Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 207: Lần đầu tách ra ngủ




Editor: Puck -

Không khí trên bàn ăn vẫn còn rất vui vẻ, Tô Song Song và Cô Tô Na thỉnh thoảng nói hai câu, ông cụ Tần vẫn cười híp mắt nhìn, hơi thiếu điều cơm cũng quên ăn.

Tần Mặc vẫn mặt than như cũ, vốn không có ý định gia nhập đề tài của các cô, chỉ có điều thỉnh thoảng gắp hai miếng thịt Tô Song Song thích ăn, lần đầu tiên có cảm giác tồn tại thấp như thế.

Nói chuyện phiếm xong, trời cũng đã tối, ông cụ Tần để Tô Song Song và Tần Mặc ở chỗ này, Tần Mặc vốn không nghĩ tới, nhưng khi nhìn trời đã bắt đầu đổ tuyết.

Vùng núi ngoại ô này tuyết đọng hơi nhiều, lỡ như đường trơn xảy ra chuyện sẽ không tốt, cuối cùng hết sức miễn cưỡng định chấp nhận ở một đêm ở đây, sáng sớm ngày mai trở lại.

Bây giờ ông cụ Tần hoàn toàn bỏ qua Tần Mặc, chọn lựa chính sách không để ý đến, chỉ cần Tô Song Song ở lại chỗ này, ông cụ đã vui vẻ.

Ông cụ tuổi đã lớn, tám giờ đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, trực tiếp giao Cô Tô Na cho Tô Song Song, mình đi nhắm mắt trước một lúc.

Cô Tô Na vẫn cúi đầu, có vẻ cực kỳ e lệ, hơn nữa đặc biệt không tự tin, Tô Song Song nhìn dáng vẻ cô ấy như vậy đã cảm thấy đau lòng.

Cô kéo Cô Tô Na ngồi trên ghế sa lon mềm mại, định nói chuyện trước với cô ấy một lúc, làm quen một chút. Tô Song Song suy nghĩ một chút, vẫn trước tiên lấy ấn tượng tốt: “Tiểu Na, chị năm nay hai mươi tuổi, em bao nhiêu tuổi rồi vậy?”

“Em... Em 18...” Giọng Cô Tô Na yếu ớt, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn mắt Tô Song Song, Tô Song Song vội vàng kéo tay Cô Tô Na lại.

Lôi kéo, tay nhỏ bé của cô ấy cực kỳ lạnh lẽo, cực kỳ làm người ta đau lòng, tay Tô Song Song túm được tay Cô Tô Na thì cô khẽ run lên, khẽ vùng vẫy một cái, lại bất động. diee ndda fnleeq uysd doon

Lúc này Cô Tô Na ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Song Song, trong đôi mắt to lộ rõ vẻ ngượng ngùng, khóe miệng cũng treo ý cười ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Tô Song Song thấy quan hệ giữa hai người hòa hoãn rất nhiều, trong nháy mắt được cổ vũ, cô cũng không giỏi nói chuyện với người khác, chỉ có thể tìm từ đơn giản nhất để nói: “Mười tám tuổi hả! Đúng là độ tuổi đẹp, tiểu Na có phải đã lên tiểu học rồi không?”

Chỉ có điều trong lòng Tô Song Song cũng rất cảm khái: Thân thể Cô Tô Na này giống như đứa nhỏ mới mười lăm mười sáu tuổi, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ, có thể thấy được cuộc sống lúc trước khó khăn đến nhường nào.

Cô Tô Na vừa nghe, trong nháy mắt lại đỏ vành mắt, dáng vẻ đáng thương nhìn Tô Song Song, cắn môi, lại cúi đầu: “Năm nay thi đậu đại học, chỉ có điều đứa nhỏ mười tám tuổi ở cô nhi viện sẽ không thể ở đó nữa, em không có tiền, không thể đi học tiếp...”

“Sao có thể chứ, bây giờ em có nhà rồi, có ông nội, có anh trai, còn có chị, về sau em sẽ làm một công chúa nhỏ không buồn không lo có được không?”

Tô Song Song vừa thấy người ta khóc thì không chịu nổi, huống chi là một em gái la lỵ đáng yêu như vậy, quả thật khiến cho cô đau lòng muốn chết.

Cô Tô Na vừa nghe, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tô Song Song, vẫn thận trọng, không xác định chắc chắn mà hỏi: “Thật sự có thể đi học sao? Chỉ cần tiền học phí học kỳ một là được rồi, về sau em sẽ đi làm kiếm tiền!”

Lời nói này khiến trong lòng Tô Song Song càng thêm khó chịu, mặc dù cô chỉ lớn hơn cô bé hai tuổi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ như đứa bé của cô bé, đã không khỏi không muốn để cho cô bé uất ức, cô nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý: “Dĩ nhiên có thể!”

Tần Mặc vẫn dựa vào bên cạnh cửa sổ, đưa qua đưa lại điếu thuốc trong tay, mặc dù tầm mắt của anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy nhiên vẫn nghe cuộc nói chuyện của hai cô.

Đột nhiên Tần Mặc nâng người lên, xoay người đi về phía ghế sa lon, kéo Tô Song Song đang cầm tay Cô Tô Na, ý bảo cô đứng lên: “Đi, thu dọn một chút rồi đi ngủ.”

“...” Tô Song Song liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, giờ còn chưa tới chín giờ, có thể nằm ngủ mới là lạ đó!

Tần Mặc cảm thấy được từ chối rất nhỏ, quay đầu nhìn về phía cô, bình tĩnh nhàn nhạt nói: “Nếu em không ngủ được, anh giúp em.”

“!” Tô Song Song theo bản năng nghĩ đến chuyện đồi phong bại tục, ô nhiễm lỗ tai Cô Tô Na.

Cô hốt hoảng đứng lên, cúi đầu nhìn Cô Tô Na đang trơ mắt nhìn mình, hơi không đành lòng nói, “Cái đó, anh trai và chị ngồi máy bay nửa ngày, hơi mệt rồi, ngủ trước, tiểu Na em cũng sớm đi ngủ một chút nha, ngày mai chị lại dẫn em đi chơi!”

Mặc dù trong đôi mắt Cô Tô Na đầy vẻ không muốn, nhưng vẫn khéo léo gật gật đầu, dáng vẻ như thế khiến Tô Song Song nhìn thấy mà trong lòng áy náy, chỉ có điều ngại uy quyền của Tần Mặc, chỉ có thể theo anh lên lầu trước.

Vừa vào phòng, Tần Mặc liền buông tay Tô Song Song ra, sải bước đi tới bàn đọc sách, dùng máy tính đọc thư Bạch Tiêu gửi tới cho anh.

Tô Song Song đứng ở cửa, hoàn toàn mơ hồ rồi, mở trừng hai mắt, thấy Tần Mặc vẫn ngồi trước bàn tập trung xem tài liệu, cô lại không hiểu trong nháy mắt. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Mặc dù trong lòng Tô Song Song đã nổi trận lôi đình, nhưng vẫn căn cứ theo nguyên tắc trước khi chưa biết rõ thì không thể nổi giận, kiên nhẫn hỏi một câu: “A Mặc, anh náo loạn cái gì?”

Tần Mặc vừa nghe, quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, đôi mắt hoa đào mang theo chân thật đáng tin, chậm rãi nói: “Trong mắt trong lòng của em chỉ có thể có anh, ở đây nhìn một mình anh là đủ rồi.”

Giờ phút này trong lòng Tô Song Song tự nói chỉ có hai chữ, chính là: Mẹ nó!

Cô sững sờ nhìn Tần Mặc, đột nhiên không hiểu nổi, ai có thể nói cho cô biết, cầm thú nhỏ kiêu ngạo này rốt cuộc từ đâu đến vậy!

“Cái kia... Cô bé ấy là em gái anh!” Tô Song Song cảm thấy cần thiết phải cẩn thận phân tích rõ ràng với Tần Mặc, để cho anh hiểu được quan hệ nhân quả trước sau, “Cho nên em mới đối xử cực kỳ tốt với cô ấy.”

“Cô ta có phải là em gái của anh hay không cũng không liên quan gì đến anh.” Tần Mặc nói, hình như vẫn còn rất bất mãn với việc Tô Song Song cứ nói về người này bên tai anh, trực tiếp quay đầu, không để ý đến Tô Song Song, rõ ràng kiêu ngạo bất mãn rồi.

Tô Song Song vẫn đứng tại chỗ như cũ, trong lòng quả thật muốn hỏng mất, em gái anh không có quan hệ gì với anh thì có quan hệ với ai!

“Cô ấy thật đáng thương!” Tô Song Song cảm thấy cần thiết phải nói chuyện sâu sắc về vấn đề này, cố gắng để anh chuyển tới cùng một tầng thế giới với mình.

“Người đáng thương rất nhiều.” Tần Mặc vừa xem tài liệu, vừa đáp lại lời Tô Song Song nói, rõ ràng không động đậy.

“A Mặc...” Tô Song Song còn muốn căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình tiếp, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, cô vừa định mở cửa, chỉ nghe thấy ông cụ Tần mệt mỏi nói: “Song Song, là ông nội.”

Tô Song Song vội vàng mở cửa, đã nhìn thấy ông cụ Tần mang theo Cô Tô Na đỏ ửng hai mắt đứng ở cửa, Tô Song Song vừa thấy Cô Tô Na khóc, trong nháy mắt khẩn trương: “Ông nội, tiểu Na làm sao vậy?”

“Haizzz! Đứa nhỏ này mấy buổi tối nay vẫn không ngủ ngon, cứ ngủ thì bắt đầu khóc, ông nghĩ Song Song đang ở đây, còn không bằng..” Ông cụ Tần còn chưa nói xong, Tần Mặc đã đứng dậy.

Anh bước nhanh đến phía sau Tô Song Song, một tay ôm lấy Tô Song Song vào trong lòng từ phía sau, lạnh lùng quét mắt nhìn ông cụ Tần và Cô Tô Na phá lệ đáng thương, lạnh như băng nói: “Không được!”

Ông cụ Tần hơi sửng sót, dường như ông cụ còn chưa nói gì, sao Tần Mặc đã từ chối dứt khoát như vậy!

Tô Song Song chỉ cảm thấy một lực lượng kéo cô về phía sau, khi cô kịp phản ứng lại thì đã ở trong lồng ngực Tần Mặc, mặt của cô lập tức đỏ lên, ấp úng định nói gì đó, nhưng không biết nên nói cái gì hóa giải tình hình giương cung bạt kiếm lúc này.

Bốn người trầm tĩnh một lát, Tô Song Song cũng hiểu được mục đích ông cụ Tần mang Cô Tô Na đến đây, vội vàng hỏi một câu: “Cái đó... Ông nội ông định nói gì, cần con theo cùng tiểu Na sao?”

Ông cụ Tần vừa nghe, giống như chỉ sợ Tô Song Song đổi ý, gật đầu một cái: “Sau khi đứa nhỏ này đến, ai cũng không gần gũi, hôm nay ông thấy con bé và con hết sức thân cận, cho nên muốn để cho con giúp một tay, đợi hai ngày nữa bác sỹ chữa trị một đợt cho con bé, là có thể khỏe!”

Loại chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ông cụ Tần cũng tự mình ra mặt, Tô Song Song không có ý từ chối được, gật gật đầu, nhưng Tần Mặc chính là không buông tay, đã rõ rồi, không thả người.

Không khí trong nháy mắt cứng ở chỗ này, ông cụ Tần vốn còn rất vui vẻ, vừa thấy tình hình như thế, tức giận đưa tay vuốt trán, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu. di1enda4nle3qu21ydo0n

Tô Song Song vừa thấy liền nóng nảy, lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng đụng vào ngực Tần Mặc, quay đầu lại nhìn anh: “A Mặc, tiểu Na ngủ thiếp đi, em lại trở lại, vừa đúng anh cũng đọc xong tài liệu!”

Tần Mặc định độc tài từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn của Tô Song Song, cuối cùng vẫn còn thỏa hiệp, không nói gì, lại buông lỏng tay ra.

Tô Song Song vội cho Tần Mặc một nụ cười khen thưởng, đi về phía trước một bước, chìa tay về phía Cô Tô Na vẻ mặt hèn nhát.

Cô Tô Na núp sau lưng ông cụ Tần cẩn thận nhìn tay Tô  Song Song, do dự một chút, vẫn chìa tay để Tô Song Song cầm tay của mình.

Ông cụ Tần thấy vậy, liền cười, nhức đầu muốn mạng mới vừa rồi hình như cũng đã khá nhiều, ông đưa tay cảm kích vỗ vỗ bả vai Tô Song Song, cảm khái nói một câu: “Vẫn là Song Song hiểu chuyện.” Ông cụ nói xong, trợn mắt nhìn Tần Mặc một cái, coi như không có biện pháp hòa bình với Tần Mặc rồi.

Thật ra thì Tần Mặc đã sớm dùng hết kiên nhẫn, xoay người ngay cả nhìn cũng không nhìn ông cụ Tần và Cô Tô Na một cái, ngồi trước bàn đọc sách tiếp tục đọc tài liệu.

Tô Song Song đương nhiên cảm thấy Tần Mặc không vui mừng, cô chỉ có thể nở nụ cười lúng túng với ông cụ Tần, ở giữa hóa giải mâu thuẫn giữa bọn họ: “Anh ấy chính là tính như vậy, lòng tốt, tốt!”

Ông cụ Tần hừ lạnh một tiếng, cũng kiêu ngạo không thèm để ý đến Tần Mặc, lôi kéo Tô Song Song và Cô Tô Na rời đi.

Phòng của Cô Tô Na do đích thân ông cụ Tần tìm một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế cho, cả căn phòng tràn đầy vẻ mơ màng công chúa, hết sức đẹp đẽ.

Tô Song Song ngồi ở bên giường, nhìn Cô Tô Na nằm trên giường, cầm lấy tay cô bé, cảm thấy tay của cô bé khẽ run, trong lòng lại chua xót.

Cô Tô Na tối ngủ cũng không dám tắt đèn, hành vi này ở trong mắt Tô Song Song sinh ra đồng cảm, cô càng thêm yêu thương cô bé, thấy cô bé như thế nào cũng không ngủ, liền nhẹ nhàng ngâm nga, dụ dỗ cô bé ngủ.

Một lát sau, Cô Tô Na vẫn không ngủ, ngược lại mở hai mắt ra, giả bộ đáng thương nhìn Tô Song Song, nhỏ giọng khẩn cầu: “Chị dâu... Em sợ chị đi, càng thêm không ngủ được, chị... Chị có thể ngủ chung với em không?”

“!” Tô Song Song cũng không quên cô đồng ý với Tần Mặc sẽ lập tức trở về, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Cô Tô Na như vậy, cũng không đành lòng từ chối, trong lòng nghĩ chỉ có một buổi tối, bên cạnh đứa bé đáng thương này, chắc không sao cả.

Cô Tô Na thấy Tô Song Song do dự, mang theo chút nức nở van xin nói: “Chỉ một đêm nay, đã rất lâu em chưa từng ngủ một giấc yên ổn rồi...”

Những lời này trong nháy mắt đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng của Tô Song Song rồi, cô gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Tần Mặc, nói cho anh ấy biết tối nay không về ngủ, ở đây với Cô Tô Na.

Tin nhắn vừa mới gửi tới, bên Tần Mặc đã gửi ngay lại, hai chữ, một dấu chấm than, thái độ rất mãnh liệt: Không được!

Trong nháy mắt Tô Song Song rối rắm, khi đang do dự, cảm thấy nắm tay nhỏ bé của mình run càng thêm lợi hại, cô dứt khoát, tắt máy điện thoại rồi.