Editor: Mẹ Bầu
Đợi đến khi cô làm chiếc bánh ngọt xong thì sẽ thay quần áo trở lại. Nếu như Tần Mặc có đột nhiên trở lại, cô vừa nghe được tiếng của anh thì cũng có thể nhanh chóng chạy đến phòng thay quần áo để thay ra, như vậy Tần Mặc cũng không thể nhìn thấy được.
Nghĩ như vậy, Tô Song Song liền cười lên một tiếng vẻ hài lòng, lại ra đứng gương mà quay một vòng nữa. Cô không nhịn được mà đưa tay sờ sờ lớp lông xù của cái đuôi nhỏ, nội tâm tựa như sắp bị tan chảy ra.
Tô Mộ không có ý định nói cho Tô Song Song cách thức làm bánh ngọt thế nào, cho nên cô liền quyết định tự mình học thành tài. Tô Song Song đang bận rộn ở trong phòng bếp không thể rời ra ngoài được một bước, cho nên cô căn bản không hề để ý tới cửa phòng đã được mở ra.
Vốn dĩ Tần Mặc muốn ở bên ngoài đợi đến lúc hơn mười một giờ thì anh mới trở về. Bất đắc dĩ, chỉ vì trị giá cái gương mặt của anh lại quá cao, nên anh đi đến chỗ nào cũng bị một đám phụ nữ ngoại quốc ùa đến bao vây, tấn công.
Thật vất vả lắm anh mới nén nhịn được đến mười một giờ. Hiện tại, anh thật sự đã không thể nào chịu nổi những ánh mắt của những người phụ nữ vẫn đang bắn phá, càn quét trên người anh nữa rồi,Dieenndkdan/leeequhydonnn, anh chỉ có cách mau chóng chuồn về nhà thật nhanh.
Tần Mặc đã dự tính sẽ lặng lẽ đi vào trong thư phòng, đợi đến lúc sắp mười hai giờ thì sẽ trở ra. Ai biết được khi vừa mới mở cửa ra, thì anh lại nghe thấy có tiếng động trong phòng bếp.
Tần Mặc đi tới, định len lén liếc mắt nhìn xem Tô Song Song đang làm gì, nhưng khi nhìn thấy Tô Song Song, anh cảm thấy bản thân lúc này đã không thể dời mắt khỏi cô được nữa.
Một đôi tai mèo màu đen lông xù đang vểnh lên ở trên đầu Tô Song Song, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, trên người cô mặc chiếc áo ngực nhỏ màu đen, cảnh tượng như ẩn như hiện, đẹp đến mê người.
Phía dưới là chiếc quần nhỏ màu đen mỏng manh bó sát người, lớp vải quần mỏng manh đó chỉ vừa đến bắp đùi, sau lưng là một chiếc đuôi mèo với lớp lông xù mượt mà. Cái đuôi mèo cứ lắc lư lắc lư theo động tác của Tô Song Song, cảnh tượng nhìn thật dễ thương và hấp dẫn đến bất ngờ.
Bắp đùi trắng như tuyết cùng với chiếc quần mỏng màu đen tạo thành hai màu sắc sáng tối đối lập nhau. Hai bắp chân nhỏ đang nhún nhảy qua lại theo điệu nhạc mà Tô Song Song đang ngâm nga, nhìn cực kỳ linh hoạt.
Tần Mặc nhìn thấy hình ảnh trước mắt, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn chỉ cảm thấy cổ họng của mình căng thẳng, tất cả sự tự chủ của anh ở trước mặt bà xã mến yêu của mình, lúc này đều hóa thành hư không.
Tần Mặc sải bước đi hướng về phía Tô Song Song. Tô Song Song đang nhìn chằm chằm vào thời gian của lò nướng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, bị dọa cho sợ liền chợt quay đầu lại. Khi nhìn thấy Tần Mặc, cô lập tức ý thức được ngay thứ mình đang mặc, chính là loại đồ chơi gì. Tô Song Song liền bị dọa cho sợ, lập tức bỏ chạy về hướng phòng thay quần áo.
Tần Mặc đưa tay ra túm lấy cánh tay của Tô Song Song kéo lại. Anh ôm cô vào trong ngực mình, trực tiếp đưa tới vách tường phía đông, vây Tô Song Song lại ở giữa chính mình và vách tường.
"Song Song..." Tần Mặc hơi cúi đầu, tựa trán của mình lên trán của Tô Song Song, môi mỏng như có như không đụng chạm vào cái mũi nhỏ xinh xắn của Tô Song Song, cổ họng anh chợt như khàn đi, nói một câu: "Anh nhớ anh đã nói trước với em rồi, hôm nay anh sẽ nhất định phải được nhận quà tặng sinh nhật của mình."
"Chuyện này…không phải chứ…" Thật ra thì Tô Song Song cũng đã nghĩ ra hiện tại Tần Mặc muốn làm gì. Mặc dù chuyện yêu đương nam - nữ dù chỉ một chữ cô cũng không biết, nhưng mà chuyện yêu đương nam – nam, thì cô chính là chuyên gia hàng đầu!
Vào lúc này chỉ thoáng nghĩ một cái, là cô đã có thể hiểu Tần Mặc hiện đang muốn cùng cô làm cái chuyện ấy ấy đó, mà chuyện này… cái chuyện này…
Thật ra thì Tô Song Song cũng không bài xích đối với chuyện này, chỉ là cô có chút xấu hổ. Nhất là hiện giờ trên người cô còn đang mặc một bộ đồ như vậy, nó giống như một biến tướng của sự quyến rũ, thật sự mới đồi phong bại tục làm sao!
"Có thể không?" Mặc dù lúc này đang hỏi Tô Song Song, nhưng môi mỏng của anh cũng đã chậm rãi dời xuống dưới rồi. Anh bắt đầu nhẹ nhàng hôn từ cái mũi nhỏ của Tô Song Song, xuống đến đôi môi, đến trên cổ của cô.
Tô Song Song nhất thời cảm thấy cơ thể mình nổi lên một tầng da gà mềm mại, hô hấp cũng thay đổi, trở nên dồn dập, nhịp thở càng ngày càng nhanh hơn. Nhưng Tô Song Song lại cảm thấy đầu óc của mình tựa như càng lúc càng thêm thiếu dưỡng khí.
Cô cảm nhận được tay của Tần Mặc đang buông lỏng dần trên người cô. Anh trực tiếp một cái xoay người, liền kéo luôn cô ngồi lên ở trên mặt bàn bằng đá lưu ly màu đen.
Lúc này môi mỏng của Tần Mặc đã chuyển qua trước ngực của Tô Song Song. Thân thể của Tô Song Song run lên, cô dường như đã bị mất đi toàn bộ sự kháng cự, thân thể trở nên mềm nhũn, vội vàng đưa hai tay lên vòng vào trên cổ của Tần Mặc.
Hiện tại trong đầu cô đang hò hét loạn xạ lên, nhưng mà, thực sự rõ ràng ở trong tác phẩm kinh điển BL (*) đã từng nói đến làm cái chuyện đó ở trên mặt bàn đá lưu ly! Tô Song Song vội vàng ôm chặt lấy cổ của Tần Mặc, nhỏ giọng năn nỉ nói: "Đừng nên ở chỗ này… Em cầu xin anh đấy…"
(*) BL: Boy Love, là truyện về tình yêu giữa Boy với Boy, ta thường hay quen gọi là truyện đam mỹ
Cuối cùng khi xuống đến hai khối mềm mại kia, trong nháy mắt, Tần Mặc cảm thấy trong đầu óc của mình dường như đãbị nổ tung như một đóa hoa. Anh thở hào hển một hồi, ôm lấy Tô Song Song, trực tiếp sải bước, nhanh chóng đi về phía hướng phòng ngủ.
Tần Mặc tưởng chừng như đã bị mất đi lý trí, anh dứt khoát chỉ một cước đá văng cánh cửa phòng ngủ ra, đi vào trong, sau đó liền đặt Tô Song Song ở trên giường, anh cúi người nằm đè lên.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song nằm ở dưới người mình, chỉ cảm thấy cả người mình cũng bắt đầu nóng ran. Tô Song Song nằm ở phía dưới, hai chiếc tai mèo lông xù ở trên đỉnh đầu cũng run run rẩy rẩy theo nhịp thở của cô, lộ ra một chút hương vị đáng thương.
Hơn nữa, bởi vì Tô Song Song bị căng thẳng, nên đôi mắt trong trẻo sáng bóng của cô liền khẽ nheo lại. Cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn có chút sưng đỏ, lúc này càng làm gia tăng bộ dạng đáng thương của cô. Tần Mặc hận không thể làm cho bản thân mình hóa thân thành sói, để nuốt luôn Tô Song Song lúc này đang ở phía dưới anh, vào trong bụng mình, để cho cô sẽ hòa nhập cùng với anh thành một thể thống nhất.
Hô hấp của Tần Mặc càng ngày càng dồn dập. Anh vừa cúi đầu xuống vừa điên cuồng hôn Tô Song Song, vừa kéo hết quần áo của hai người ra. Chỉ chốc lát sau, cả hai người liền thẳng thắn gặp nhau.
Cho đến thời điểm một khắc kia, Tô Song Song khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ, cô cắn môi, trong nháy mắt tròng mắt của cô liền đỏ ửng lên. Tần Mặc đột nhiên dừng lại, tỉ mỉ hôn Tô Song Song, anh khẽ lẩm bẩm, thì thào từng tiếng, từng tiếng ở bên tai cô: "Anh yêu em… Anh yêu em..."
Tô Song Song nhất thời cảm thấy trong không khí cũng lộ ra từng chút từng chút ngọt ngào. Cô chủ động hôn lên Tần Mặc, từ trong cổ họng cô khẽ rên lên một câu: "Em cũng vậy, em rất yêu anh… A Mặc..."
Đợi đến lúc Tô Song Song nói xong nhìn vào Tần Mặc, trong nháy mắt, ánh mắt của cô đỏ hồng lên, cô cực kỳ hối hận, hối hận đến mức chỉ muốn bỏ trốn đến đảo Java.
Cho đến ngày hôm sau, khi chân trời đã dâng lên thứ ánh sáng màu trắng bạch, Tô Song Song mơ mơ màng màng nhìn lướt qua Tần Mặc vẫn còn đang "cần cù lao động canh tác" ở trên người mình, nhất thời ngay cả sức lực để hối hận cũng không còn nữa, chỉ có thể nằm im không nhúc nhích để giả chết.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, đợi đến lúc Tô Song Song mơ mơ màng màng mở mắt ra, động đậy cánh tay cẳng chân của mình, thì nhất thời cô cảm thấy thân thể của mình tựa như lại vừa mới bị bóp nát một lần nữa vậy.
Giờ khắc này, Tô Song Song đã cảm nhận được sâu sắc rồi! Những gì mà trong tiểu thuyết vẫn từng nói, có phần nào đó không hề gạt người ta. Con mẹ nó chứ, mọi chuyện xong chuyện rồi, thực lòng mà nói, lúc này cô cảm thấy cả người mình cực kỳ đau nhức!
Đang lúc cô giùng giằng nghĩ muốn đứng lên xem xét lại người mình một chút, xem có phải là tay chân của mình sau buổi tối hôm qua, khi Tần Mặc cảm xúc dâng cao đã dùng các kiểu có độ khó cao, đã làm bị gãy rồi hay không. Tần Mặc đột nhiên thu lại cánh tay kéo luôn Tô Song Song vào trước ngực mình.
Tô Song Song nằm ở trước ngực Tần Mặc, liếc tròng mắt sưng mọng nhìn anh, vẻ mặt giận dỗi mà không dám nói gì. Nhưng Tần Mặc lại nhếch khóe miệng lên, tặng cho Tô Song Song một nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Ngay sau đó anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thành kính hôn một cái ở trên trán của Tô Song Song, nụ cười vẫn luôn sáng rỡ trên khóe miệng của anh, không hề tiêu tán. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính của anh cứ lượn lờ ở bên tai Tô Song Song. Lúc này Tô Song Song đã ngây ngẩn cả người, nghe anh nói ra một câu tình tứ, tựa như ngọt ngào nhất ở trên đời.
"Chảo buổi sáng, tình yêu của anh!"