Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 189: Đột ngột gặp bất trắc




Tần Mặc rất tự nhiên ngồi bên cạnh Tô Song Song, đưa tay ôm cả eo cô, vùi đầu vào trong cổ cô, rất chính nghĩa nói: “Về sau có thể tăng thêm một nụ hôn chào buổi sáng.”

“...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song ửng đỏ trong nháy mắt, cảm thấy hôm nay Tần Mặc cực kỳ dịu dàng, đầu nóng lên, cũng không biết mình nói cái gì, “Cũng có thể tặng thêm một nụ hôn ngủ ngon buổi tối.”

Nói xong Tô Song Song liền hối hận, thận trọng ngẩng đầu lên liếc nhìn Tần Mặc, thấy anh vẫn cười ôn hòa, hình như không có dấu hiệu gì hóa thân làm sói, thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra tầm mắt Tần Mặc vẫn đặt trên đầu gối Tô Song Song, bây giờ vết thương của Tô Song Song ở trạng thái người tàn tật, anh chính là có lòng hóa thân làm sói, cũng cảm thấy thật sự không có ai tin rồi.

Cho nên Tần Mặc liền cúi đầu, hôn một cái lên mặt Tô Song song, nhẹ giọng nói ra: “Hôn ngủ ngon.”

Tô Song Song chóng mặt, cứ như vậy đã ngủ, sáng sớm hôm sau, Tần Mặc đã lên công ty xử lý công việc, cô nằm trên giường tiếp tục cuốn ga giường.

Lăn qua lộn lại, khi cô đang định ngủ bù thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Song Song cầm lên vừa nhìn, là tiểu Vương.

Điện thoại vừa thông, tiểu Vương bên kia đã bất mãn kêu lên: “Tôi nói Song Song này, sao cậu có thể đi như thế?”

“Tôi không đi! Chỉ chuyển đổi chức vụ, ờ... Sau đó nghỉ bệnh nửa tháng, coi như nghỉ bệnh đi!” Tô Song Song tự do lăn một vòng trên giường, cười híp mắt nói, “Sau này có cơ hội về công ty.”

“Ồ! Tôi còn tưởng cậu đã đi rồi! Chỉ có điều Song song, tôi thật sự không ngờ cậu lại có quan hệ tốt với tổng giám đốc của chúng ta như vậy!” Giọng của tiểu Vương lộ ra vẻ hâm mộ.

“Có quan hệ tốt gì chứ, anh ấy là anh tôi.” Tô Song Song vội vàng phủi sạch, không biết có phải cô mười năm die ennd kdan/le eequhyd onnn sợ dây thừng hay không, bây giờ chỉ cần nghe chuyện hơi thân mật một chút với Tần Dật Hiên, cô đều định phủi sạch.

Tiểu Vương vừa nghe, dường như cũng không hoàn toàn tin tưởng, mang theo nụ cười chế nhạo nói: “Anh ấy là anh ruột của cậu?”

Tô Song Song do dự một chút, định nói thật, bởi vì Tần Dật Hiên công bố ra ngoài không có em gái ruột, nếu cô nói là em gái ruột, về sau tiểu Vương có thể sẽ cảm thấy cô lừa cô ấy.

“Không phải ruột thịt, nhưng mà chúng tôi thân hơn anh em ruột!” Tô Song Song cố ý tặng thêm một câu, nói xong lại cảm giác mình hơi tỏ vẻ, lại lăn một vòng, đang định nói sang chuyện khác, không ngờ tiểu Vương chuyển đề tài trước.

“Song Song, cậu biết không, chuyện quản lý Cảnh lần trước, chính là con đĩ nhỏ Triệu Điềm Nhi đó giở trò quỷ, cậu đã là anh em với tổng giám đốc, chuyện này không thể bỏ qua cho cô ta!”

Tiểu Vương nói đến đây rất tức giận, cảm xúc cũng hơi kích động.

Tô Song Song vừa nghe, ngược lại không có kinh ngạc quá, dù sao cô ở trong công ty đã có quan hệ không phải rất tốt với Triệu Điềm Nhi.

Tô Song Song suy nghĩ một chút, lần trước Triệu Điềm Nhi bị bọn họ dội nước hai lần, mất hết thể diện, mà cô thật ra thì không có tổn hại gì, chuyện này còn không bằng cho qua là được rồi.

“Tiểu Vương, quên đi, định oán thù không dứt đến khi nào, lại nói nếu so đo với tiểu nhân, ai bảo đảm lúc nào cô ta lại cắn ngược lại một miếng, tôi không ở công ty rồi, nhưng cậu vẫn còn ở đó!”

Tô Song Song càng nói càng cảm thấy quyết định của mình rất chính xác, lại đứng dậy, cũng không có ý định ngủ.

“Thôi đi!” Tiểu Vương hừ nhẹ một tiếng, giọng nói rất khinh thường, “Tôi nghe nói con đĩ đó gần đây còn tính toán cả cậu, giống như moi được tấm hình của cậu với ai đó, còn định dán lên bảng thông báo công ty, chỉ có điều chẳng qua là tin đồn, còn không xác định.”

“Cái gì?” Tô Song Song kêu lên một tiếng, không nghĩ đến Triệu Điềm Nhi này lại khó dây dưa đến vậy, nhíu mày, nếu nói hình, đoán chừng chính là hình của cô và Tần Mặc, vậy nếu dán lên bảng thông báo, về sau cô cũng đừng nghĩ tới có cuộc sống yên ổn.

Bảo đảm không cho phép có truyền ra cô quyến rũ tổng giám đốc gì đó, cô cũng không muốn lộ ra chuyện cô và Tần Mặc kết hôn, tránh cho đến lúc đó trở thành đối tượng công kích số một của tên bắt cóc.

“Sao cậu biết, nghe ai nói? Triệu Điềm Nhi ở đâu, ở công ty rồi hả? Tôi đi tìm cô ta!” Tô Song Song nói xong trực tiếp nhảy xuống giường, định thay quần áo xong đi tìm Triệu Điềm Nhi lý luận một chút.

Tiểu Vương thở dài, nói: “Cô ta không ở công ty, hôm nay xin nghỉ, tôi đoán cô ta đi kiếm hình, cậu định đi tìm cô ta?”

“Như vậy sao! Vậy tôi nên đi tìm cô ta, tiểu Vương cậu biết nhà cô ta ở chỗ nào không?” Tô Song Song vừa nghe, nóng nảy lên tới, Triệu Điềm Nhi còn không cho mặt mũi, trong nháy mắt Tô bạo lực cúi người.

Tiểu Vương vừa nghe, vội vàng nói ra địa chỉ nhà Triệu Điềm Nhi, còn tăng thêm một câu: “Chúng ta đến đây tụ họp đi, tôi sợ một mình cậu không đánh lại cô ta!”

Tô Song Song suy nghĩ một chút, mình thế lực đơn bạc đúng là hơi nguy hiểm, ừ một tiếng, định tụ họp ở trước nhà Triệu Điềm Nhi.

Tô Song Song đây là tìm người tranh luận náo loạn đi, cô không có ý định nói cho Tần Mặc biết, tránh cho anh thêm phiền toái, nghĩ tới nếu đánh không lại, lại gọi điện thoại cho Tần Mặc, cầu cứu.

Nhà Triệu Điềm Nhi hơi vắng vẻ, Tô Song Song liếc mắt nhìn nhà trọ này, đứng ở bên ngoài suy nghĩ chờ tiểu Vương đến, hay mình đi lên trước thăm dò chút tiếng gió.

Khi Tô Song Song đang do dự, điện thoại reo lên rồi, Tô Song Song vừa thấy là điện thoại của tiểu Vương, vội nhận: “Tiểu Vương cậu ở đâu! Tôi đến rồi!”

“Cái này, Song Song, bên chỗ tôi có chút chuyện cần xử lý, ước chừng còn phải nửa giờ, nếu không cậu tìm dfienddn lieqiudoon một chỗ chờ tôi một chút?” Giọng tiểu Vương giống như bị làm khó, hình như rất bận.

Tô Song Song vừa nghe, mới nhớ tới, cô đang nghỉ phép, nhưng tiểu Vương đây là thời gian làm việc còn phải đi làm, vội vàng từ chối: “Tôi cũng quên, hôm nay cậu đi làm, tôi tự đi được, nếu cô ta dám đánh tôi, tôi sẽ gọi 110, cậu đừng lo lắng.”

“Vậy... Song Song thật xin lỗi, công ty thật sự không đi thoát được, tự cậu cẩn thận một chút!” Tiểu Vương nói xong vội vàng cúp điện thoại với Tô Song Song.

Tô Song Song nắm thật chặt điện thoại trong tay, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi thẳng lên lầu, đợi đến khi cô đứng ngoài cửa nhà trọ của Triệu Điềm Nhi, cô nghĩ vẫn nên lễ phép gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau cửa lập tức mở ra, mở cửa lại là một người đàn ông, thoạt nhìn cao lớn thô kệch, trên người còn có vết xăm, nhìn tướng mạo thuộc kiểu không dễ chọc.

Tô Song Song lập tức hơi khiếp sợ, người đàn ông kia liếc nhìn Tô Song Song, hung thần ác sát hỏi: “Tìm ai?”

Mặc dù trong lòng Tô Song Song sợ hãi, nhưng mà đối phương đã hỏi, cô tự nhiên phải trả lời một câu, nhỏ giọng hỏi: “Triệu Điềm Nhi ở đây sao?”

Người đàn ông xăm mình này nhìn lướt qua Tô Song Song từ trên xuống dưới, hừ hừ, đột nhiên lộ ra nụ cười bỉ ổi, hỏi một câu: “Cô chính là Tô Song Song?”

Tô Song Song không ngờ đối phương lại có thể biết được tên mình, trong nháy mắt hơi luống cuống, cô theo bản năng lập tức lui về sau một bước, ngay sau đó định chạy.

Nhưng mà đối phương lại nhanh hơn cô một bước, tiến lên lôi kéo cánh tay cô kéo cô vào trong nhà, Tô Song Song vừa định kêu cứu, người đàn ông này lập tức bụm miệng cô lại.

Tô Song Song bị sợ đến trừng lớn cặp mắt, liều mạng giãy giụa, nhưng cánh tay bắp chân nhỏ bé của cô bị người đàn ông xăm mình vừa nhìn đã biết là người có luyện tập túm lấy.

Chỉ chốc lát sau, cô đã bị nửa kéo nửa túm lôi vào trong nhà trọ, Tô Song Song mắt thấy cửa nhà trọ sẽ bị đóng lại, trong mắt thoáng qua bất lực và hoảng sợ.

Đợi đến khi cô bị túm vào trong phòng, liếc mắt nhìn, sửng sốt, sao Triệu Điềm Nhi lại bị trói ném trên giường, hơn nữa nhìn quần áo cô ta xốc xếch, hiển nhiên mới vừa rồi xảy ra chuyện gì không tốt.

Trong phòng còn có mấy người đàn ông khác, Tô Song Song vội vã nhìn lướt qua, đều là người đàn ông kiểu hung ác như người đàn ông mình, từng người một đều có dáng vẻ lưu manh, trên người cũng xăm mình một mảng lớn.

Người đàn ông vừa lôi kéo Tô Song Song sau khi đi vào, thì buông lỏng tay, hừ một tiếng, sau đó nở nụ cười: “Mấy người nhanh chuẩn bị xong cái thứ này, vóc người này thật sự đẹp hơn trong ảnh, tôi cũng không kịp đợi.”

Tô Song Song nhanh chóng nhìn lướt qua mấy người trong phòng mà anh ta đang nói chuyện, lại là tay chụp hình, lập tức hoảng loạn, cô hoảng hốt chạy bừa định chạy ra ngoài.

Lại bị người đàn ông này một phát túm được, vung, ném lên giường, vừa đúng đập lên người Triệu Điềm Nhi, Triệu Điềm Nhi rõ ràng hơi mệt lả, vừa thấy là Tô Song Song, nhổ một ngụm: “Mày đồ sao chổi, hại chết tao!”

Tô Song Song nào có thời gian nghe cô ta chửi mình, đứng dậy định chạy, người đàn ông kia đột nhiên quay đầu nhìn Tô Song Song, ánh mắt cực kỳ hung dữ, giống như muốn giết người.

Anh ta giống như rất không có kiên nhãn, gào lên một câu: “Nếu mày để cho ông đây phí sức bắt mày lần nữa, ông đây sẽ đánh gãy chân mày! Dù sao hiệu quả giống nhau.”

Tô Song Song vừa nghe, thân thể run lên, lập tức thức thời không dám động loạn nữa, cô co lại trên giường, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn điện thoại di động ở trong túi áo, cô nhấn lung tung một phím, cảm thấy điện thoại vang lên chấn động, thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ cô cũng mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần có thể gọi 110 giúp cô cứu cô là được, Tô Song Song cố làm ra vẻ cuống cuồng hỏi, “Đây không phải là nhà Triệu Điềm Nhi sao? Các người là ai?”

“Con quỷ nhỏ còn thật nhiều lời, mày còn không bằng giữ lại chút hơi sức dùng để kêu, tránh cho giống như cô ta, cuối cùng như người chết không có ý nghĩa.”

Tô Song Song hoảng hốt, ánh mắt liếc nhìn Triệu Điềm Nhi tê liệt ngã xuống trên giường, trên người cô ta khắp nơi đều là xanh xanh tím tím, chỉ mặc một chiếc áo ngủ bị xé rách rưới.

Khi Tô Song Song nhìn sang, đối diện với ánh mắt oán độc của Triệu Điềm Nhi, bị sợ đến vội trốn ra phía sau, suýt nữa rơi xuống giường, Tô Song Song kêu lên một tiếng: “Các người làm như vậy là phạm pháp!”

“Ai biết chúng tao đã làm, nếu mày líu ríu nữa, bây giờ sẽ để cho mày nói không ra lời!” Người đàn ông giống như thủ lĩnh càng thêm không nhịn được, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Song Song.

Lúc này Tô Song Song thật sự đùi mềm rồi, cô chỉ sợ trong điện thoại truyền đến giọng nói, lại chọc giận đám người này, vội vàng cúp luôn điện thoại, sau đó yên tĩnh.

Trong phòng có năm người đàn ông, mấy người khác đều ở đó sửa máy chụp hình, hình như máy chụp hình bị hỏng, làm sao cũng làm không tốt.

Một người trong đó không quá bình tĩnh, đá một cước, gào to một tiếng: “Đại ca, em cũng không phải làm cái này, vốn không sửa được, bằng không dùng di động chụp đi, dù sao chỉ cần nhìn thấy rõ người là được, không phải đối phương không cần chất lượng sao?”

Tô Song Song vốn còn lộ ra chút may mắn, máy này vẫn không sửa được, còn nói không chừng cô có thể bình yên đợi có người đến cứu cô, ai ngờ khi cô đang hy vọng tràn đầy, hy vọng này trong nháy mắt bị một câu nói của người đàn ông kia phá nát.

Cô thận trọng quan sát người đàn ông cầm đầu, thấy hình như anh ta cũng không bình tĩnh, tim của cô trong nháy mắt nhảy lên tận cổ họng, Tô Song Song thấy anh ta gật gật đầu, hoảng hốt sinh ra đầy mồ hôi.

Tô Song Song thấy mấy người này vừa nghe được người đàn ông thủ lĩnh đồng ý, lập tức cười gian lại gần, bị sợ đến thân thể run lên, vội vàng quát: “Tiền! Tôi có tiền, chỉ cần các người thả tôi ra, tôi có thể cho các người tiền!”

Tên lão đại này vừa nghe, cười lạnh một tiếng: “Hôm nay chúng tao trả nhân tình, tiền cũng không tiện lấy, mày tốt nhất ngoan ngoãn, nếu không sẽ không thiếu được da thịt chịu khổ!”