Editor: Mẹ Bầu
Tần Mặc tiến vào trong nhà đã được một lúc rất lâu, mà sự náo loạn ở phía đằng kia diễn ra cũng đã tương đối lâu rồi. Đến cuối cùng, Tần Mặc cũng quyết định phải đi vào chủ đề. Anh nhìn lướt qua Bạch Tiêu lúc này vẫn còn đang rầm rì ở trên mặt đất, đoán chừng Bạch Tiêu đã không còn sức lực để chiến đấu nữa rồi, lúc ấy Tần Mặc mới đến ngồi ghé vào ở một bên trên giường.
Anh do dự một lúc mới mở miệng nói: "Tôi và Song Song… Có thể coi như là đã cãi nhau."
Lục Minh Viễn đang tức giận đến khó chịu vì bị Bạch Tiêu giày vò từ nãy đến giờ,, đột nhiên nghe Tần Mặc nói ra một câu kia, lập tức tiến tới gần Tần Mặc, sắc mặt đầy kích động, đôi mắt Lục Minh Viễn mở to tròn xoe, nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, vẻ mặt không giấu nổi sự tò mò: "Cãi nhau vì cái gì vậy?!"
Tần Mặc nhìn lên, đột nhiên thấy có một gương mặt phóng đại ở ngay trước mặt mình, thiếu chút nữa anh đã một cước đá văng Lục Minh Viễn rA Viễn. May mắn, sau cùng một khắc kia anh lại kịp thời nén nhịn lại được, nhưng Tần Mặc vẫn phải vọt chân nhanh chóng chạy trốn sang phía bên cạnh.
"Tôi đột nhiên mới mọc thêm ra một người em gái." Tần Mặc nhớ lại cảm giác của mình trong buổi tối ở nơi đó.Anh sợ rằng chính mình cũng không lý giải được chuyện này được rõ ràng, cho nên muốn nói với Lục Minh Viễn, coi như là là cứu được ngựa chết trở lại thành ngựa sống.
Lục Minh Viễn nghe Tần Mặc nói mình mới có thêm một người em gái, thì lại rất bình thản, tựa như chuyện này anh đã biết trước rồi. Mà quả thật, Lục Minh Viễn vừa mở miệng, thì đúng là như vậy.
"Lúc trước Bạch Tiêu đã nói cho em biết chuyện này rồi! Chỉ có điều, khi đó anh đang đi hưởng tuần trăng mật cùng với Nhị Manh Hóa, cho nên hai chúng em cảm thấy tốt nhất là vẫn đừng nói cho anh biết, tránh cho tuần trăng mật của hai người bị mất hứng."
Tần Mặc gật đầu một cái, tiếp tục nói: "Nhưng mà hôm nay chỉ vì người con gái kia mà Song Song lại có thể giận dỗi với tôi. Chẳng lẽ trong lòng cô ấy, người con gái kia lại quan trọng hơn cả tôi hay sao?"
Tần Mặc nói đến đây thì lại cảm thấy cảm xúc khó chịu khi đó lại trỗi dậy môt lần nữa. Anh cau mày, dáng vẻ rất dọa người.
Lục Minh Viễn nghe Tần Mặc nói xong, liền sững sờ ngay tại chỗ rồi, phải mất một lúc lâu anh mới hồi thần lại được. Lục Minh Viễn hết sức tự kiềm chế bản thân, nhưng vẫn như cũ, không thể nào nhịn được mà bật lên tiếng cười nghe "Phì" một tiếng.
Cười xong Lục Minh Viễn nhanh chóng lui về phía sau hai bước, chạy trốn tới một khoảng cách an toàn, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn chỉ sợ Tần Mặc thẹn quá thành giận, cho anh thêm một cú đá bay chân thì hỏng.
Nhưng mà Nhưng Tần Mặc lại không có phản ứng gì lớn, chẳng qua chỉ nhìn Lục Minh Viễn, cau mày một cái, bộ dạng vẻ khó hiểu. Dường như đến lúc này Tần Mặc vẫn chưa hiểu rõ được là Lục Minh Viễn đang cười về vấn đề gì.
Còn Lục Minh Viễn, thực sự đây là lần đầu anh nhìn thấy Tần Mặc nảy sinh ra cái bộ dạng ngây ngô như thế. Càng về sau, thấy vẻ mặt của Tần Mặc như đang nghiêm túc chất vấn mình, cho nên Lục Minh Viễn cũng cười lên một tiếng vẻ hối lỗi.
"Em nói này, anh Tần Mặc! Anh trai à! Cái gì mà người phụ nữ kia chứ! Đó là em gái của anh mà! Anh lại đi ghen với em gái của mình cái gì chứ!" Lục Minh Viễn thật sự không thể nào nhìn nổi nữa rồi, liền rống lên một tiếng từ trong cổ họng. Rống hết câu, lại thấy lông mày của Tần Mặc càng nhíu lại sâu hơn, lúc này Lục Minh Viễn có buồn cười cũng không dám cười nữa.
Bạch Tiêu vẫn đang dựa vào góc tường rầm rì một mình, vừa nghe thấy Lục Minh Viễn rống lên, liền cũng bắt chước gân cổ rống lên một câu. Nhưng ngay sau đó dường như anh phát hiện ra có chuyện gì tốt, nên bắt đầu giùng giằng bò về phía Lục Minh Viễn.
Bạch Tiêu vừa bò lại còn vừa kêu réo bằng cái giọng nghe phát lộn mửa: "Tiểu bảo bối của anh ơi! Tiểu bảo bối của anh à!"
Lục Minh Viễn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, trực tiếp xoay người lại đã cho Bạch Tiêu một cước. Nếu như không nể mặt Tần Mặc đang ở nơi này, Lục Minh Viễn có thể đã dồn tất cả sự tức giận của mình ra mà phát tiết lên trên người Bạch Tiêu.
Đương nhiên là Tần Mặc biết Cô Tô Na là em gái của anh, nhưng điều màanh cảm thấy khó hiểu là, không rõ tại sao một người, rồi hai người, ai cũng cảm thấy cô gái kia rất quan trọng như vậy.
Lục Minh Viễn giải quyết Bạch Tiêu xong, liền quay ngược cái ghế ở bên cạnh lại, ngồi như cưỡi ở trên ghế, nhìn Tần Mặc, bắt đầu xem xét đầu óc của Tần Mặc lúc này đang rối như gà mắc tóc lên rồi.
Tần Mặc nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, đã sắp mười một giờ đêm. Hôm nay thực sự có muốn gặp, anh cũng sẽ không gặp được Tô Song Song nữa rồi. Tần Mặc dự định ở chỗ này chờ đợi một đêm, đến sáng ngày mai anh sẽ đi đón Tô Song Song trở về nhà.
Giữa bọn họ dù có mâu thuẫn ầm ĩ đến thế nào thì cũng mặc kệ mâu thuẫn, nhưng bất kể thế nào, anh vẫn kiên quyết không thể ném bà xã của mình ở lại bên ngoài như thế
"Cậu có cảm thấy chị gái của cậu rất quan trọng không?" Tần Mặc lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lục Minh Viễn, hỏi một câu.
Lục Minh Viễn vừa nghe thấy vậy, không nghĩ tới Tần Mặc lại đột nhiên hỏi mình như thế. Anh thoáng có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó lập tức bĩu môi khinh thường, hừ hừ nói: "Thôi đi, người phụ kia ấy hả, chỉ vì muốn tranh giành gia sản thiếu chút nữa là đã hại chết em rồi! Nếu như không phải chị ta đã trốn đi, em dứt khoát sẽ không bỏ qua cho chị ta."
Gương mặt than của Tần Mặc rốt cục cũng đã để lộ ra một chút biểu cảm. bộ dáng hài lòng vì ý tứ của anh chính là như vậy. Đến lúc này Lục Minh Viễn cũng đã hiểu được lý do tại sao, đột nhiên Tần Mặc lại nói đến chị gái của anh, là có ý gì rồi.
Lục Minh Viễn thở dài, dùng lời nói chân tình giải thích với Tần Mặc: "Anh Tần Mặc à! Chúng ta đều là người có xuất thân như vậy, đương nhiên sự thân tình trong nhà sẽ rất lạnh nhạt. Nhưng mà đối với Tô Song Song đơn thuần kia, đối với một người có xuất thân từ hoàn cảnh gia đình như vậy mà nói, người thân trong gia đình chính là người quan trọng nhất."
"Anh không hiểu Nhị Manh Hóa, cũng giống như Nhị Manh Hóa không hiểu được vì sao anh lại lạnh nhạt đối với người thân của mình. Theo quan điểm của cô ấy, anh chính là một người máu lạnh!"
Tần Mặc cái hiểu cái không, nhưng anh chỉ hiểu một điều, trong chuyện này có thể là anh đã sai lầm rồi. Tần Mặc gật đầu một cái, đứng dậy dự định đi tìm phòng khách để đối phó một đêm. Nhưng lúc đi tới bên cạnh Lục Minh Viễn, thấy Lục Minh Viễn nhìn mình, anh liền dừng bước lại.
"Ngày mai tôi sẽ đón cô ấy về nhà, cậu không cần phải lo lắng." Tần Mặc nói xong đang định cất bước đi tiếp, thì không biết Bạch Tiêu đã di chuyển đến bên cạnh chân của anh rồi. Cậu ta ôm lấy hai chân cổ chân của anh, bắt đầu gào khóc thảm thiết.
"Đại Bảo Bối của anh ơi! Em đừng có đi mà! Chúng ta cùng nhau tình tang nhé!" Bạch Tiêu vừa nói vừa bò lần theo bắp đùi của Tần Mặc đi lên trên, sức lực của cậu ta giống như đã bị uống phải thuốc kích thích vậy.
Tần Mặc bị Bạch Tiêu kéo nên hơi lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì bị ngã xuống, cũng may có Lục Minh Viễn phản ứng mau lẹ, vội vàng gấp gáp đứng dậy, đỡ được Tần Mặc. Nhưng ai ngờ, đúng vào thời điểm này tự nhiên Bạch Tiêu lại đưa tay vòng vào bắp đùi của Lục Minh Viễn cùng với Tần Mặc ngay lập tức.