Editor: Puck
Cúp điện thoại, Tô Song Song cảm giác giọng Chiến Hâm là lạ, có một cảm giác hưng sư vấn tội, cô lắc lắc đầu mình, lắc ý tưởng kỳ quái đó đi, quay đầu đã nhìn thấy Cô Tô Na khéo léo đứng ở đằng kia, nhìn cô.
Tô Song Song thở nhẹ một tiếng, vội vàng túm lấy tay vừa mới bị bỏng của Cô Tô Na, thấy còn chưa bôi thuốc mỡ, hơi giận trách: “Em đứa bé này không thể đối xử tốt với bản thân một chút sao?”
Cô Tô Na cúi đầu, nhìn Tô Song Song thận trọng bôi thuốc mỡ cho mình, bôi một chút lại khẽ thổi, cô đột nhiên cảm thấy không cười được, khẽ chau mày.
“Sao vậy? Đau?” Ánh mắt Tô Song Song quét qua chân mày chau lại của Cô Tô Na, bị sợ đến vội vàng thu tay lại.
Mặc dù cô và Cô Tô Na chung đụng không lâu, nhưng biết tính cách của cô ấy, khéo léo làm cho lòng người đau, nếu không phải thật sự không chịu nổi, cô ấy không thể cau mày.
“Không có... Không có gì...” Cô Tô Na khẽ nói một câu, mắt hơi ửng hồng, thấy Tô Song Song vẫn tỏ vẻ lo lắng nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói, “Chỉ có điều vừa rồi mũi cay xè, hơi đau!”
“Em đứa bé này!” Tô Song Song cười xoa đầu Cô Tô Na, giọng cưng chiều.
Cô Tô Na khẽ mỉm cười, cúi đầu hơi ngượng ngùng nói: “Chị dâu chỉ lớn hơn em có hai tuổi, còn phải để cho chị chăm sóc em!”
“Hai tuổi cũng là lớn hơn! Chăm sóc em là nên đó! Em là người thân của chị! Đúng rồi, lát nữa chị phải đi ra ngoài, nếu em nhàn chán thì lấy sách làm vài đề, nếu không biết trở lại chị nói cho em.”
Cô Tô Na không kịp thời báo danh lên đại học, cho nên chỉ có thể thi lại một lần, gần đây cảm xúc của cô không được tốt, nên không lên lớp học lại, mà ở nhà tìm gia sư học thêm. di ien n#dang# yuk
Cô Tô Na gật gật đầu, ngón tay vẫn mân mê cái ly trước mặt, qua một hồi lâu, đợi đến khi Tô Song Song thay xong quần áo, thấy cô vẫn còn đứng đó ngẩn người, không nhịn được hỏi một câu: “Sao vậy?”
Cô Tô Na giống như bị hoảng sợ, ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Song Song, vội vàng lắc lắc đầu: “Chỉ do ánh mặt trời chiếu vào, khiến ngây ngốc một trận, chị dâu chị mau đi đi! Em không sao!”
“Thật sự không có chuyện gì?” Tô Song Song hỏi một câu, vẻ mặt viết nghi ngờ, Cô Tô Na vội vàng gật gật đầu, còn kèm theo một nụ cười thật to.
Tô Song Song vẫn không yên lòng nhìn Cô Tô Na, dặn dò: “Chị ở gần đây, có chuyện gì gọi điện thoại, dù sao cũng không được chạy lung tung đấy!”
“Vâng! Chị dâu chị mau đi đi!” Cô Tô Na lại nở một nụ cười trong sáng thuần khiết, vừa đúng lúc ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt cô, có vẻ cực kỳ chân thành.
Mặc dù Tô Song Song vẫn hơi không yên lòng, nhưng Cô Tô Na cũng không phải đứa bé, cô cũng không thể có vẻ gà mẹ quá mức, cúi đầu xem xét thời gian cũng không còn xê xích gì nhiều, vội vàng đeo giầy vào, chạy ra ngoài.
Chân trước Tô Song Song vừa đi, Cô Tô Na lập tức thu lại nụ cười trên mặt, chỉ có điều nét mặt của cô cũng không được tính là quá vui vẻ, ngược lại lộ vẻ rối rắm.
Cô cúi đầu nhìn tay được bôi thuốc của mình, giơ nó lên, làm nổi bật dưới ánh mặt trời, tay có vẻ cực kỳ trắng. Cô Tô Na khẽ thở dài, thu tay lại, lại bắt đầu ngẩn người nhìn ly nước trước mặt, đường trước mặt cô càng lúc càng khó đi rồi.
Tần Mặc đến công ty, Bạch Tiêu liền tiến đến, trên mặt anh còn lộ vẻ uế oải, Tần Mặc nhìn anh ta, không nói thêm gì.
Bạch Tiêu đi theo sau lưng Tần Mặc, đi hai bước mới đột nhiên nghĩ đến mình có chuyện quên nói, vội vàng nói: “Đã làm xét nghiệp DNA, hai người là anh em ruột!”
Tần Mặc nghe xong dừng bước, ngược lại không có kinh ngạc bao nhiêu, anh quay đầu lại nhìn Bạch Tiêu, chỉ hơi cảm thán: “Em gái này của tôi đây xuất hiện thật đúng lúc, mẹ của cô ta là ai, biết không?”
Bạch Tiêu vừa nghe nhíu mày rồi, giọng hơi do dự: “Cũng không phải nhân vật lớn nào, nghe nói cha cậu uống say cả đêm phong lưu, người phụ nữ này mang thai, bà ta không phá thai, len lén sinh ra.”
Tần Mặc khẽ nhíu mày một cái, trong mắt nhuốm vẻ khinh thường: “Thật đúng là con riêng chính cống...” Mặc dù lời này của anh không có giọng điệu gì, nhưng thật sự khiến cho người ta có cảm giác ý vị sâu xa.
Y theo tính cảnh giác của Bạch Tiêu, đã sớm cảm thấy thời điểm Cô Tô Na này ra tới thật sự trùng hợp, cố tình là khi đối phương không có động tĩnh gì, hơn nữa dáng vẻ Cô Tô Na bây giờ, lấy lòng ông cụ, lại dính vào một chỗ với Tô Song Song.
Đây rõ ràng là đánh vào nội bộ “Kẻ địch”! Tần Mặc lại bắt đầu đi về phía trước, Bạch Tiêu đuổi theo cậu ta, hỏi một câu: “Có cần mang cô ta...”
Câu tiếp theo anh không nói ra, nhưng y theo ăn ý giữa anh và Tần Mặc, Tần Mặc đã hiểu, anh lắc lắc đầu: “Thả dây câu dài câu cá lớn, cô ta còn không tạo ra sóng gợn gì.”
“Ừ, tôi sẽ phái người nhìn chằm chằm...” Bạch Tiêu còn chưa nói hết lời, đã nhìn thấy Lục Minh Viễn đi tới ở phía đối diện, lập tức thu giọng lại, hơi lúng túng nhìn về phía bên cạnh.
Sau khi Tần Mặc nghe thấy ngắt lời, quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Tiêu, thấy anh ta đang hết nhìn đông lại nhìn tây, dáng vẻ ngu ngốc, lại dừng bước nhìn anh ta, vừa đúng lúc Lục Minh Viễn đi qua, vừa thấy Bạch Tiêu liền vui vẻ.
Cậu ta trực tiếp tiến lên, đưa hai cánh tay ôm lấy cổ Bạch Tiêu, Lục Minh Viễn cao 1m7, Bạch Tiêu cao hơn 1m8, cậu ta cứ bám lấy như vậy, thật sự giống như treo trên người Bạch Tiêu, có vẻ cực kỳ mập mờ.
Tần Mặc cùng nhìn hai người bọn họ, chân mày nhíu sâu hơn, lần đầu bà tám mà hỏi: “Hai người ở cùng một chỗ?”
“Biến đi! Hù chết cục cưng rồi!” Bạch Tiêu một phát đẩy Lục Minh Viễn ra xa, run run người nổi da gà lên, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lục Minh Viễn đang cười gian.
Lục Minh Viễn hình như còn chưa náo đủ, lại tiến tới bên cạnh Bạch Tiêu, Bạch Tiêu lập tức bị sợ đến trốn sau lưng Tần Mặc, lời lẽ nghiêm túc cảnh cáo nói: “Cậu làm ơn cách xa tôi một chút, cho dù cậu mơ ước tôi từ lâu rồi, tôi cũng sẽ không thể đi vào khuôn khổ!”
Lục Minh Viễn vừa nghe Bạch Tiêu bắt đầu nói chuyện tào lao, lập tức mất hứng náo loạn, thu lại vẻ cười gian trên mặt, đang định mở miệng, Bạch Tiêu lại giống như không dừng lại được bắt đầu niệm kinh.
“Tôi chính là thật sự có một ngày nghĩ không ra, nhất định đi tìm đàn ông, cũng không tìm người như cậu! Tôi khẳng định hiến thân đầu tiên cho tiểu Tần Tần! Hai chúng tôi mới yêu chân thật!”
Bạch Tiêu nói xong, kéo cánh tay Tần Mặc, hèn hạ ti tiện tựa vào bả vai Tần Mặc, lập tức khiến Lục Minh Viễn chán ghét thiếu chút nữa ói mửa.
Cậu ta gần như bị một kích trí mạng, chợt lui về sau một bước, đập đập tường, khoa trương nôn ọe hai cái, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu, đột nhiên cậu ta nở nụ cười, dáng vẻ hả hê.
Bạch Tiêu thấy Lục Minh Viễn còn có tâm tình cười mình, đang định tiếp tục ghê tởm cậu ta, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, bởi vì anh cảm thấy một luồng sát khí.
Anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tần Mặc mình đang kéo, chỉ thấy ánh mắt cậu ta lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, biểu đạt rõ ràng, nếu không buông tay, tôi sẽ giết chết anh.
Bạch Tiêu lập tức buông tay ra, lui về sau một bước, cười đến mặt nhíu chung một chỗ, “Thời gian quá nhàm chán, nói giỡn một chút, nói giỡn một chút, thân thể và tư tưởng của tôi đều là phụ nữ! Con gái!”
Tần Mặc ngoảnh mặt làm ngơ, quét Bạch Tiêu từ trên xuống dưới một cái, nhìn đến Bạch Tiêu dựng cả tóc gáy lên, vẫn còn rất không có tiền đồ mà run lên.
“Thì ra anh mạnh miệng như vậy, anh em nhiều năm như thế, tôi giúp anh thực hiện nguyện vọng, đưa anh đến...”
“Đừng đừng đừng! Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ đến bên cạnh cậu!” Bạch Tiêu vội vàng khoát tay, nói giỡn, Tần Mặc vừa mở miệng, chỗ này tuyệt đối không tốt đẹp gì!
“Hì hì!” Lục Minh Viễn ở bên kia nhìn không nổi nữa, cười ra tiếng, hả hê hét lên, “A Tiêu, đã nhìn ra, anh thật sự rất thâm tình với anh Mặc! Anh ấy ở đâu thì anh ở đó!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Lục Minh Viễn cười nói được một nửa, đột nhiên không cười được nữa, bởi vì cậu cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tần Mặc, vội vàng đứng nghiêm chỉnh, dáng vẻ giải quyết việc chung.
“Anh Mặc, công ty không có việc lớn gì, em và a Tiêu đều có thể đối phó, ngài vẫn về nhà với chị dâu đi! Bằng không để chị dâu ở riêng một chỗ với Cô Tô Na, nói không chừng sẽ va chạm ra tia lả không tốt.”
Tần Mặc cũng không quá yên tâm, chỉ có điều vừa rồi Tô Song Song gọi điện thoại nói đi gặp chị họ của cô rồi, mặc dù Tần Mặc cũng không yên tâm về người được gọi là chị họ đó, nhưng anh biết Chiến Hâm còn không đến mức hại Song Song, cho nên cũng không gấp gáp đi về.
“Không có chuyện gì, tôi có thể thương lượng với hai người trước một chút, chuyện về sau hai người làm việc ở đâu.” Tần Mặc nói xong nhẹ nhàng nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Lực sát thương này có chỉ số lập tức lên cao, chỉ có điều Lục Minh Viễn và Bạch Tiêu giống như nhìn thấy nụ cười tử vong, bị sợ đến đều không dám nói chuyện rồi, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tần Mặc.
Cuối cùng Bạch Tiêu không phục còn cho Lục Minh Viễn một ánh mắt, ý bảo cậu ta không có chuyện gì đi náo loạn lung tung, vậy giờ hay rồi, xem như đền cả hai người bọn họ vào.
Lục Minh Viễn hậu tri hậu giác le lưỡi một cái, làm một tư thế cắt cổ, dáng vẻ hy sinh vì nghĩa, nhìn Bạch Tiêu thật hận không thể cho anh ta một cước, chính anh ta tự tìm đường chết, còn cần phải lôi kéo mình.
--
Tô Song Song chạy tới tiệm cà phê hẹn hò ở trung tâm thành phố, đi vào, Chiến Hâm đã sớm chờ ở trong đó.
Chiến Hâm một đầu tóc ngắn gọn gàng, mặc đồ công sở màu đen, khí thế bạch cốt tinh cường tráng, Tô Song Song thấy chị ấy cúi đầu, đang xem báo tài chính kinh tế, trong lòng khẽ kinh sợ, cảm giác Chiến Hâm đột nhiên đến tìm cô, sẽ không có chuyện gì tốt.
“Chị họ!” Tô Song Song kêu lên một tiếng từ cách đó không xa, Chiến Hâm buông tờ báo trong tay xuống ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy là Tô Song Song, khẽ mỉm cười.
“Ngồi đi! Muốn ăn gì tự gọi!” Mặc dù khí thế của Chiến Hâm cường đại, nhưng mà vẫn là thái độ cưng chiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Tô Song Song.
Lúc này Tô Song Song mới thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt ngồi đối diện Chiến Hâm, hỏi, “Chị họ, sao chị tới tìm em vậy?”
Chiến Hâm e ngại tình hình trong nhà, bình thường không có chuyện gì quan trọng chắc sẽ không đến tìm cô, cho nên Tô Song Song vừa nhận được điện thoại của chị ấy, cảm giác lo lắng.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ có điều chị cảm thấy em và Tần Mặc không lâu được, cho nên mang những thứ này cho em xem xem!” Chiến Hâm nói xong lấy từ trong giỏ xách ra một phong thư.
Tô Song Song nghi ngờ lấy thứ gì đó từ trong phong thư ra, vừa nhìn, hơi sửng sốt, lại là một xấp hình trai đẹp! Cô hình như không xác định chắc chắn, nhìn lướt qua toàn bộ xấp hình.
Tô Song Song lập tức kinh ngạc, cái gì đây! Đại khái có năm mươi tấm! Tô Song Song ngẩng đầu lên, bừng tỉnh hiểu ra, cười híp mắt nói: “Chị họ, chị rốt cuộc muốn gả mình ra ngoài hả!”
“Đưa cho em!” Chiến Hâm không có tâm tình đùa giỡn với Tô Song Song, đi thẳng vào vấn đề, lấy tới lật ngược lật xuôi ảnh trong tay Tô Song Song, nói tiếp, “Phía sau là tình huống căn bản, tất cả chỗ này đều là con nhà giàu đẹp trai, là người tin cậy hơn Tần Mặc, tùy tiện chọn!”
“...” Tô Song Song lại cúi đầu nhìn hình trên tay mình, hơi mơ hồ.
Nếu như cô nhớ không lầm, bây giờ cô hẳn là phụ nữ đã có chồng! Trắng trợn chọn hình xem mắt như vậy, thật sự tốt sao?