Editor: Mẹ Bầu
Tô Song Song ngửa khuôn mặt quật cường nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, không có ý định thối lui dù chỉ một một chút. Cứ như vậy, Tô Song Song để cho ngọn lửa giận trong lòng Tần Mặc càng ngày càng to lớn.
“Tô Song Song, em không cần phải để ý đến những người khác...” chân mày Tần Mặc càng nhíu lại sâu hơn. Lời nói vừa mới mở đầu, Tô Song Song đã tức giận cắt ngang lời của anh: “Tần Mặc, làm sao anh lại cứ ngang ngược như vậy chứ, anh biết rõ...”
Tô Song Song mới nói được một nửa câu nói phản đối kia, thì đột nhiên cảm thấy cực kỳ uất ức. Cô bụm lấy mặt, cũng không quan tâm đến Tần Mặc nữa, chạy ra ngoài cửa. Bởi vì Tô Song Song quá tức giận, quá đau lòng, nên cô xỏ chân vào giầy rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tần Mặc đứng tại chỗ nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên nghe “rầm!” một tiếng, anh tức giận đấm mạnh một cái vào trên mặt bàn, lập tức vang lên “rầm!” một tiếng hật lớn. Trong nháy mắt, trong phòng trở nên an tĩnh đáng sợ.
Tần Mặc quay đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, gió lạnh đang gào thét, mang theo những bông tuyết. Chân mày của anh trong nháy mắt liền nhíu chặt lại, tưởng như có thể kẹp chết được một con ruồi rồi, cả khuôn mặt quả thực nhìn lạnh như băng, làm cho bất cứ ai nhìn thấy đều phải sợ hãi.
Tô Song Song chạy một mạch đến đứng ở dưới lầu. Một khắc kia, khi cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết nhỏ thổi qua, gào thét tựa như muốn róc cả da thịt, trong khi lúc này trên người cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, thì cô lập tức liền hối hận.
Tô Song Song lập tức bắt đầu tính toán cần phải hoạt động một chút, người hoạt động thì sẽ sinh nhiệt. Nhưng khi bàn tay cô vừa sờ đến túi áo của mình, lại thấy trống trơn, thì lúc này mắt của Tô Song Song coi như hoàn toàn trợn tròn.
Cô ngẩng đầu, liếc ánh măt đầy bi thương nhìn lên bầu trời bao la xám xịt, chỉ thấy lất phất những giọt mưa bụi, lại cảm thấy bản thân mình càng lộ rõ vẻ thê thảm hơn. Tô Song Song chậm rãi quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía cửa nhà trọ, suy nghĩ một chút, chợt mạnh mẽ quay đầu.
Cô dự định mình có khí phách một chút, nhưng chỉ tiếc giờ đây gió lạnh thấu xương. Tô Song Song đã suy tính hảo hán không cần quan tâm đến thiệt thòi trước mắt, cụp đuôi trở về, nhưng còn chưa kịp xoay người lại, lập tức đã cảm thấy có một chiếc áo khoác ngoài ấm áp choàng lên người mình.
Tô Song Song sửng sốt một chút, ngay sau đó cô được một cánh tay bền chắc có lực ôm vào trong ngực. Tô Song Song không quay đầu lại, cũng không buồn nhìn lên xem là ai, chỉ bằng một hơi thở quen thuộc là liền biết đó là người nào. Giờ khắc này cô làm thế nào cũng không thể khống chế được những giọt nước mắt của mình.
Cô cúi đầu, quyệt miệng, nhỏ giọng thút thít, co rút lại trong chốc lát liền biến thành gào khóc, vừa khóc vừa rầm rì: “Tần Mặc, anh là đại cầm thú, chẳng phải là em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi sao...”
Tần Mặc thở dài, vòng hai tay quanh Tô Song Song, hai bàn tay nắm thật chặt lấy cánh tay của mình, anh chôn mặt vào trong hõm cổ của Tô Song Song, nhẹ nhàng hít hà, qua một khắc mới phát ra một tiếng thì thầm nho nhỏ: “Ừ.”
Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc dễ nói chuyện như vậy, nhất thời cảm giác mình vừa mới vừa rống lên như vậy cũng có một chút quá đáng. Hai tay cô cũng ôm lấy eo của Tần Mặc, rầm rì nói: “Em... Em cũng đã sai lầm rồi, lẽ ra em cần phải thương lượng với anh mới là tốt nhất, không nên như vậy võ đoán bừa bãi như vậy.”
“Ừ!” Tần Mặc lại đáp một tiếng, nhân tiện che kín Tô Song Song lần nữa. Tô Song Song chớp chớp đôi mắt, cảm thấy phản ứng của Tần Mặc lúc này có gì đó kỳ quái thế nào ấy.
“A Mặc, anh làm sao vậy? Giận em sao?” Tô Song Song giùng giằng muốn nhìn lên gương mặt của Tần Mặc một chút, nào ngờ đâu, Tần Mặc vẫn cứ ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt như cũ.
Hai người duy trì tư thế đó trong chốc lát, một lát sau Tần Mặc mới lên tiếng, làm bộ như không thèm để ý, nói: “Bên ngoài trời vẫn đang rất lạnh.”
“Bỏ...” Tô Song Song vừa định nói anh nói những lời nói thừa, nhưng vừa mới cúi đầu xuống nhìn, thấy trên bả vai Tần Mặc chỉ khoác chiếc áo tắm bằng vải mỏng manh, cô chợt trợn to cặp mắt. Đột nhiên cô đẩy anh một cái, giãy giụa tránh ra khỏi trong ngực Tần Mặc, nhảy phắt một cái, vừa nhanh chóng lui về phía sau một bước, vừa nhìn anh.
Tô Song Song hoàn toàn choáng váng! Tần Mặc chỉ đi dép, khoác chiếc áo tắm, mái tóc còn ướt nhẹp, cứ thế đứng ở nơi này, phơi mình ở trong gió lạnh như muốn làm loạn vậy.
Tô Song Song chỉ ngẩn người một chút, sau đó không nói hai lời, túm luôn lấy tay Tần Mặc, kéo anh đi về phía lối trong căn hộ kéo, vừa kéo anh, cô vừa đau lòng quở trách: “A Mặc, anh nói xem, anh là người thông minh hay là người ngu ngốc đây hả!”
Tay của Tần Mặc lạnh như băng, anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ béop Tô Song Song đang lôi kéo tay của mình một chút, không nói nămg gì, chẳng qua chân mày vẫn đang khóa chặt của anh, cuối cùng cũng đã giãn ra.
Vào đến bên trong phòng, xem ra Tần Mặc do bị lạnh nóng giao nhau, cho nên cũng không kiềm chế được mà rùng mình một cái. Tô Song Song càng thêm run đến không dừng được, dần dần phải đến mười phút sau, cô mới nhận ra được mình đã sống lại một lần nữa.
“Em muốn trở về nhà cũ sao?” Tần Mặc ngồi ở trên ghế sa lon, châm một điếu thuốc, khói mù lượn lờ bay quanh làm cho gương mặt của Tần Mặc trở nên mông lung.
Tô Song Song đứng ở cửa phòng ngủ, quấn mình trong chiếc chăn nhìn Tần Mặc. Từ nơi này qua lớp sương khói mờ mịt kia, cô không nhìn thấy rõ biểu cảm sắc mặt của anh, cũng không biết Tần Mặc nói ra lời này là anh đang hỏi cô hay là anh đang nói mát.
Nhưng mà Tô Song Song cũng không có ý định làm trái với tâm ý của mình, hiểu lời nói của Tần Mặc theo hướng dễ nghe. Bởi vì bọn họ hiện tại đã là vợ chồng, giữa vợ chồng cần phải nâng đỡ với nhau, chứ không phải là che giấu. Nếu như chỉ dùng những lời nói soi mói rỉa rói nhau, vậy thì quan hệ giữa hai người bọn họ cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
“Chuyện này chúng ta vẫn nên bàn bạc lại với nhau một chút đã. Dù sao cũng đã nhận lời với ông nội rồi.” Tô Song Song nói lời này thì cẩn thận liếc mắt nhìn sang phía Tần Mặc.
Tần Mặc hít thật sâu một hơi thuốc, ngay sau đó cầm điều thuốc trong tay dụi vào trong cái gạt tàn thuốc, khói mù tản đi, gương mặt Tần Mặc được lộ ra. Nhưng bộ dạng mặt mày của anh vẫn như cũ, vẫn giữ cái vẻ mặt tê liệt, không chút biểu cảm như vậy, làm cho người ta không thể nhìn ra anh đã bớt giận chưa.
Tần Mặc đứng dậy, Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc nghe thấy lời của cô nói liền chợt đứng lên, theo phản xạ có điều kiện, cô lui về phía sau một bước.
“Nếu em đã nói chúng ta phải đi, tại sao em còn không đi thay quần áo đi?” Tần Mặc nói xong cũng đi về phía bên trong phòng ngủ.
Tô Song Song đứng ở cửa phòng ngủ, nghe thấy Tần Mặc nói câu này, cho đến lúc Tần Mặc đi lướt qua bên người cô rồi, vậy mà cô cũng chưa thể nào phản ứng kịp. Đợi đến khi trong phòng truyền đến tiếng động mở cửa hộc tủ, Tô Song Song mới ngơ ngác quay đầu lại nhìn.
Cô đần độn nhìn Tần Mặc cởi chiếc áo tắm ra khỏi người, để lộ ra bắp thịt săn chắc, cân xứng trên cơ thể có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ của anh. Trong nháy mắt, cô liền bưng bít lấy hai mắt của mình, tròng mắt nhìn sang chỗ khác, quay đầu, tầm mắt nhìn ra bốn phía đầy mơ hồ, làm ra vẻ như cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng lén nhìn bộ dạng cơ thể của anh vậy.