Editor: Mẹ Bầu
Chỉ có điều, Tần Mặc đã phải ép buộc chính bản thân mình phải thật tỉnh táo, anh cũng hiểu rất rõ chuyện Bach Tiêu bị đánh không hề đơn giản như vậy. Chỉ sợ rằng đã có người nào đó muốn nhằm vào nhà họ Tần của anh, hoặc là, chỉ đơn giản muốn nhằm vào riêng anh và Bạch Tiêu.
Nhưng lúc này, Tần Mặc càng muốn giữ cho mình được tỉnh táo, thì đầu óc anh lại càng cảm thấy rối loạn, hàng lông mày của anh nhíu chặt lại thật sâu, lộ rõ sự bạo ngược khác thường. Ngay trong lúc anh đang cảm thấy trong lòng phiền muộn khác thường, thì đột nhiên cảm giác thấy cánh tay của mình, được bàn tay ấm áp mềm mại của ai đó kéo kéo.
Tần Mặc cúi đầu nhìn lại, anh bắt gặp ánh mắt đầy vẻ lo lắng của Tô Song Song đang nhìn mình. Tô Song Song thấy Tần Mặc nhìn sang mình thì cố sức nặn ra vẻ mặt tươi cười.
Tô Song Song nói như muốn an ủi Tần Mặc: "Anh yên tâm đi, cho dù là tai họa ngàn năm để lại, Bạch Tiêu là một người có số mạng và sức khỏe mạnh mẽ ngoan cường chẳng khác gì yêu quái,. nhất định anh ấy sẽ không có việc gì đâu!"
Kỳ thật trong nội tâm của Tô Song Song còn rối loạn hơn nữa. Tuy trên miệng cô luôn nói những lời cay độc với Bạch Tiêu, nhưng trong nội tâm thì cô đã sớm coi anh là người bạn tốt nhất rồi. Giờ phút này cô cũng đang cảm thấy hoang mang lo sợ và vô cùng bối rối, cũng không biết mình cần phải làm gì nữa.
Đến Tô Song Song mà còn cảm thấy bản thân mình như vậy, thì chắc chắn một người từ nhỏ đã sống cùng một chỗ với Bạch Tiêu như Tần Mặc, khẳng định trong nội tâm của anh Dieenndkdan/leeequhydonnn càng cảm thấy bất lực hơn nữa, cho nên cô đã cưỡng bức chính bản thân mình phải thật tỉnh táo để mà an ủi Tần Mặc.
Tần Mặc nhẹ gật đầu, biểu cảm trên mặt anh so với lúc trước đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Anh cứ lầm bầm lầu bầu, thì thào như đang nói cùng với Tô Song Song, mà cũng như đang tự nói với chính bản thân mình mãi một câu: "Bạch Tiêu là một yêu quái, nhất định cậu ấy sẽ không có chuyện gì hết!"
Đamg ngồi chồm hổm ở trên mặt đất mà khóc thút tha thút thít, Dương Hinh nghe thấy Tô Song Song và Tần Mặc nói với nhau những lời như vậy, đôi môi của cô cũng liền hơi mấp mấy,die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Dương Hinh cũng cố sức nuốt nghẹn nước mắt trở lại vào trong. Cô lấy tay chụp vào đầu gối của mình một cái, ra sức tự nói với bản thân mình, anh Bạch Tiêu sẽ không có chuyện gì đâu, mình không thể khóc như vậy được.
Cuộc phẫu thuật của Bạch Tiêu kéo dài một mạch suốt ba giờ đồng hồ. Đến khi đèn đỏ nơi cửa phòng phẫu thuật được tắt đi thì một khắc kia, Dương Hinh lập tức đứng bật dậy. Chỉ có điều, đôi chân của cô do đã ngồi xổm như vậy đã lâu nên đã bị tê rần, di@en*dyan(lee^qu.donnn), Dương Hinh vừa đứng dậy một cái liền bị ngã nhào luôn về phía trước.
Tô Song Song vẫn luôn một mực chú ý đến Dương Hinh. Nhìn thấy Dương Hinh sắp sửa bị ngã sấp mặt xuống, Tô Song Song vội vàng vươn tay ra kéo Dương Hinh lại. Nhưng do sức kéo của Tô Song Song quá yếu, nên cô trực tiếp liền bị Dương Hinh kéo ngã nhào theo lên phía trước cùng với Dương Hinh.
Cũng may là Tần Mặc đã nhanh tay kịp thời níu giữ Tô Song Song lại được.Anh dùng sức kéo ngược Tô Song Song trở về, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn cho nên cả hai cô gái đều đã được anh kéo giật trở lại. Cũng trong chốc lát này, Bạch Tiêu cũng đã được đẩy đi ra ngoài.
Tô Song Song vội vàng nhìn lướt qua xung quanh, nhìn thấy gương mặt cũng như cả người của Bạch Tiêu đều không bị phủ vải trắng lên (*), trong nháy mắt cô liền khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần người còn sống, có thể nói mọi chuyện đều tốt đẹp!
(*) Ý nói người đã chết. Theo thông lệ trong bệnh viện, khi bệnh nhân được cấp cứu mà không qua khỏi thường được phủ tấm vải trắng lên, sau đó được đưa xuống dưới nhà xác để quàn trong phòng lạnh, chờ người nhà đến nhận xác và làm thủ tục chứng tử.
Dương Hinh thì lại không nghĩ được nhiều như vậy, mà cô cũng không nghĩ gì đến đôi chân của mình có còn bị tê dại nữa hay không, cứ lảo đảo lao người về hướng Bạch Tiêu.
Đến khi trông thấy lồng ngực của Bạch Tiêu vẫn đang có chút phập phồng nhè nhẹ, Dương Hinh liền giống như người bị mất hết sức lực, liền ngã ngồi xuống trên mặt đất, bật lên tiếng khóc còn lớn hơn cả tiếng khóc lúc nãy, cô thật sự cảm thấy giống như đã được sống sót sau tai nạn vậy.
Tô Song Song nhìn thấy Dương Hinh như vậy, không hiểu sao cô cũng có cảm giác thấy đau lòng. Tô Song Song đi tới bên cạnh Dương Hinh, cũng ngồi xổm xuống mà nói lời vỗ về an ủi với Dương Hinh. Tô Song Song kéo Dương Hinh vào trong ngực của mình, để cho Dương Hinh dựa vào.
Tần Mặc chạy nhanh tới trước, nhìn thấy bác sĩ chính trực tiếp mổ cho Bạch Tiêu chính là Đông Phương Nhã, bác sĩ riêng của Bạch Tiêu. Cặp mắt của Đông Phương Nhã đầy tơ máu, thấy Tần Mặc đi tới cô liền tháo khẩu trang xuống, không đợi anh hỏi đã lập tức báo cáo ngay cho Tần Mặc.
"Tình hình của anh Bạch Tiêu không được đặc biệt tốt lắm, vết thương trên đầu anh ấy tương đối nghiêm trọng, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng... Chỉ có điều, những chuyện về sau này... anh ấy liệu có thể tỉnh lại được hay không hoặc như thế nào đó thì tôi không biết chắc, tôi đã cố gắng hết sức..."
Đông Phương Nhã nói đến đây, trên mặt cô lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi. Dương Hinh đang ngã ngồi ở trên mặt đất, nghe thấy Đông Phương Nhã nói như thế, liền đứng mạnh lên, hai tay cô túm chặt lấy bả vai của Đông Phương Nhã.
Dương Hinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đông Phương Nhã, gào lên giống như bị phát điên: "Chẳng phải cô rất yêu mến anh ấy hay sao? Cô hãy dốc toàn lực ra để cứu anh ấy đi! Anh ấy là một người luôn yêu thích vui đùa như vậy, làm sao anh ấy có thể chịu đựng được chuyện phải nằm ở trên giường không nhúc nhích như vậy được chứ?"
Đông Phương Nhã nghe thấy những lời Dương Hinh nói..., sắc mặt của cô lại càng trở nên trắng bệch ra hơn. Đông Phương Nhã có cảm giác giống như mình bị người khác rình mò xem bí mật của riêng mình vậy, trong nháy mắt cô liền nhíu mày, vẻ mặt đầy sự phản cảm. Đông Phương Nhã ngẩng đầu lên đầy vẻ cao ngạo, sau đó hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm, liếc nhìn Dương Hinh, nói một câu.
"Dương tiểu thư chớ nên nói lung tung, tôi chỉ là bác sĩ riêng của Bạch tiên sinh, nếu như Dương tiểu thư còn tiếp tục nói lung tung như vậy, cẩn thận tôi sẽ kiện cô về tội phỉ báng người khác đó!" Vốn dĩ người khác sẽ không cho rằng Đông Phương Nhã yêu mến Bạch Tiêu, nhưng mà một câu nói cuối cùng kia của cô quả thực đúng là câu nói “giấu đầu lòi đuôi”.
Nghe Đông Phương Nhã nói xong câu nói, Dương Hinh liền cười lạnh một tiếng: "Yêu mến thì chính là yêu mến, có cái gì mà cô không dám thừa nhận! Đông Phương Nhã, cô nói đi, có phải là cô... có phải là cô đã không chiếm được Bạch Tiêu... cho nên cô đã..."
"Đủ rồi đó, Dương Hinh! Cô đừng có ở đây mà làm náo loạn lên nữa, hiện tại điều quan trọng nhất chính là sức khỏe của Bạch Tiêu. Nếu như cô không tin vào Đông Phương Nhã, tôi đây sẽ tìm một chuyên gia giỏi về phương diện này... Bạch Tiêu, nhất định cậu ấy, sẽ tỉnh lại!"
Tần Mặc gầm nhẹ một tiếng! Cuối cùng hiện trường cũng được an tĩnh trở lại. Đông Phương Nhã nhẹ nhàng thở ra, vươn tay vuốt vuốt lên mi tâm đầy vẻ mệt mỏi, cô cũng không từng liếc nhìn qua mấy người bọn họ thêm một lần nào nữa, nhanh chóng rời đi, giống như muốn tránh né cái gì đó vậy.
Tô Song Song nhìn thấy một màn như vậy, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Như thế nào mà cả Dương Hinh và Đông Phương Nhã đều cùng yêu mến Bạch Tiêu như vậy chứ! Hơn nữa nhìn bộ dạng tình hình thế này, dường như giữa hai người bọn họ còn có mâu thuẫn khá lớn. Hiện giờ vết thương của Bạch Tiêu lại như vậy, dường như mọi chuyện lại càng trở nên khó mà có thể phân biệt được rõ ràng hơn nữa.
Tô Song Song nghĩ đến đây liền quay đầu lại nhìn về phía Tần Mặc. Không biết vì sao cô lại có cảm giác, cảm thấy sau khi chuyện này xảy ra, tựa như người cuối cùng duy nhất có thể dựa vào chỉ có thể là Tần Mặc mà thôi.
Loại cảm giác bất an này làm cho Tô Song Song cảm thấy hoảng hốt. Cô bước nhanh đi đến bên người Tần Mặc, giữ chặt lấy tay của anh, khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của Tần Mặc, Tô Song Song mới cảm thấy trong người có vẻ được an tâm thêm một chút.
Tần Mặc cũng cảm nhận được tâm trạng đang phấp phỏng của Tô Song Song, anh duỗi cánh tay ra vuốt vuốt lên mái tóc của Tô Song Song, xem như cho cô lời động viên an ủi thầm lặng.
"Anh hãy đi thu xếp chuyện đoàn chuyên gia đi, nhất định phải làm cho Bạch Tiêu hồi tỉnh lại." Tần Mặc nhìn trợ lý của Bạch Tiêu đang đứng ở phía đối diện, sắp xếp mọi việc gọn gàng, chu đáo.
Hiện tại điều chủ yếu nhất mà anh muốn làm, chính là phải đảm bảo cho sự an toàn của Bạch Tiêu. Hơn nữa, anh còn phải mau chóng tìm ra cho được thủ phạm đứng đằng sau chuyện này, nếu không, địch thì ở trong tối, mà bọn họ lại ở ngoài sáng, thực sự là vô cùng bất lợi đối với bọn họ.
Tần Mặc nghĩ đến đây, theo bản năng anh cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song. Hiện tại anh điều sợ nhất chính là, vì chuyện của bọn họ mà lại gây ra tai họa nào đó cho Tô Song Song. Tần Mặc không sao nhịn được, liền kéo bàn tay Tô Song Song tới, nắm thật chặt ở trong tay, anh muốn dùng cảm giác này để tự tạo cho bản thân mình một cảm giác an tâm.
Bạch Tiêu nằm ở trong bệnh viện, Tần Mặc phải trở lại công ty để nắm giữ quyền điều hành. Còn Tô Song Song ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng cô cũng quyết định sẽ trở lại đi làm ở công ty thuộc sở hữu của Tần Dật Hiên.
Dù sao lúc trước Tần Dật Hiên cũng đã chân thành đề nghị với cô về chuyện vị trí làm việc của cô ở công ty của anh rồi. Nếu như cô còn tiếp tục tránh né anh, ngược lại chính cô sẽ làm cho người khác phải nghĩ nhiều.
Người gây chuyện đánh úp Bạch Tiêu đã bị bắt quy án. Đó chỉ là một người tiểu thị dân bình thường, anh ta nói chẳng qua là do quá tức Bạch Tiêu đã có quan hệ với vợ của mình, cho nên anh ta mới làm ra loại chuyện này. Tất cả chi tiết đều không tìm thấy có gì khác biệt, cho nên cảnh sát cũng chỉ có thể kết án như vậy mà thôi.
Vài ngày nữa trôi qua, cũng không có bất kỳ chuyện gì đặc biệt tiếp tục phát sinh. Nếu như không phải giờ phút này Bạch Tiêu vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện chưa tỉnh lại, thì thật sự cho tới bây giờ dường như chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ vậy. Mọi việc đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy thực sự rất kỳ lạ.