình như phế vật.
Ôn Tiểu Khê vừa vặn đi tới, cúi đầu nhìn bản thảo hai màu đen trắng của Tô Song Song, hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ.
Chỉ có điều như vậy cô thấy hình như còn chưa đủ, vẫn không quên châm chọc một câu; “Thật đúng là nhảy dù từ trên trời xuống!”
“...” Tô Song Song nghe rõ trong nháy mắt, Ôn Tiểu Khê châm chọc cô cái gì cũng không biết, dựa vào quan hệ tiến vào, cô cắn miệng, nhìn bản thảo trống không của mình, đúng là không có gì hay để nói lại.
Mặt Đồng Nhược đỏ lên, lại liếc nhìn Ôn Tiểu Khê, muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng, Ôn Tiểu Khê lại liếc mắt nhìn Tô Song Song, đi về phía trước bàn làm việc của Cố Trọng. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Cái đó... Song Song, Tiểu Khê chính là có tính tình như vậy, cô cũng đừng so đo với cô ấy!” Lúc Đồng Nhược nói lời này, rất êu sớt.
Tô Song Song ngược lại không hề cảm thấy chịu nhục, cô cười trong sáng, đưa tay chọc chọc lên bản thảo còn chưa vẽ của mình, hào phóng nói: “Đúng là sai lầm của em! Không hoàn thành công việc đúng hạn! Chị Tiểu Khê nói rất đúng!”
Ôn Tiểu Khê nghe được Tô Song Song lại nói như vậy, ánh mắt liếc nhìn về phía cô ta, mặc dù vẫn không hữu nghị, nhưng không có vẻ chán ghét như ban đầu.
Ôn Tiểu Khê nhìn Cố Trọng vẫn làm việc, không coi ai ra gì, nhẹ giọng hỏi: “Anh Trọng, ăn cơm! Vẫn là cà tím có mùi cá?”
(*) cà tím có mùi cá: là một trong những món ăn truyền thống nổi tiếng đặc sắc của tỉnh Tứ Xuyên. Thuộc món ăn có mùi cá tương đối có tính đại biểu trong hệ thống món ăn cay Tứ Xuyên. “Ngư hương” (mùi cá) và “Dư hương” (hương thơm còn lưu lại) là hài âm, có một cách gọi khác là “Cà tím còn lưu hương”.
Mà lúc này Đồng Nhược lại nhìn chằm chằm vào Ôn Tiểu Khê, trong mắt lộ vẻ thanh niên văn nghệ đau thương, kết hợp với trang phục quỷ hút máu thời Trung Cổ này của anh, cực kỳ hòa hợp.
Tô Song Song nhìn ba người này đầy thâm ý, đưa tay gãi cằm, khẽ nheo mắt lại, trong lòng nghĩ đến: Ba người này có chuyện xưa!
Khi Tô Song Song đang ngẩn người muốn khám phá quan hệ của ba người này thì đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện với cô, cô hơi sửng sốt, hốt hoảng hỏi một câu: “Cái gì?”
Ôn Tiểu Khê nhìn dáng vẻ ngu si của Tô Song Song, trong nháy mắt nổi giận, cau mày, trừng mắt nói: “Tô Song Song, cô làm người sao không lễ phép như vậy hả!”
“Tiểu Khê, Song Song cô ấy cũng không phải cố ý, ngày đầu tiên, khó tránh khỏi không thích ứng, cô đừng hà khắc như vậy!” Cố Trọng thức thời giải vây cho Tô Song Song. die nda nle equ ydo nn
Tô Song Song thấy Ôn Tiểu Khê thật sự tức giận, vội vàng theo lời Cố Trọng nói gật đầu một cái, ý bảo mình vô tâm, thật ra thì cô thật sự không biết xảy ra chuyện gì!
Tô Song Song không khỏi nghĩ, chẳng lẽ khi cô ngẩn người, thân thể không bị khống chế đã làm ra chuyện gì trời đất không dung rồi, chọc cho Ôn Tiểu Khê tức giận?
Cũng may lúc này Đồng Nhược thức thời nhỏ giọng nhắc nhở Tô Song Song một câu, coi như để cho cô chết rõ ràng: “Anh Trọng hỏi cô ăn cái gì!”
“Cái đó em ăn gì cũng được! Tham ăn no bụng là có thể!” Tô Song Song vội vàng mở miệng, thái độ cực kỳ tốt.
Ôn Tiểu Khê liếc nhìn Tô Song Song, không nói gì, nhưng ánh mắt đó thật sự không thể nói là hữu nghị. Tô Song Song âu sầu trong lòng, thật sự không biết đắc tội người này ở điểm nào, sao có một cảm giác bị chỉa mũi nhọn vào.
Hình như Cố Trọng còn đang đắm chìm trong kịch bản còn chưa viết xong, quyết định ăn cơm xong, lại ngồi xuống, vùi đầu viết.
Ôn Tiểu Khê cứ đứng bên cạnh Cố Trọng như vậy, dưới tình huống không ảnh hưởng đến anh, nhìn bản thảo của anh.
Mà Đồng Nhược đứng bên Tô Song Song, làm bộ như đang sửa sang đồ, ánh mắt lại thỉnh thoảng quét về phía Ôn Tiểu Khê.
Tô Song Song đứng bên cạnh bàn làm việc của mình, nhìn ba người này, thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ có điều cô chỉ không rõ, vì sao cô được coi là vật hy sinh rồi!
Khi Tô Song Song cầm một phần gà xào cay siêu cay thì trợn tròn mắt, hiện giờ cô khắc sâu cảm nhận được cái gọi là vật hy sinh.
Cô cảm nhận được tầm mắt không thân thiện của Ôn Tiểu Khê, không nghĩ đến ngày đầu tiên đã náo loạn không vui với đồng nghiệp, định nhịn, trong đầu buồn bực ăn cơm không.
Khi cô coi như nước lọc cứng rắn nhét cơm, đột nhiên một phần cà tím có mùi cá còn chưa đụng đũa đặt trước mặt mình.
Cô cắn đũa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Cố Trọng lộ ra hàm răng trắng, cười híp mắt nói: “Tôi thích ăn cay, hai chúng ta đổi đi!”
Tô Song Song thật sự muốn gật đầu! Nhưng không nói tới quăng món ăn ra là món cô đã đâm một đũa, chính là tầm mắt của Ôn Tiểu Khê ở bên cạnh giống như muốn đốt cháy cô, nó khiến cho Tô Song Song không chịu nổi!
Tô Song Song vội vàng lắc đầu, nhắm mắt gắp một miếng gà xào cay siêu cay, nhét vào trong miệng, nhai nhóp nhép, cố hết sức nặn ra nụ cười, ngây ngô nói: “Em cũng thích ăn cay! Không có chuyện gì, anh Trọng, anh ăn của anh đi!”
Cố Trọng nhìn mồ hôi trên trán Tô Song Song, buồn cười lại sợ phá tan lời nói dối của Tô Song Song khiến cho cô lúng túng, liền bá đạo trực tiếp cầm hộp đồ ăn của Tô Song Song, lại đẩy cà tím có mùi cá của mình tới trước.
“Hôm nay tôi định thay đổi khẩu vị, em cố gắng ăn cà tím của tôi đi!” Cố Trọng nói xong không cho Tô Song Song cơ hội phản bác, đã ôm hộp cà xào cay siêu cay, trở về bàn làm việc của mình rồi.
Tô Song Song nhìn cà tím có vị cá còn chưa động tới, trong lòng cảm động như sợi mì chảy ròng ròng theo chiều rộng, khi cô đang định động đũa, bớt vị cay trong miệng thì cô cảm giác đột nhiên có một cơn gió lạnh đánh tới từ phía sau, khiến cho chiếc đũa vừa mới vươn ra của cô lại rụt trở về.